12, Trouble

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thế nào rồi?"

Woohyun giữ bằng một tay còn cánh tay còn lại thì bận thồn marshmallow vào trong miệng. Một lúc sao đương nhiên là bị nghẹn, người bên cạnh, vói tất cả tấm lòng quan tâm, liền vỗ vỗ lưng cho cậu.

"Này, Woohyun à, đừng ăn nhanh quá. Em có sao không vậy?"

Woohyun vội lấy ly nước bên bàn uống không ngừng. Xong xuôi, cậu liền thở hắt ra một hơi quay sang nhìn sang Dongwoo, mỉm cười. "Em không sao đâu! Cám ơn huyng đã đem marshmallow tới cho em nha, em thèm ăn muốn chết." Woohyun nói xong liền ôm cái tô rỗng, hít một hơi thật sâu hương marshmallow màu trắng được làm ở thiên đường.

"Lần sau anh sẽ đem nhiều hơn cho em, đừng lo." Dongwoo bật cười, nhìn cái tô đầy ắp ban nãy giờ đã rỗng không. "Không ngờ là em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đó. À, bọn trẻ ở trển nhớ em nhiều lắm đó."

"Thật không anh? Họ nhớ em à? Nói với họ em cũng nhớ mọi người lắm!"

"Ah, Woohyun à."

"Sao ạ?"

Dongwoo gãi gãi đầu, có chút lo lắng. "Thì xong xuôi rồi, em không nghĩ đến chuyện phải quay về sao?"

Woohyun khựng lại. "Sao?"

Dongwoo tằng hắn. "Em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi, Woohyun—"

"Không." Woohyun bất thình lình đứng dậy, tròn mắt. "Vẫn...Vẫn chưa tới lúc đâu. Em muốn ở đây lâu hơn nữa."

"Anh tới đây chỉ là, để, nhìn em mà thôi." Dongwoo cũng đứng dậy, kéo Woohyun. "Ngồi xuống được không?"

Woohyun im lặng. "Em nghe đây."

"Anh sẽ cho em thời gian. Rất nhiều thời gian." Dongwoo thở dài, đưa mắt nhìn xuống sàn. Sau đó anh nghe tiếng bước chân của ai đó, liền nhanh chóng nói hết. "Nhưng sau khoảng thời gian đó, anh sẽ quay lại và đưa em đi."

"Nhưng—"

Dongwoo buông tay của Woohyun, từ trên giường đứng dậy. Woohyun nhìn thấy đôi chân của anh bắt đầu mờ đi. "Em đã làm rất tốt Woohyun à. Sớm gặp lại em nhé."

Dongwoo biến mất, Woohyun vẫn chưa biết mình đang khóc như thế nào cho đến khi Sunggyu đem gương mặt đầy lo lắng xông vào phòng. Anh đưa tay nâng gương mặt của cậu lên, khẽ cúi xuống nhỏ giọng.

"Có chuyện gì vậy Woohyun?" Sunggyu vừa hỏi vừa lau nước mắt trên gương mặt của Woohyun. "Em gặp ác mộng à?"

Woohyun chồm lên phía trước liền ôm chặt lấy cả người Sunggyu, òa khóc. Sunggyu yêu thương vuốt ve mái tóc của Woohyun, cũng ôm chặt lấy cậu. Hai người đứng ôm nhau như thế, thậm chí, Woohyun vì khóc mệt mỏi mà sắp thiếp đi.

"Hyung, anh mau đi đi, sắp trễ rồi đó."

"Không sao đâu." Sunggyu nhẹ nhàng mỉm cười. "Anh chờ Jinho hyung và Sungyeol đến đón em rồi sau đó anh sẽ đi cùng với Jinho hyung."

Woohyun thở dài, đẩy cái đĩa sang một bên. Cậu không còn lòng dạ nào để mà ăn nữa cả. Bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn là lời nói của Dongwoo tối hôm qua mà thôi. Biểu tình của Woohyun được Sunggyu thu vào mắt, anh đi đến bên cạnh liền nhéo gò má của cậu.

"Cười lên nào, được không?" Không thấy câu trả lời của Woohyun, Sunggyu không khỏi nhíu mày. "Nói cho anh nghe đi, có chuyện gì vậy?"

"Không có." Woohyun ủ rủ nói. "Chỉ là em...mệt thôi."

"Hôm nay em có muốn nghỉ một ngày không?"

"Ah, không đâu. Hôm nay tụi em phải làm nhiều thứ lắm nên em không nghỉ được—"

Tiếng chuông cửa vang lên, một lát sau là Sungyeol ồn ào bước vào. "Đến rồi đây!"

"Bé bé cái miệng lại được không?"

Sungyeol vừa bước vào liền nhìn thấy Myungsoo, nên le lưỡi trêu người nọ một chút. "Lại là anh sao?"

"Ủa vậy chứ là ai? Đây là tui mà."

Sungyeol đảo mắt, nhìn thấy Woohyun đang ở trong nhà bếp. Cậu thấy Woohyun và Sunggyu đang ngồi ở bàn ăn nên cười thật tươi mà đi lại gần. "Chào buổi sáng! Woohyun à, đi thôi."

"Hả?" Woohyun nâng mắt lên nhìn thấy Sungyeol ở cửa. "À..."

Sunggyu thở dài lo lắng, đi theo hai người ra ngoài. Anh ngồi ở ghế phó lái phía trước, bên cạnh Jinho, còn hai đứa trẻ thì ngồi ở ghế phía sau.

"Sunggyu à. Em đi trễ lịch trình rồi đó."

"Không sao đâu hyung. Anh chở em đi phải không?"

Jinho thắc đai an toàn xong liền khởi động máy xe. "Ừ, nhưng anh phải đưa hai đứa này đến trường đã."

"Em biết rồi." Sunggyu vừa nói vừa thắt dây an toàn, sau đó liếc mắt nhìn ra đằng sau. Sungyeol vẫn đang sử dụng trăm phương ngàn kế khiến Woohyun mở miệng nhưng cậu vẫn mang vẻ mặt u ám mãi. "Đi thôi anh."

"Chào bố, chào anh Sunggyu." Sungyeol nói xong liền lấy khuỷu tay thúc vào bên sườn của Woohyun, khiến cậu bừng tỉnh lại trong chốc lát.

"Ah, gặp lại mọi người sau nhé." Woohyun cúi đầu chào Jinho xong rồi đến Sunggyu, sau đó bước vào trường học.

Sunggyu lẳng lặng nhìn theo tấm lưng nhỏ bé của Woohyun, ánh mắt không có gì ngoài lo lắng cho cậu. Tại sao Woohyun lại ảm đạm như thế nhỉ?

"Này, Sungyeol à." Sunggyu ngồi trong xe, mở cửa sổ ra mà gọi tên cậu. Sungyeol nghe anh gọi liền tung tăng đi lại, lông mày khẽ nhướn lên.

"Sao ạ?"

"Hôm nay nhớ trông chừng Woohyun nhé?"

Sungyeol giơ tay lên trước trán, nghiêm giọng hô. "Vâng, thưa ngài!"

Đã đến tiết 4 rồi nhưng Woohyun vẫn chưa thể nào trở lại trạng thái như bình thường nữa. Sungyeol đã cố gắng, thuyết phục cậu nhưng tâm trạng Woohyun vẫn không tài nào khá lên được.

"Nè, cậu đừng có diễn sâu nữa, mau trở lại bình thường đi!"

Woohyun nghe người kia nói cũng không có ngẩng đầu lên, trong khi ngón tay vẫn không ngừng viết tên Sunggyu lên mặt bàn. Sungyeol bị cậu làm cho bực mình, khé nhéo cánh tay của Woohyun nhưng vẫn không có tác dụng.

"Này!" Sungyeol không chịu đựng nổi mà gào lên, khiến cả lớp cùng chú ý. Cũng may là giáo viên không có ở đây nếu không là cậu sẽ bị mắng rồi. "Cậu có chuyện gì vậy hả? Cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa chịu nói gì rồi đấy."

Woohyun thở dài "Tớ đang suy nghĩ..."

"Suy nghĩ gì?"

"Vài chuyện."

Sungyeol liếc mắt, làm hành động giống như Woohyun, nằm mọp xuống bàn. "Nếu cậu mà cứ như thế, thì mọi người xung quanh cũng sẽ buồn theo cậu luôn đó."

Câu nói kia thành công thu hút sự chú ý của Woohyun. Cậu quay lại nhìn sungyeol. "Thật không?"

"Đúng, là thật đó!" Sungyeol khoanh tay lại trước ngực, cười tự mãn với bản thân rằng cuối cùng cũng khiến Woohyun chú ý. "Đừng có làm như cậu là một kẻ thất bại đi, mọi người thấy cậu như thế cũng sẽ bị cậu ảnh hưởng luôn."

"Tớ không biết chuyện đó..."

"Ừ phải đó, vậy nên đừng như thế nữa, tớ vẫn ở đây với cậu mà." Sungyeol nhún vai. "Phải vui lên, có được không?"

Woohyun gật đầu. "Phải, tớ phải vui lên, vì Sunggyu hyung..."

Sungyeol bất giác nở nụ cười. "Tớ rất vui vì thấy cậu trở lại bình thường đấy. Nhìn thấy không? Cậu cũng khiến tớ cười theo này." Sungyeol nói xong, liền vỗ vỗ gương mặt mình.

Woohyun bật cười thật lớn. Tâm trạng của cậu liền trở nên tốt hơn, nhờ Sungyeol mà cậu mới có phát hiện mới để mình có thể vui vì Sunggyu. "Cám ơn cậu."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Sungyeol cùng với Woohyun trở về phòng học. Hai người vẫn đang cười rất vui, Sungyeol đầy trêu đùa mà đẩy đẩy Woohyun trong khi Woohyun cũng đẩy đẩy Sungyeol.

Hai người vừa bước vào lớp, nụ cười cũng tắt ngúm khi nhìn thấy một đám nam sinh đang lục balo của Woohyun.

"Này..." Woohyun lớn tiếng gọi bọn họ. "Mấy người làm cái gì thế?"

Mấy nam sinh kia liền cười với nhau. Sungyeol không có quen mấy người này, hình như là đến từ lớp khác.

"Sao cậu lại đem thứ này vào lớp thế?" Một cậu học sinh cầm album của Sunggyu khỏi túi của cậu. Woohyun chạy đến, muốn lấy lại cái album nhưng lại bị bọn họ giữ lại.

"Này!" Sungyeol gào lên. "Trả lại đây mấy tên kia!"

Những học sinh khác sợ hãi không dám xen vào cuộc chiến lộn xộn, nên chỉ đứng một bên mà nhìn. Sungyeol leo lên bàn cố giật lại cái album.

Chàng trai đang cầm album, với chữ kí của Sunggyu trên đó, đọc bằng cái giọng vô cùng thiếu thiện chí. "Tặng cho Woohyun, yêu dấu xoxo."

Mấy người bạn của cậu nghe đọc xong liền hẹn nhau cùng òa lên cười thật lớn, nhưng Woohyun lại không có tâm trạng mà cười. Cậu đang rất giận, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm thấy mình giận dữ như thế. "Đưa nó lại cho tôi!"

Bọn họ có 5 người nên cậu với Woohyun đương nhiên thế lực chẳng cân băffng rồi. Cũng may là có một đồng học trong lớp lớn tiếng hô giáo viên đang đến. 5 người bọn họ nhanh chóng rời khỏi lớp, nhận không ít những cú đấm của những bạn nữ trong lớp bọn họ.

Sungyeol thầm cám ơn bạn nữ đã giải vây giúp bọn họ, cả chàng trai đóng vai giáo viên kia nữa. Đó là Sungjong, một chàng trai khá là ít nói, không giống với hình tượng của mình cho lắm.

"Tụi nó đi rồi!" Một cô gái trong số bọn họ kêu lên. "Tớ lấy guốc cao gót đánh họ đấy."

Sungyeol bật cười nhưng nhanh chóng thu lại khi nhìn thấy Woohyun đang ngồi ở dưới sàn tìm kiếm cái album ban nãy.

"Đâu rồi nhỉ...?" Woohyun tự lầm bầm. "Album của mình..."

Sungyeol thêm lần nữa, đứng lên bàn, đưa hai tay đặt bên miêng. "Mọi người! Giúp Woohyun tìm album của cậu ấy! Chắc nó rơi gần đây thôi!"

Các cô gái nhao nhao lên bắt đầu tìm, Sungjong cũng nhập cuộc, trong khi mấy chàng trai chỉ ngồi ngó nghiêng xung quanh. Mọi người tìm đến khoảng 20 phút vẫn chưa có kết quả khiến biểu tình xám xịt của Woohyun lại sắp sửa trở về.

Một bạn nữ đi về phía Woohyun đang ỉu xìu ngồi ở chỗ của mình. "Có lẽ là Hoya lấy nó đi rồi, cái tên đó." Cô gái vỗ vỗ vai của Woohyun, mỉm cười thật tươi khi mình có thể chạm vào lưng của Woohyun.

Một vài cô gái kia thấy vậy liền đẩy cô này sang một bên, cũng đi đến vỗ vỗ vai của Woohyun, vài người vuốt tóc cậu, tất cả đều muốn an ủi cho cậu cả thôi.

"Ho gì nhỉ?" Sungyeol hỏi.

"Hoya. Lee Hoya—cậu ta là người đọc dòng chữ trên album của Sunggyu oppa đó." Một nữ sinh khác lên tiếng. "Đừng lo Woohyun à, bọn tớ sẽ lấy lạ nó cho cậu.

"Không, không sao đâu." Woohyun thì thầm. "Mình về xin Sunggyu hyung một cái nữa là được mà."

"Đợc không đó?" Sungyeol bất an hỏi, chăm chú nhìn vẻ mặt mất hồn của cậu. "Đi nói với Sunggyu hyung về chuyện này—"

Các cô gái vừa nghe nhắc đến tên Sunggyu đã không khỏi gào lên.

"Không. Tớ không muốn anh ấy biết đâu." Woohyun thở dài, dụi dụi mắt. "Anh ấy bận lắm. Đáng lẽ tớ không nên đem album đó đến trường."

Sungyeol hừ một tiếng. "À được rồi, tùy cậu thôi." Sungyeol nhìn lên đồng hồ, mới để ý là thầy giáo đến trễ tận ba mươi phút rồi. "Ủa mà thầy đi đâu rồi nhỉ?"

Cuối buổi học hôm đó, Woohyun và Sungyeol liền rủ nhau lấp ló ngoài cửa phòng học của Hoya, chờ bọn họ tan học. Phía sau hai người là đội quân tóc dài vô cùng hùng hậu, tiếp thêm động lực cho cậu và Woohyun.

"Mấy cậu về nhà đi." Sungyeol thở dài, mắt nhìn ra cửa. "Mọi người."

Mấy nữ sinh thoạt đầu mới nghe còn có mè nheo nhưng sau đó cũng rời đi từng người một, để Sungyeol với Woohyun ở lại một mình. Cuối cùng, sau 10 phút đồng hồ, Hoya cũng bước ra khỏi phòng học, đồng thời là người cuối cùng.

"Chuyện gì đây?" Hoya giật mình. "Mấy người muốn tôi chở về nhà sao? Xin lỗi nhưng—"

"Đưa nó lại đây." Sungyeol dứt khóac lên tiếng.

"Đưa cái gì?"

"Album chứ gì nữa, đồ ngốc nhà cậu." Sungyeol nói xong liền đi ra phía sau nắm lấy balo của Hoya. "Để ở đâu hả!"

Woohyun sửng sốt, vội vàng kéo Sungyeol lại. "Này, cậu bình tĩnh đi."

"À thấy rồi!" Sungyeol lấy cái album từ trong túi của Hoya, ngay lập tức đưa cho Woohyun. Woohyun mỉm cười, vì mình lại có thể cầm cái album này rồi.

"Được rồi! Muốn lấy gì lấy hết đi!" Hoya hỉnh mũi, vuốt lại mái tóc bị Sungyeol vò đến rối tung. "Tôi cũng muốn đem mứ rác đó về nhà làm gì. Sunggyu, cậu biết anh ta à? Tôi thật sự không thể nào hiểu được mấy người lại thích hắn ta nữa."

Sungyeol há hốc mồm đầy sửng sốt, nhưng Woohyun lại im lặng. "Cậu vừa nói gì đấy?"

Hoya xem cái trợn trừng của Woohyun bỏ ra đằng sau. Đương nhiên nó đáng sợ, nhưng Hoya phải cố tỏ ra mình không sợ. "Tôi nói album của anh ta thật giống rác và tên Sunggyu đó—"

Hoya chưa nói xong liền nhận một cú đấm lên gương mặt của chính. Đương nhiên nó rất đau, nhưng cũng đáng với những gì mà cậu trai vừa phun ra. Hoya bị một cú đấm của Woohyun mà bất tỉnh nhân sự.

---Translating By Fairy---

���K�O�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro