Chương 17: Đều là diễn viên xuất sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Viễn Chủy thu dọn đơn giản, sau đó xuất phát đi tìm ca ca. Tuy rằng không hỏi ra cái gì, nhưng bắt được người cũng coi như là có thể tìm ra manh mối. Cung Viễn Chủy từng bước đi vào Giác cung, đã bị một cậu nhóc mập mạp ôm lấy chân. "Tiểu thúc thúc, sao giờ người mới tới, A Tấn nhớ người lắm á." Cung Tấn Giác làm nũng, ôm lấy đùi Cung Viễn Chủy không buông tay.

"Được rồi, con đúng là một thằng nhóc dính người, mau buông chân tiểu thúc thúc ra." Sở Nguyên đi theo phía sau Cung Tấn Giác, vẻ mặt bất đắc dĩ, tên nhóc mập này chạy thật nhanh mà, đuôi không kịp. 

"Được rồi là thúc thúc sai." Cung Viễn Chủy bế Cung Tấn Giác lên, ước lượng, hình như lại tăng cân rồi.

Sở Nguyên nhìn hai thúc cháu ôm nhau tình cảm, mà mỉm cười theo.

"Đệ đến rồi sao? Đi vào cùng dùng bữa đi." Cung Thượng Giác nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng đi ra. Cung Viễn Chủy ôm Cung Tấn Giác, nghe ca ca nói liền gật gật đầu. 

Cung Tấn Giác nhìn thấy cha, liền trườn khỏi người Cung Viễn Chủy, bổ nhào về phía người cha: "Cha, hôm nay A Tấn muốn ngủ cùng tiểu thúc thúc." Cung Thượng Giác ôm lấy tiểu hài tử phi đến như đạn pháo.

Cung Thượng Giác sờ sờ cái đầu nhỏ của nhi tử, thỏa mãn tâm tư của đứa nhỏ, ba người cùng chơi với thằng bé một lát, rồi để Kim Nhiên mang Cung Tấn Giác ra ngoài chơi.

"Nói đi." Cung Thượng Giác thu hồi nụ cười, nhìn về phía Cung Viễn Chủy.

"Đã bắt được kẻ phản bội, là Giả quản sự. Là đệ sai, lại không phát hiện người bên mình là có tâm tư khác." Cung Viễn Chủy cúi đầu, nếu hắn cẩn thận một chút thì tốt rồi.

Cung Thượng Giác vỗ vỗ bả vai đệ đệ: "Đừng nghĩ nhiều, trên đời này khó đoán nhất là lòng người, dễ thay đổi nhất cũng là lòng người, có lẽ ngay từ đầu Giả quản sự trung thành với đệ, nhưng sau này phát sinh gì đó mà chúng ta không biết, chúng ta cũng nên điều tra rõ vụ này." Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, nhìn về phía ca ca gật đầu.

Sở Nguyên ngồi một bên không quấy rầy bọn họ, cứ lẳng lặng mà nghe.

"Đúng rồi, tẩu tẩu. Hôm nay Thượng Quan Thiển đã tranh thủ lấy đi túi ám khí của đệ, chốc nữa tỷ cùng ta với Vũ cung nhé?" Cung Viễn Chủy nở nụ cười, rót đầy chén trà cho Sở Nguyên.

"Nhanh như vậy mà đã có hành động, ta còn tưởng phải chờ thêm mấy ngày." Sở Nguyên nhấp một ngụm trà Cung Viễn Chủy đưa qua. "Đệ đi trước làm âm ĩ một trận, ta sẽ đi sau vài bước, đệ đã nói với Tử Vũ rồi chứ?" Sở Nguyên cười tủm tỉm, tròng mắt  đảo qua đảo lại, có thể thấy được hứng thú đang dâng trào. Cung Thượng Giác nhìn Sở Nguyên cười vui vẻ, cũng không nói thêm gì ngoài câu chú ý an toàn. Hai người không nghe thấy lời hắn nói, chỉ thảo luận xem lát nữa xem bản thân lóe sáng như thế nào khi lên sâu khấu.

Cung Viễn Chủy cùng Sở Nguyên thì thầm một lát, vội vàng rời đi, lớn tiếng nói: "Ca ca, lát nữa đệ trở về sẽ cùng cháu trai ngủ đấy." Cung Thượng Giác bật cười lắc đầu, đệ đệ đúng là chỉ để sủng, gì cũng không thể nói được. Sở Nguyên chậm rì rì uống trà, chờ Cung Viễn Chủy đến Vũ Cung được một lúc, nàng có thể chuẩn bị đi rồi.

"Tiểu Ninh, chuẩn bị đồ tốt làm quà gặp mặt cho Vân cô nương và Thượng Quan cô nương." Sở Nguyên nghĩ nghĩ, đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi Tiểu Ninh. Dù sao cũng cần có cái cớ để đi, bằng không bọn họ sẽ tưởng nàng tới xem kịch đó. Cung Thượng Giác còn chưa kịp mở miệng cùng Sở Nguyên nói chuyện, ngẩng đầu liền thấy Sở Nguyên nhấc mông rời đi. Cung Thượng Giác buông công văn trong tay, vẫn là đi tìm con trai mới có thể an ủi được bản thân thôi.

Sở Nguyên chuẩn bị thỏa đáng, thuận tiện chỉnh lại lớp trang điểm, nàng đi tặng lễ vật nhưng vẫn muốn xinh đẹp nha. Đến thời điểm, Cung Viễn Chủy đã sớm bắt đầu vai diễn của mình.

"Tử Vũ ca ca, nhất định là cô ta, hôm nay loại trừ Thượng Quan Thiển không có ai đến quá gần ta cả." Cung Viễn Chủy gọi một tiếng Tử Vũ ca ca thiếu chút nữa làm Cung Tử Vũ muốn tan biến, thiếu chút nữa không kiên trì nổi mà để Cung Viễn Chủy muốn làm gì thì làm.

"Khụ khụ, nhưng Thượng Quan cô nương dẫu sao cũng là nữ nhi, nếu để thị vệ lục soát, thì quá mức thất lễ." Cung Tử Vũ áp khóe miệng mình xuống, nhăn mày, nỗ lực khuyên nhủ.

"Nhất định là ở trên người cô ta." Vừa rồi Cung Viễn Chủy vẫn diễn, nhưng vẫn có chút tức giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

"Làm loạn cái gì vậy!" Sở Nguyên xụ mặt đi vào. Vụ Cơ phu nhân đã sớm nghe được động tĩnh, lúc đầu đang nghĩ bản thân sẽ ra mặt. Nếu Sở Nguyên tới, bà liền không ra mặt, dù tính toán thế nào thì Sở Nguyên mới là Chấp Nhẫn phu nhân, hơn nữa Cung Viễn Chủy cũng sẽ nghe Sở Nguyên nói. Cung Viễn Chủy uất ức cáo trạng nguyên nhân với tẩu tẩu. Sở Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái, đi đến hướng Thượng Quan Thiển, trên mặt mang ý cười, nắm lấy tay nàng ta.

"Thượng Quan cô nương, Viễn Chủy đệ đệ còn chưa làm lễ nhược quán, tuổi còn nhỏ, đối với phòng nam nữ vô ý, thân làm tẩu tẩu của đệ ấy ta thay mặt Viễn Chủy xin lỗi Thượng Quan cô nương." Sở Nguyên hơi hơi cúi đầu, uốn gối, động tác như nước chảy mây trôi.

Cung Viễn Chủy nhìn động tác cúi đầu của Sở Nguyên, tuy biết là diễn kịch, nhưng hốc mắt vẫn đỏ.

"Nguyên phu nhân quá coi trọng tiểu nữ rồi." Thượng Quan Thiển vội vàng xua tay, nàng ta nào dám nhận lễ này.

"Vì để Thượng Quan cô nương trong sạch, cũng vì để Viễn Chủy đệ đệ an tâm, ta tới soát người cô nương, Thượng Quan cô nương có bằng lòng hay không?" Ánh mắt Sở Nguyên nhìn thằng vào đôi mắt Thượng Quan Thiển, hốc mắt Thượng Quan Thiển hồng lên, nhu nhược đáng thương lên tiếng nguyện ý.

Thời gian nửa chén trà qua đi, Tiểu Ninh đỡ tay Sở Nguyên từ trong phòng đi ra, "Trên người Thượng Quan cô nương, phòng trong, không có túi ám khí của Viễn Chủy đệ đệ."

Cung Viễn Chủy trừng lớn đôi mắt: "Không thể nào!"

Thượng Quan Thiển mang đôi mắt chứa nước mắt, nhìn về phía Cung Tử Vũ, muốn đem áp lực đến Cung Tử Vũ bên này.

Vụ Cơ phu nhân lúc này đã đi tới, trong tay cầm theo túi ám khí, đưa cho Cung Viễn Chủy: "Ta nhặt được ở bờ sông, chắc là Viễn Chủy ngươi buộc túi bị lỏng nên nó tuột ra." 

Sắc mặt Cung Viễn Chủy khó coi tiếp nhận túi ám khí: "Đa tạ phu nhân." Vụ Cơ phu nhân cười cười không nói.

"Viễn Chủy đệ đệ, hãy cho Thượng Quan cô nương một lời xin lỗi đi." Cung Tử Vũ bóp bóp tay mình, nghiêm túc nhìn Cung Viễn Chủy.

"Ta....xin lỗi." Cung Viễn Chủy tức giận xin lỗi, bộ mặt đầy vẻ không phục, này không phải là diễn, hắn thực sự tức giận.

Trò khôi hai chung quy thì đã kết thúc, Sở Nguyên đưa theo Cung Viễn Chủy trở về Giác cung. Cung Viễn Chủy đi thẳng về phòng ôm Cung Tấn Giác trên giường. Hắn cứ có cảm giác bản thân đã quên cái gì, nghĩ mãi không ra nên hắn cho là việc không quan trọng.

Giả quản sự đợi một đêm ở địa lao, vẫn chưa thấy Cung Viễn Chủy tới. Không phải nói là một canh giờ sau lại tiếp tục hỏi sao, Cung Viễn Chủy, ngươi không đáng tin!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro