Chương 6: Thiếu chủ tuyển hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vội vàng trôi qua, năm này là năm Cung Môn vì thiếu chủ mà tuyển tân nương.

"Con còn như vậy thì tiểu thúc thúc sẽ không mang theo con đi chơi đâu." Sở Nguyên bắt lấy bím tóc nhỏ của Cung Tấn Giác, thật là quá ầm ĩ, Thượng Giác không ở nhà căn bản không ai có thể quản được hỗn thế ma vương này, đứa nhỏ này không biết giống ai, một chút cũng không giống Thượng Giác và nàng.

Cung Tấn Giác nghe mẫu thân nói không cho tiểu thúc thúc mang đi chơi, liền ngoan ngoãn chạy nhanh đến ăn sáng.

"Tẩu tẩu, đệ đến rồi." Cung Viễn Chủy chạy vào, nhấc Cung Tấn Giác lên ôm đưa nhỏ vào trong ngực trêu đùa.

"Viễn Chủy, đã ăn sáng chưa?" Sở Nguyên thấy hắn tới, nhẹ nhàng thở ra.

"Rồi ạ, tẩu tẩu, tỷ nghỉ ngơi trước đi, tiểu tổ tông này đệ sẽ mang đi." Cung Viễn Chủy ôm Cung Tấn Giác đang ngồi ở bàn ăn.

"May mắn là có đệ ở đây, bằng không ta không trị nổi tên tiểu quỷ này." Sở Nguyên yên tâm giao con trai cho Cung Viễn Chủy, còn bản thân thì cùng Tiểu Ninh đi Thương Cung.

Sở Nguyên cùng Cung Thượng Giác thành thân một năm liền có con, hiện tại thì đã ba tuổi.

"Muội tới rồi đó hả? Hôm nay tân nương đến đây, thật là long trọng mà, có đến 10 người đấy." Cung Tử Thương nhìn Sở Nguyên, vẫy vẫy tay.

"Đúng thật, náo nhiệt thật." Sở Nguyên dựa vào nàng ngồi xuống, tuyển tân nương, có thể không long trọng sao?

"Hôm nay tiểu quỷ kia không đi theo muội sao?" Cung Tử Thương hỏi

"Viễn Chủy đến, thằng bé liền thích Viễn Chủy." Sở Nguyên cũng thấy khá kỳ quái, tiểu quỷ đó khá nghe lời Viễn Chủy, so với cha của nó đều dùng được.

"Muội còn nói, một tiểu độc dược, một tiểu quỷ nhỏ, xác thực là rất xứng." Cung Tử Thương ngửa mặt lên trời cười dài nói.

Ha người cứ vậy mà cười cười nói nói, thị vệ Giác cung mang theo Cung Tấn Giác đến Thương cung. "Kim Nhiên, sao lại mang A Tấn tới đây? Viễn Chủy đâu?" Sở Nguyên đem nhi tử ôm vào lòng.

"Nguyên phu nhân, Chủy công tử có chuyện quan trọng, đã tới y quán, lệnh cho thuộc hạ đưa tiểu công tử đến Thương cung." Kim Nhiên nghiêm trang bẩm báo.

Kim Nhiên là thị vệ lục ngọc mà Cung Thượng Giác cố ý để lại để bảo hộ Sở Nguyên cùng con trai.

"Ta biết rồi, phiền toái cho ngươi." Sở Nguyên giữ chặt đứa nhỏ nghịch ngợm trong ngực, thật là quá ầm ĩ. "Bé ngoan, đừng ầm ĩ nữa, nương sắp không ôm nổi con rồi." Sở Nguyên nhéo nhéo mặt của con trai cho hả giận.

"Nương, hư!" Cung Tấn Giác bị mẫu thân nhà mình lôi kéo gương mặt toàn thịt, trừng đôi mắt tròn xoe.

"Đúng vậy, nương hư, chờ cha con trở về thì biết." Sở Nguyên cười lạnh một tiếng, tiểu quỷ này đã biết bắt nạt kẻ yếu rồi.

Cung Tử Thương đỏ mắt sờ lên bàn tay nhỏ bụ bẫm của đứa nhỏ: "A Tấn của chúng ta càng ngày càng đáng yêu." Cung Tấn Giác nhìn về phía cô cô, nhảy vào lòng cô cô, mỗi câu đều gọi cô cô ngọt ngào, khiến Cung Tử Thương thích thú mà nựng má.

Sở Nguyên nhìn bọn họ vui vẻ chơi với nhau, quay đầu nhìn về phía Kim Nhiên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Nhiên rũ mắt, không nhìn thẳng mặt phu nhân: "Phía dưới có người báo tân nương có thích khách Vô Phong trà trộn. Vũ công tử vừa đưa người đem thông tin đến vào y quán, Chủy công tử đã đi xem ạ." Sở Nguyên gật đầu, Vô Phong, thật đúng là không buông tha môt cơ hội nào để vào Cung Môn.

"Ngươi đừng có ngây ngốc mà đem người thả ra." Cung Viễn Chủy kiểm tra miệng vết thương của người đưa tin tức, trong lòng luôn ẩn ẩn có chút suy nghĩ, cũng không nói gì mà nhìn về phía Cung Tử Vũ. "Đem toàn bộ xử tử không phải quá tàn nhẫn sao, hắn nói chỉ có một thích khách Vô Phong trà trộn vào." Cung Tử Vũ vốn là kẻ lương thiện, tâm địa mềm mại, toàn bộ đều xử tử thì không phải lạm sát kẻ vô tội sao.

Cung Viễn Chủy tức giận liếc Cung Tử Vũ một cái, hắn nói một liền một, nói gì cũng tin. "Tóm lại, người đừng có ban phát đồng tình tràn lan, Chấp Nhẫn nói toàn bộ đều xử tử, ngươi cũng đừng đối nghịch với cha ngươi." Cung Viễn Chủy mấy năm này tuy xem Cung Tử Vũ không cao không thấp, nhưng thường đến Giác cung cùng Cung Tử Thương tìm tẩu tẩu, Cung Tử Vũ cũng đi cùng, ở chung nhiều, không còn chán ghét hắn như khi còn nhỏ.

"Rồi, ta mới là ca ca đấy." Cung Tử Vũ nói có lệ, Cung Viễn Chủy xem biểu tình của hắn liền biết hắn có tâm tư nhỏ, cũng không mở miệng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro