05, New Visitor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jinho rời đi vài ngày rồi sau đó liền trở lại, mang Woohyun đi. Ban đầu Sunggyu nghĩ về chuyện này rất nhiều, cũng thấy khá là hài lòng khi thấy Woohyun không còn ở đây nữa--ít nhất thì ngay lúc đó Sunggyu đã nghĩ như thế.

Nhưng một con người khác bên trong của Sunggyu nói rằng anh muốn Woohyun ở lại. Cơ mà, có thể hai người đã thích nghi được với nhau, trong thời gian một tuần lễ vậy thì Woohyun đi thì có gì mà lại khiến anh trông có vẻ đắn đo như thế? Với lại, anh không thích những đứa trẻ ồn ào cơ mà. Đúng vậy, anh thấy Woohyun là đã cảm thấy bực mình và vô cùng ngốc nghếch, nhưng cậu lại rất dễ thương với lại chơi cũng vui nữa. Quả thật Sunggyu không biết mình nên quyết định như thế nào nữa.

Sau khi đưa Jinho ra cửa, Sunggyu liền ngó lên đầu tìm Woohyun. Đi về phía cửa nhà tắm, anh liền nghe bên trong có tiếng hét lớn. Sunggyu nhanh chóng đi đến chỗ cái cửa, liên tục gõ cửa.

"Woohyun?" Sunggyu áp tai mình lên cánh cửa gỗ. "Có chuyện gì không đó?!"

Woohyun không trả lời mà lại còn hét lớn hơn, khiến Sunggyu lại gõ cửa. "Tôi vào trong đó nha?"

"Không!" Woohyun lúc này mới chịu lên tiếng, nhưng Sunggyu chẳng những không thèm quan tâm mà còn đẩy cửa bước vào trong. Woohyun thấy vậy liền liều mạng la lớn hơn khi nghe tiếng mở cửa, ngồi phịch xuống sàn che cơ thể trần trụi của mình lại.

"Này! Cậu đang làm cái gì đó hả?" Sunggyu đi lại gần, nhìn thấy Woohyun ngồi dưới sàn, lấy tay che hai mắt lại. Sunggyu cũng ngồi xuống, giật mình. "Woohyun, có chuyện gì vậy?"

Woohyun khóc nấc lên, liên tục dụi dụi hai bên mắt của mình. "Mắt em...đau quá..."

"Khoan đã." Sunggyu nghe xong liền đứng dậy lấy cái vòi sen. Anh giữ lấy cằm của Woohyun rồi nâng gương mặt của cậu lên. "Ngồi im." Sunggyu chỉnh mức nước nhẹ một chút, rồi sau đó nhìn thẳng trước mặt Woohyun. Ngón cái của Sunggyu nhẹ nhàng xoa xoa lên mắt của Woohyun, gạt đi vệt dầu gội dính cùng nước mắt trên mặt của người kia.

Sau khi kì cọ một hồi, Woohyun mới cố gắng mà mở mắt lên, liền thấy hai mắt cậu đã đỏ lên, ngập đầy nước. Woohyun chớp chớp mắt vài cái, mong sẽ bớt đau.

Mở mắt ra và nhìn thấy Sunggyu, Woohyun không nhịn đượ mà mỉm cười. Sunggyu cũng cười với cậu, nhưng sau đó lại nhìn xuống bên dưới, liền nhìn thấy cơ thể trần trụi không một mảnh vải che chắn của Woohyun.

Woohyun giờ đang ở trong phòng, đã thay quần áo, còn quấn quanh người một cái chăn mỏng mà Sunggyu đưa cho cậu. Cậu tự cảm nhận được mình bây giờ có bao nhiêu đỏ mặt cùng xấu hổ, mà cũng không biết là cậu nóng do nước tắm ban nãy hay là sự cố giáp mặt Sunggyu kia nữa.

Sunggyu cũng nhanh chóng đi ra, trên tay cầm một cái khăn tắm. Sunggyu đi đến trước mặt của Woohyun, khuỵ gối mà lau tóc cho cậu. Woohyun bị Sunggyu cọ cọ đến nhột, không ngừng cười khúc khích.

"Ha, không thể tin được, có một ngày hôm nay thôi mà cậu khóc đến tận hai lần rồi đó."

Sunggyu thấy Woohyun không nói gì liền rút cái khăn lại. "Xin lỗi." Woohyun nói. "Chỉ là lần đầu tiên em mới có cảm gíac như thế."

Sunggyu khó hiểu nhìn đối phương. "Cảm giác gì?"

"Đau." Woohyun nhắc đến, tựa hồ cũng có chút khó chịu. "Nó đau lắm. Em không thể nào thích nghi được."

Sunggyu nghe xong liền dừng lại. "Trước giờ cậu chưa bao giờ đau như thế à?"

Woohyun lắc đầu.

"Sao mà có thể được chứ?"

"Cái này khó giải thích lắm." Woohyun nhẹ nhàng lên tiếng. Bây giờ Woohyun cảm thấy ngôi nhà trên Thiên đường của mình rồi.

"Vậy cậu nghĩ đau bên trong là như nào?"

Woohyun chỉ vào bụng mình. "Ý anh là bị đau bụng hả?"

Sunggyu nghe xong liền bật cười, đẩy Woohyun sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Woohyun bị người kia đẩy đi liền nhíu mày.

"Ý là, cậu có bao giờ cảm thấy nơi nào đó của mình đau thật là đau không?"

Woohyun lại lắc đầu, lần này trông có vẻ rất dễ thương. "Không có. Sao? Anh bị đau sao?"

"Ừm. Hồi đó."

Woohyun ngạc nhiên đến há hốc mồm. Cậu nhích lại gần chỗ Sunggyu rồi gối đầu lên đùi của Sunggyu, để nhìn anh kĩ hơn. "Kể cho em nghe đi!"

Sunggyu đưa mắt nhìn xuống cậu nhóc đang nằm trong lòng mình, trông màu tóc màu hạt dẻ của cậu thật đáng yêu làm sao. Woohyun vẫn tiếp tục đưa đôi mắt to tròn nhìn Sunggyu, chắc là thế. Sunggyu nuốt khan một ngụm nước bọt rồi đột nhiên hất Woohyun rời khỏi người mình, khiến cậu ré lên.

"A, hyung!"

"Tôi đi chợp mắt một chút." Sunggyu đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Woohyun định đuổi theo Sunggyu nhưng cánh cửa phòng đã nhanh chóng bị anh đóng sầm lại.

Woohyun thấy vậy chỉ có thể thở dài, rồi trở lại giường của mình. Cậu nghe Sunggyu nói muốn ngủ nên cũng nhắm mắt lại, rồi sau đó đột nhiên có ai đó đánh đánh lên vai cậu.

Woohyun nhìn ra phía sau thì thấy Dongwoo đang ngồi bên mép giường, mỉm cười. Khiến cậu sửng sốt. "Dongwoo hyung!"

Dongwoo nhe răng cười với cậu. "Thế nào rồi?"

"Mọi thứ ổn mà." Woohyun thở dài. "Em nghĩ vậy."

Thấy thái độ bất bình thường của Woohyun, Dongwoo liền cảm thấy khó hiểu. "Có chuyện gì vậy?"

"Chỉ là...khó quá." Woohyun đưa mắt nhìn người kia. "Sunggyu hyung...em không biết tại sao anh ấy không vui nữa. Lúc nào cũng thấy anh ấy cáu gắt. Em có làm chuyện gì sai rồi không?"

Dongwoo cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ lắc đầu rồi mỉm cười. "Em làm tốt lắm Woohyun à. Phải mất một khoảng thời gian thì con người mới có thể vui được, nên em cứ làm hết sức là được rồi, có biết không?"

Woohyun được những lời an ủi của Dongwoo cổ vũ không ít. Nghe xong liền bật ngón cái, cười toe toét nhìn người nọ. "Cám ơn anh vì đã cho em lời khuyên."

"Không có gì."

"Anh có ở lại không?" Woohyun mon men lại gần Dongwoo, nhìn anh đầy mong chờ. Dongwoo, buồn bã, tránh né ánh mắt của người kia.

"Anh-"

"Woohyun à." Cánh cửa đột nhiên mở ra, Minhee lo lắng bước vào xem Woohyun. "Em có sao không? Em đang nói chuyện với ai vậy?"

Woohyun nhìn sang bên cạnh, chỉ còn là một khoảng trống. Dongwoo không biết đã đi từ lúc nào rồi, thậm chí cũng không thèm nói tạm biệt với cậu nữa. "Kh-không có, chỉ là em luyện cổ họng chút thôi."

Minhee có chút nghi ngờ nhìn cậu, nhưng cũng rất nhanh sau đó liền quay trở lại bộ dáng tươi cười thường ngày. "À quên nữa, chị phải đi ra ngoài mua đồ về nấu bữa tối. Còn bữa trưa chị dọn trên bàn rồi đó."

"Nh-nhưng khi nào thì chị về?"

Minhee hưm một tiếng rồi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. "Tiếng hay tiếng hơn gì đó."

Woohyun gật đầu. "Cám ơn chị. Chị đi cẩn thận nhe."

Minhee cũng mỉm cười lại với cậu vẫy tay tạm biệt. "Vậy gặp lại em sau nhé." Nói xong Minhee cũng đi khỏi phòng cậu, vẫy tay lần cuối.

"Sunggyu hyung?" Woohyun gõ cửa phòng Sunggyu, đến lần thứ mười. "Bữa trưa xong rồi..."

Nhưng không có tiếng trả lời nào đáp lại, Woohyun không khỏi thở dài, một mình đi xuống phòng khách. Món ăn thơm ngon từ cua và cơm đã được bày sẵn trên bàn, rất tươi và còn nóng hổi.

Vì cảm thấy khá đói, nên Woohyun mới vò vò bụng mình. Bao tử cậu nãy giờ đã kêu ầm lên cả rồi, Woohyun cũng nhảy tưng tưng. "Wow~" Woohyun nhấc vạt áo lên, nhìn nhìn cái bụng trắng trẻo của mình. "Ô, đây là biểu hiện mình có thể ăn cơm rồi đúng không ta?"

Woohyun nghĩ rồi không tự chủ nhìn lên tầng hai. "Nhưng Sunggyu hyung..."

Woohyun nhẹ nhàng đi đến bên chiếc bàn, đang bày biện đủ loại thức ăn. Cậu kéo ghế ra rồi ngồi xuống, đưa tay cuộn tròn thành nắm tay, đặt cằm mình lên. Sau đó, chờ đợi.

Chiều hôm đó Sunggyu thức dậy có hơi trễ một chút. Anh nhanh chóng thay quần áo, rồi đi xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với ai đó. Tạt nhanh vào bếp, cảnh tượng nơi đó liền hiện rõ trong mắt anh.

Sunggyu chậm rãi đi ra phía sau, chồm về phía nhà bếp nhìn Woohyun đang ngủ say trên bàn ăn.

"Minhee à, em đi rồi. Bye chị nhé." Sunggyu cúp máy rồi nhét điện thoại vào túi. Anh khẽ tặc lưỡi rồi đi về phía cái người đang nằm ngủ dài trên bàn. "Nè, dậy đi."

Woohyu ngọ nguậy một hồi, lầm bầm gì đó, nhưng mà cũng không có dậy hẳn. Sunggyu thở dài, để ý thấy đồ ăn trên bàn đã nguội từ lâu lắm rồi mà hình như vẫn còn nguyên. Sunggyu quay trở lại nhìn Woohyun, bắt đầu lờ mờ đoán ra.

"Woohyu, dậy đi." Sunggyu nhẹ lay vai của Woohyun, cậu lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, mắt nhắm nghiền nhưng lại hướng về phía Sunggyu mà cười thật tươi.

"Hyung~"

"Cái tên ngốc này. Sao cậu lại ngủ ở đây?" Sunggyu chỉ lên cái bàn, còn Woohyun thì nhìn theo, há hốc mồm.

"Ôi em ngủ quên..." Woohyun nản lòng nhìn xuống. "Em chờ anh mà."

"Chờ làm gì?"

"Chờ anh thức dậy." Woohyun lại xoa xoa bụng mình, thở dài. "Để ăn cơm cùng nhau..."

Sunggyu chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên. Rồi sau đó búng vào trán Woohyun phóc một cái.

"Ô—!"

"Trời ơi. 4:45 chiều rồi mà vẫn chưa ăn gì sao?"

Woohyun nhíu mày, lắc đầu. "Em muốn ăn cơm với anh, vậy thì anh sẽ không cô đơn một mình."

"Lo cho cậu trước đi! Aish, thật là phiền." Sunggyu lấy mấy đĩa thức ăn trên bàn rồi tống vào trong lò vi sóng. "Chờ một lát đi. Khi nào được rồi thì lấy ra ăn, biết chưa?"

"Nh-nhưng..." Woohyun đứng dậy rồi đi theo Sunggyu ra khỏi nhà bếp. "Anh đi đâu vậy?"

"Đi đón Minhee. Chị ấy nói không đón xe bus được, ở ngoài đang kẹt xe." Sunggyu mở cửa, đi ra xe. Woohyun ở lại vẫy vẫy tay, còn Sunggyu thì mở cửa xe ra mà gào lên. "Vào ăn đi."

Woohyun mỉm cười gật gật đầu, nhìn chiếc xe dần mất dạng trên đường.

Sau vài phút thì nghe chiếc lò vi sóng ding một tiếng, Woohyun mặc cái tạp dề màu hồng của Minhee vào rồi lấy đồ ăn từ trong đó ra. Đang định đặt chúng xuống bàn thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Nghĩ đó là Sunggyu, Woohyun liền cảm thấy có chút phấn khích nên nhanh chóng chạy ùa ra cửa trước, một tay mở cửa, tay còn lại vẫn bê theo cái đĩa thức ăn. Cơ mà sau khi mở cửa, đó không phải là Sunggyu—nhưng là một người lạ.

Woohyun mở to mắt nhìn chàng trai đẹp đẽ trước mắt. Cậu cũng không biết nói gì. Người đó chỉ cười với cậu, lộ ra hai lúm đồng tiền, vô cùng câu dẫn lòng người.

Người kia đưa tay chỉ vào đĩa thức ăn trên tay cậu, đôi mắt vì cười mà trở thành hai vầng trăng khuyết thật đẹp, lúm đồng tiền càng sâu hơn. "Đồ ăn đó cho tôi đúng không?"

---Translating By Fairy---

lM����~�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro