07, Escape

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunggyu vùi mặt vào trong tay, hơi thở ngập tràn run rẩy. Chẳng biết anh đã đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà bao lâu rồi, cứ vậy mà chờ Myungsoo đến.

Cánh cửa mở ra, là Myungsoo. "Hyung—"

"Cậu ấy đâu rồi?"

"Em không biết nữa. Cậu ấy chỉ vừa mới biến mất...."

"Cậu ấy biến mất là sao hả?" Sunggyu gằn giọng hỏi lại. "Tại sao lại không trông chừng cậu ấy chứ?!"

Bị Sunggyu quát một tiếng, Myungsoo cũng trở thành người nói lắp bắp. "H-hyung, em xin lỗi, được không?"

Sunggyu gật đầu, lấy tay vuốt mặt. "Xin lỗi, này...không phải lỗi của em."

Myungsoo nghe xong lại còn thở dài hơn, liền ôm chầm lấy Sunggyu một tay nhè nhẹ xoa lưng anh an ủi. "Chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy mà."

"Có chuyện gì sao?" Minhee nhanh chân đi xuống cầu thang, trong tay còn cầm theo cái giẻ lau, nhìn hai người kia đầy lo lắng. "Sao hai đứa lại lớn tiếng vậy?"

Sunggyu tách khỏi cái ôm với Myungsoo, quay sang nhìn Minhee. "Woohyun, cậu ấy đi đâu đó, tụi em tìm không thấy và—"

"Woohyun hả?" Minhee nghe xong đột nhiên cười thật lớn, phe phẩy cái giẻ lau trong tay. "Ô mấy cái đứa ngốc này, không phải thằng bé đi cùng với cậu Jinho tối nay sao?"

"Sao?" Hai người đồng thanh.

Minhee chớp mắt, đưa mắt nhìn gương mặt ngơ ngác của Myungsoo rồi tới gương mặt của Sunggyu. "Chị nghĩ hai đứa biết rồi? Jinho nói với chị là tối nay Woohyun sẽ ở chỗ của anh ấy, còn bảo chị đóng gói đồ đạc của Woohyun đem sang nữa mà."

Và khi không nghe ai lên tiếng, Minhee mới nói tiếp. "Vậy nên hồi nãy chị mới đưa đồ đạc của Woohyun cho cậu Jinho. Mặc dù chị không hiểu tại sao vì chỉ ngủ có một đêm thôi mà cậu ấy bảo dọn hết đồ đạc sang luôn."

"Chị phải hỏi em trước chứ!" Sunggyu không có cố ý lớn tiếng, nhưng bây giờ anh đang cảm thấy căng thẳng và lo lắng cho Woohyun. Sunggyu đi ra trước nhà, gọi cho Jinho.

Cũng may là sau bốn đợt chuông reo thì Jinho cũng chịu bắt máy. "Sunggyu à." Đầu dây bên kia lên tiếng. "Anh biết em gọi về chuyện gì—ừm cậu ấy đang ở chỗ của anh, và em không thể đưa cậu ấy về được."

"Em biết rồi, nhưng anh phải cho em nói tạm biệt nữa chứ." Sunggyu bây giờ đang rất bình tĩnh, vì biết rằng Woohyun vẫn an toàn. "Để em nói chuyện với cậu ấy đi."

"Chắc là không được đâu." Jinho thở dài. "Ban nãy cậu ấy vừa mới khóc xong."

"Cậu ấy khóc...?"

"Oh. Nói cái gì mà em không xoa đầu cậu ấy gì đấy." Jinho nhún vai, liếc về phía cánh cửa phòng của Woohyun. "Anh cúp máy đây. Ngày mai em nói chuyện với cậu ấy cũng được mà."

"Khoan đã—"

"Chuyện gì?"

"Em ấy phải ở nhà anh trong bao lâu nữa?"

Không gian giữa hai người liền trở nên im lặng, rồi sau đó là một tiếng thở dài từ Jinho. "Càng lâu thì càng tốt. Đến khi có người thân nào đó của cậu ấy xuất hiện, và em quên hẳn cậu ta để tập trung cho công việc của mình."

"Vậy..."

"Sao? Em muốn đón cậu ấy về sao?"

"Không, cơ mà—chỉ là." Sunggyu hít một hơi thật là sâu, bỗng dưng lại cảm thấy bực mình mà chẳng biết lý do tại sao. "Lỡ như không tìm ra ai đó, thì sao?"

"Anh sẽ tính cách khác."

"Vậy thì khi đó để cậu ấy ở với em đi." Sunggyu nói. "Em tự xoay sở được."

"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi—"

"Em sẽ để cậu ấy đến trường. Cậu ấy sẽ có một cuộc sống bình thường. Để em ấy cùng với em đi."

"Vậy thì ngày mai em nói với em ấy đi."

"Khoan đã hyung!"

Nhưng Jinho đã cúp máy rồi.

Chuyện đầu tiên sau khi thức dậy là gọi điện đánh thức quản lý của mình. Sunggyu thức dậy lúc năm giờ sáng—không ngừng gọi điện thoại cho Jinho.

"Mới có năm giờ mà Sunggyu."

"Bây giờ đã là ngày mai rồi. Đưa điện thoại cho cậu ấy đi."

"Cậu ấy vẫn còn ngủ mà." Jinho nói, lên tiếng đầy quở trách. "Mọi người vẫn còn đang ngủ, trời ơi, năm tiếng nữa gọi lại đi."

"Lâu quá!" Sunggyu càu nhàu. "Hôm nay em phải làm việc cả ngày, chỉ có bây giờ là em rảnh thôi."

"Vậy sao?"

Sunggyu bất mãn kêu lên. Rồi sau đó lại nghe thấy tiếng ngắt máy của Jinho.

Sau năm tiếng đồng hồ, Sunggyu lại gọi đến chờ Jinho bắt máy. Rất nhanh bên kia liền vang lên một giọng nói khiến Sunggyu ngạc nhiên, là Woohyun trả lời cuộc gọi của anh.

"Hyung hả?" Giọng Woohyun khàn đặc, rõ ràng là đã khóc một đêm.

"Woohyun." Sunggyu thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. "Em thế nào rồi?"

"Uh, em không sao." Nhưng nói chỉ là một lời nói dối mà thôi. "Jinho hyung có một cậu con trai bằng tuổi em, nhưng lại cứ như con nít. Hình như tên cậu ấy là Sungyeol thì phải."

Sunggyu bật cười, trái tim cảm thấy lâng lâng vì hạnh phúc. "Nghe nói em khóc."

Woohyun sửng sốt. "L-làm gì có!"

"Xạo quá."

"Em...Em nhớ anh."

Sunggyu bị lời thổ lộ bất ngờ của Woohyun làm cho ngạc nhiên. Nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tằng hắng. "Anh cũng nhớ em."

"Khi nào em lại được gặp anh?"

Sunggyu cười thầm trong bụng, liền tưởng tượng trong đầu Woohyun bây giờ hẳn là đang bĩu môi giận dỗi anh đây.

"Sớm thôi, đừng lo." Sunggyu lên tiếng an ủi.

"Eh?" Woohyun ré lên. "Sớm là khi nào."

"Khi anh rảnh. Bây giờ anh đang bận lắm, thật sự bây giờ anh đang chuẩn bị comeback cả full album rồi còn nhiều thứ khác nữa." Sunggyu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình, có chút thấyt vọng khi thấy đã đến giờ ghi âm rồi. "Tối nay anh sẽ gọi cho em nhé, được không?"

Woohyun gật đầu, đưa điện thoại ôm vào trong lòng, để cảm giác Sunggyu ở gần bên cạnh cậu hơn. "Em sẽ chờ."

Sunggyu, quả thật đúng như những gì anh nói, anh liền bận cả ngày. Vì anh đã nhớ được những lời bài hát nên có thể ghi âm được rồi. Sau đó Sunggyu còn chụp ảnh bìa của album rồi xem lại bản thiết kế của album nữa.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, một người tên là Woohyun dần dần biến mất trong trí nhớ của Sunggyu. Bây giờ anh đang ở trong phòng tập vũ đạo, rất mệt và người tràn đầy mồ hôi.

Anh ngã người nằm xuống sàn, ngực phập phồng lên xuống. Đột nhiên có ai đó mở cửa bước vào trong, nhưng chẳng cần nhìn Sunggyu cũng biết đó là ai.

"Mệt không, hm?"

Sunggyu nhắm mắt lại. "Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ chiều." Jinho trả lời. "Em ăn gì chưa?"

"Chưa." Cuối cùng Sunggyu cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Jinho, ánh mắt trống rỗng. "Đến nhà anh ăn đi. Em muốn gặp Woohyun."

"Được thôi." Jinho sảng khoái lên tiếng, nhẹ đá đá vào chân cậu. "Nhưng em không được đưa cậu ấy về."

Quãng đường về nhà Jinho vô cùng im lặng. Sau một vài ngã rẽ, Sunggyu đột nhiên tằng hắng rồi lên tiếng.

"Em hiểu những gì mà anh làm cho em." Sunggyu thở dài. "Và vô cùng biết ơn vì anh đã nghĩ cho công việc của em như thế."

"Vào thẳng vấn đề." Jinho ngắt ngang.

"Woohyun—"

"Không."

"Đó là cuộc sống của em, công việc của em, nên em không quan tâm mọi người nghĩ gì về em." Sunggyu tự tin mà trả lời, có lẽ đó chính là những gì mà ah cảm thấy bây giờ, tại sao anh lại không dám thừa nhận mọi thứ chứ? "Với lại, là em tìm thấy cậu ấy trước, nên cậu ấy đương nhiên là của em."

"

"Cậu ấy không phải là của em." Jinho bẻ tay lái sang bên phải, chiếc xe đã nhanh chóng đi đến con đường hướng đến nhà của Jinho. "Cậu ấy là con trai của người ta, cũng là em trai của người ta."

"Cậu ấy nói mình không có ai cả."

"Không thể nào."

"Không. Có thể." Sunggyu nói, như thể đó chính là sự thật. "Em cũng giống như Woohyun mà. Em không có ai cả, trừ Myungsoo ra. Vì em ấy nên em mới tồn tại đến bây giờ. Đừng đem Woohyun đi anh à. Em là người duy nhất còn lại của em ấy mà."

Có lẽ đó chính là lý do mà Sunggyu muốn mang Woohyun trở về. Chuyện này không phải ngẫu nhiên xảy ra khi anh muốn đưa Woohyun trở về, vì ngay từ đầu anh chỉ muốn Woohyun được tự do mà thôi.

Nhưng bây giờ, khi những lời đó vừa trôi tuột ra khỏi khoang miệng, anh liền nhận ra đó chỉ là những lời bản thân mình muốn nói. Thậm chí anh còn chưa nghĩ đến, và thậm chí chỉ là lời anh buộc miệng mà thôi.

Và theo một cách nào đó, nó không sai. Những lời mà anh nói không hề giả dối chút nào cả. Jinho cũng biết điều đó, cách Sunggyu đã trải qua khi không có một gia đình thực sự mà chỉ có duy nhất một người em trai. Sunggyu, không giống như Woohyun, anh ít nhất cũng có một người thâ. Nhưng Woohyun thì không có ai cả.

Jinho đậu xe trước nhà, trông có vẻ hơi trầm tư. "Anh sẽ suy nghĩ về chuyện đó." Jinho lên tiếng.

Và đó cũng là lần đầu tiên trong ngày, Sunggyu mỉm cười.

Sunggyu đứng ở phía sau Jinho chờ người trong nhà mở cửa sau khi nhấn chuông. Một lát sau thì Sungyeol, là con trai của Jinho ra mở cửa cho hai người, vẫn còn ngậm cái muỗng trong miệng. Ở cái tuổi của cậu mà cao kều như thế thì quả thật hơi khó gặp nha.

"Ba." Cậu nhóc nhìn bố mình rồi cười, rồi sao đó nhìn sang Sunggyu. "Chào Sunggyu hyung."

"Chào em Sungyeol." Sunggyu cũng cười lại với cậu bé. "Lâu rồi không gặp."

Sunggyu nhẹ bước vào bên trong, đưa mắt nhìn khắp nơi để tìm Woohyun. Jinho ngay lúc đó liền kéo Sunggyu vào trong bếp, ấn anh ngồi xuống.

"Con làm đó sao?" Jinho chỉ mớ đồ ăn trên bàn, sửng sốt.

"Không có. Là Woohyun làm. Ngon lắm nha."

"Woohyun?" Sunggyu lập tức hỏi lại. "Cậu ấy đâu rồi?"

"Trên lầu ấy. Cậu ấy nói không đói." Sungyeol nhún vai. "Để con đem lên cho cậu ấy."

Jinho ngồi xuống trước mặt Sunggyun, cầm một miếng gà lên. "Ôi thiệt là ngon nha." Anh khen miếng gà ngon miệng trên tay mình, nhưng Sunggyu lại chẳng hề mảy may để ý mà lại nhìn chăm chăm vào sau lưng của Sungyeol.

Jinho búng ngón tay trước mắt Sunggyu khiến anh giật mình. "Gì?"

"Thử đồ ăn Woohyun nấu đi."

Sunggyu cầm đũa lên, bắt đầu bữa tối. Thức ăn trên bàn ngon đến nỗi Sunggyu ăn không còn một mẫu. "Em ấy học nấu ăn ở đâu nhỉ?"

"Ai biết đâu nè." Jinho nói xong liền cắn thịt gà. "Tài lẻ chẳng hạn."

Sunggyu vui vẻ gật đầu, hạnh phúc khi biết rằng Woohyun rốt cuộc cũng có một ít tài năng nào đó. Sunggyu đang uống nước thì thấy Sungyeol chạy vào bếp, mắt mở lớn hệt như vừa nhìn thấy quỷ vậy.

"Ba!" Sungyeol thở hổn hển. "Woohyun, cậu ấy..."

"Sao?" Sunggyu lập tức đặt cái ly xuống. "Nói đi."

"Cậu ấy không có ở trong phòng. Em tìm khắp nơi rồi." Sungyeol khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. "Hình như là cậu ấy nhảy cửa sổ."

Woohyun cứ như vậy mà chạy khỏi nhà của Jinho. Mặc dù hai chân đau đến sắp không chịu được nhưng cậu vẫn chạy không ngừng, vì sợ mình nếu như dừng lại thì lại bị người khác bắt đi và mãi mãi không bao giờ gặp lại được Sunggyu nữa.

Mọi người nhìn chằm chằm cậu, nhưng lại không hề bận tâm mà giúp đỡ. Không ai chịu giúp một người đang gặp khó khăn như cậu, thật thất vọng làm sao. Nhưng cũng không hoàn toàn trách được, Woohyun có phải con người đâu nhỉ.

Chạy được một lúc thì đột nhiên có ai kéo lấy Woohyun và bịt miệng cậu rồi lôi vào một con hẻm vắng. Woohyun sợ hãi nhắm mắt lại nhưng sau đó lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Dongwoo hyung?" Woohyun khi được người kia thả tay ra liền lên tiếng, thấy Dongwoo đang đứng trước mắt, gương mặt hiện rõ nét lo lắng. "Anh làm gì ở đây?"

"Anh đến giúp em." Người kia nói. Dongwoo cúi xuống kiểm tra vết thương trên chân của Woohyun, khẽ nhíu mày. "Em không nên làm như thế."

"Anh thấy rồi sao?"

Anh thấy tất cả."

Woohyun bối rối. "O-oh."

Dongwoo nhẹ đặt tay lên cái khớp xương của Woohyun. Cậu biết Dongwoo đang làm đó chính là hồi phục lại năng lượng cho cậu. Tất cả các thiên thần đều có những kĩ năng như thế để trở thành những thiên thần cấp cao hơn.

"Với lại." Dongwoo thở dài, nhìn mấy cái khớp xương của cậu. "Em không nên chạy khỏi đó. Jinho có một bất ngờ dành cho em ở nhà ấy."

"Bất ngờ?" Woohyun bĩu môi. "Vậy là em bỏ lỡ rồi."

Sau một lúc, Dongwoo liền hào hứng vỗ tay vào nhau, cười thật tươi. "Em vẫn chưa khỏi hẳn đâu, nhưng anh đã làm giảm bớt cơn đau của em rồi. Sáng mai thì cơn đau sẽ trở lại, cơ mà chỉ có một chút thôi."

"Cám ơn anh." Woohyun cười lại với anh.

"Giờ thì về nhà nhé?"

Mọi người đã lái xe đi khắp nơi mà vẫn tìm không thấy khiến Sunggyu ngày càng bực mình. Lại còn thêm giao thông ngoài đường và hàng tá chiếc xe bấm kèm inh ỏi xung quanh hai người, Sunggyu bây giờ không cảm thấy vui nữa rồi.

Hai người đã bị kẹt xe tận mười phút rồi. Với nhiêu đó thời gian, Sunggyu nghĩ rằng mình có thể đến Bắc Hàn tìm Woohyun được cũng nên.

"Trời ơi." Sunggyu mở đai an toàn rồi mở cưa xe. "Em phải đi tìm cậu ấy. Đừng có đi theo em đó."

"Này! Sunggyu!" Jinho vẫn ngồi ở trong xe mà gọi theo, anh không thể bỏ cái xe của mình ở giữa rừng xe như thế này mà chạy theo Sunggyu được. "Khoan đã! Quay lại đây!"

Nhưng Sunggyu đã chạy đi mất dạng rồi.

Mặc dù đã cố gắng không làm cho mọi người chú ý, thật sự, nhưng đâu đó vẫn có người nhận ra Sunggyu, chụp lại từng bức ảnh xem anh đang ở đâu, đang làm gì. Sunggyu cũng không thèm để tâm đến mà chỉ lo tìm kiếm.

Sunggyu đột nhiên có cảm giác thật ngốc nghếch. Ngớ ngẩn vì ngày mai anh lại phải làm theo thói quen hệt như ngày hôm nay, rồi ngày hôm sau nữa anh sẽ lại mệt đến gấp đôi. Tuy nhiên đến khi nhận ra, Sunggyu đã không thể nào dừng lại được.

Anh đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát, nhưng sau đó mọi người sẽ biết chuyện của Woohyun, tin đồn lại có cớ mà lan tràn khắp nơi."

Mệt mỏi và bất lực, Sunggyu tựa người vào bức tường kính ở cửa hàng thiết bị. Mệt mỏi và buồn bã, Sunggyu gấp gáp hô hấp, cả ngày hôm nay anh đã không gặp được Woohyun rồi. Anh rất nhớ đứa trẻ này. Nhưng chính Sunggyu cũng không hiểu được cảm giác của mình bây giờ là như thế nào nữa đây.

Một lúc sau, anh liền nhận được cuộc gọi của ai đó. Lấy chiếc điện thoại đang reo vang inh ỏi kia, người gọi đến là "Kim Myungsoo". Sunggyu không chờ đến tiếng chuông thứ hai liền bắt máy.

"Gì vậy?"

"Hyung à." Giọng của Myungsoo có gì đó rất vui. Thật lạ. "Anh về nhà đi."

"Bây giờ anh không về nhà ngay được."

Anh nghe Myungsoo cười thật lớn, khiến Sunggyu bực mình không biết nó bị cái gì vui mà lại cười như thế trong khi mình thì đang ở bên ngoài—căng thẳng và mệt mỏi.

"Anh cúp máy đây."

"Khoan! Hyung, được rồi, được rồi!" Myungsoo vẫn còn cười. Sunggyu càng nghe giọng cười của Myungsoo càng thấy lạ, Myungsoo thật sự là đang cười a. "Cậu ấy về rồi a."

Sunggyu suy nghĩ một lát liền hỏi lại. "Ai?"

"Woohyun." Myungsoo cười tủm tỉm như một bé gái, nhưng Sunggyu không còn giận nữa. Myungsoo đang nói đến Woohyun. "Cậu ấy về rồi. Đang ở trong phòng anh kìa."

"...Ừm, anh về ngay." Và lần thứ hai trong ngày hôm nay, Sunggyu lại mỉm cười.

---Translating By Fairy---

Rpb~�����'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro