Chương 4: Người một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca, huynh rốt cuộc cũng trở về rồi!" Cung Viễn Chủy vẫn giống như trước đến bến thuyền nghênh đón ca ca.

"Ây, Viễn Chủy, có phải đệ đã mập lên không?" Cung Thượng Giác nhìn má thịt mum múp của hắn. Mới hai tháng không gặp, A Nguyên liền đem Viễn Chủy nuôi thành một tiểu hài tử mập mạp.

"Có sao? Nguyên tỷ tỷ bảo đệ như vậy là tốt, không phải mập." Cung Viễn Chủy ai oán nhìn ca ca, hắn không có mập đâu.

Cung Thượng Giác nhanh chóng trấn an cảm xúc của tiểu đệ đệ: "Được rồi, ta nói sai rồi. Nguyên tỷ tỷ của đệ đâu?"

Cung Viễn Chủy nói: "Thời tiết ngày càng lạnh, thân thể của Nguyên tỷ tỷ yếu đuối, ta bảo tỷ ấy ở Giác cung đợi ca ca."

Cung Thượng Giác gật đầu, thân mật ôm lấy đầu vai đệ đệ, Viễn Chủy quả nhiên trưởng thành, đã biết chăm sóc người khác.

Hai huynh đệ đến Giác Cung khi trời đã tối, Chấp Nhẫn giữ họ lại nói chuyện quá lâu.

"Thơm quá." Cung Viễn Chủy ở bên ngoài đã ngửi thấy hương vị món ngon.

"A Nguyên đâu?" Cung Thượng Giác cởi áo choàng xuống, hỏi thị nữ.

"Sở cô nương hôm nay làm bánh quế hoa còn có canh hoa đào, lúc này đã đến chỗ Linh phu nhân và Lãng công tử rồi ạ." Thị nữ cúi đầu đáp lời.

Cung Thượng Giác trầm mặc một hồi lâu: "Viễn Chủy, chúng ta cùng đi thăm a nương và Lãng đệ đệ." Cung Viễn Chủy đi theo phía sau Cung Thượng Giác.

Sở Nguyên đem hộp đồ ăn đặt xuống, đem bánh quế hoa cùng canh đào hoa bày lên bàn, ngồi quỳ nhìn bài vị, thật lâu sau không nói gì.

"Ca ca không đi vào sao?" Cung Viễn Chủy hỏi Cung Thượng Giác đang dừng lại.

"Từ từ, A Nguyên hẳn có chuyện chuyện cần nói với A nương và Lãng đệ đệ." Cung Thượng Giác nhìn bóng dáng mảnh khảnh, tựa hồ có chút hơi gầy, rõ ràng đã nói phải chiếu cố nàng thật tốt, nhưng hắn lại không có nhiều biện pháp bồi bổ cho nàng.

"Dì, A Lãng, ta lại đến rồi. Hôm nay làm bánh quế hoa và canh đào hoa, mang đến cho hai người nếm thử." Sở Nguyên ôn nhu nói, "Hôm nay Thượng Giác ca đã trở về, ta đã an tâm rồi. Tuy rằng ta biết Thượng Giác ca võ nghệ cao cường nhưng ra ngoài làm việc ta sợ huynh ấy bị thương." Sở Nguyên cầm lấy bút, tiếp tục viết kinh Phật.

"Dì, hôm nay con làm rất nhiều đồ ăn, nếu huynh ấy kén ăn, người cần phải vào giấc mộng mắng huynh ấy, ăn chay cũng tốt nhưng cũng không hẳn là quá tốt. Viễn Chủy cùng A Lãng còn nghe lời hơn huynh ấy." Sở Nguyên nghĩ đến Cung Thượng Giác ăn thịt giống như ép hắn ăn độc dược vậy, cúi đầu cười.

"Còn có Viễn Chủy, đệ ấy luôn cảm thấy, nếu không phải tại đệ ấy, dì cùng A Lãng sẽ không phải chết. Dì cùng A Lãng cũng phải tìm Viễn Chủy nói cho rõ ràng nha, tuổi còn nhỏ mà nghĩ như vậy là không thể được. Dì cùng A Lãng sẽ không trách đệ ấy đâu, chúng ta ấy, đều là người một nhà mà, nào có phân biệt như vậy chứ." Sở Nguyên làm khô mực nước, nàng chỉ cần tới là viết kinh Phật.

"Thượng Giác cùng Viễn Chủy mấy năm gần đây bầu bạn cùng nhau, đã sớm xem nhau là huynh đệ rồi. Thượng Giác ca tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sớm đã đem Viễn Chủy quan trọng hơn ai khác. Viễn Chủy cũng như thế, dì cùng A Lãng ở trên trời không cần lo lắng cho bọn con, bọn con nhất định sẽ bình bình an an." Sở Nguyên đem bánh quế hoa cùng canh đào hoa đã nguội cất lại, chống bàn đứng dậy, chân có chút tê rần.

"Lần sau tới đây không cần quỳ." Cung Thượng Giác từ phía sau Sở Nguyên đỡ nàng.

"Hai người về rồi. Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý." Sở Nguyên cười nói, hai huynh đệ đều lặng yên không một tiếng động.

"Xin lỗi, ta không thể tới cùng muội." Cung Thượng Giác rũ mắt, tay xoa nắn chân nàng, giúp nàng giảm đau.

"Nếu huynh xác định như vậy, cho nên ta sẽ phạt huynh, phạt huynh đêm nay ăn nhiều món mặn một chút, thế nào?" Sở Nguyên cười nói, Cung Thượng Giác gật đầu, nàng nói, hắn nào dám không nghe.

"Ta tàng hình rồi ~" Cung Viễn Chủy che lại đôi mắt, hai người kia thật là buồn nôn, này cũng tính là trừng phạt sao~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro