21, Fighting & Making Out

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh ấy khỏa thân vậy?"

"Anh ấy không có khỏa thân, Sungyeol." Woohyun sửa lại lời người kia nói, đưa tay mò mẫm ở dưới chăn. "Anh ấy chỉ lõa thân trên thôi à."

"Ờ, nhưng mà," Sungyeol ngồi ở mép giường, đưa mắt nhìn nhìn người đang ngủ li bì, bán khỏa thân Kim Sunggyu ở trên giường. "Tại sao lại như thế?"

"Tối hôm qua anh ấy nói nóng quá, nên tớ mới cởi áo của ảnh ra—" Sungyeol bật cười, Woohyun đảo đảo mắt ròi mới tiếp tục nói. "Anh ấy còn đá chăn đi nữa. Chắc là nó rớt xuống dưới giường rồi."

Một lát sau Woohyun cũng lấy cái chăn mỏng đi lên. Đầu tiên cậu lấy bàn tay phủi cho sạch rồi mới đắp lên người cho Sunggyu.

Sungyeol ở bên cạnh cũng giúp Woohyun chỉnh chỉnh lại góc chăn, kéo đến cằm cho anh. Sunggyu bất giác rút vào trong chăn, khiến Woohyun mỉm cười. "Anh ấy thật đáng yêu." Woohyun ha hả cười rồi nhìn sang Sungyeol. "Cậu có nghĩ vậy không Yeol?"

Sungyeol khựng lại một lúc rồi mới nhìn sang Sunggyu. "Ờ cũng được, chắc vậy..."

Woohyun có hơi khó hiểu khi thấy Sungyeol lại không nhìn Sunggyu giống như mình. Điều đó khiến Woohyun có chút vướng bận. Cậu nói anh ấy cũng được là sao? Theo tớ thì anh ấy rất là dễ thương đó."

"Thì theo cậu chứ không phải theo tớ." Sungyeol nói lại. "Tụi mình chẳng lẽ vì chuyện này mà cãi nhau sao? Đi bơi mới đúng chứ!"

"Được rồi." Woohyun rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, nhẹ trề môi một cái. "Để tớ thay quần áo một lát, rồi đi bơi."

Woohyun thay xong liền ra ngoài, chờ Sungyeol thay quần áo. Cậu mặc một cái áo tank top màu trắng và một cái quần bơi màu xanh dương, cũng giống như Sungyeol sắp mặc vậy.

Sungyeol lại bắt đầu nhảy lưng tưng xung quanh, vơ lấy cái túi ở dưới sàn rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Woohyun cũng háo hức như người kia nhưng vẫn do dự không muốn bỏ lại Sunggyu lại một mình.

Woohyun gắt gao cắn môi dưới, nhìn sang Sunggyu. Cậu từ từ đi về phía người kia, Woohyun vốn định hôn lên gò má Sunggyu một cái nhưng sau đó đột nhiên lại bị người kia kéo ngã xuống giường luôn.

Sunggyu ôm chặt Woohyun vào trong lòng, còn lấy một chân quấn quanh eo của Woohyun kẹp cậu lại. "Mới sáng sớm mà em muốn đi đâu vậy?" Giọng của Sunggyu trầm thấp, hơi khàn vang lên, khiến Woohyun nuốt một ngụm nước bọt rồi mới trả lời.

"Đi bơi." Woohyun đặt tay lên bàn tay của Sunggyu đang ôm cổ mình. Sau đó lấy tay anh ra nhưng Sunggyu nhưng anh nhất quyết không bỏ ra. "Hyung, bỏ ra đi, Sungyeol đang đợi em ở ngoài kìa."

Sunggyu không thèm nghe cậu nói, lại còn ôm chặt hơn. "Anh đau đầu quá. Ở lại với anh đến khi nào anh hết thì thôi."

"Hyung à—"

Woohyun vừa mới lên tiếng nói, liền nghe một tiếng mở cửa theo sau là tiếng la hét của Sungyeol. "Woohyun, tớ nói là đi rồi mà! Với lại cậu làm cái gì mà l—Oh."

Woohyun tằng hắng, không thể giải thích cho bản than. "À tớ đang bị..kẹt rồi, cậu thấy chưa. Nên cậu cứ đi trước đi."

"Nhưng—" Sungyeol liền nhìn thấy ánh mắt từ sau đầu của Sunggyu, cả hai mắt đều đang tha thiết muốn Sungyeol đi ra ngoài. "Ờ-Ờ, tớ đi đây. Gặp cậu sau nhé?"

"Ờ gặp sau!" Woohyun hướng người vừa chạy đi mà gào lên. Woohyun thở dài rồi xoay xoay để nhìn mặt anh. "Anh muốn uống nước không?"

"Mình.Em.Là.Đủ.Rồi."

"Sao?"

Sunggyu cũng không thèm trả lời nữa, vùi mặt vào trong cổ của Woohyun. Hơi thở của Sunggyu phả vào khiến tóc cậu dựng đứng lên nhưng cảm giác không tệ. "Ăn sáng thì sao?"

Sunggyu gầm lên, nói không. Sau đó Sunggyu liền bỏ Woohyun ra rồi dụi dụi mắt. "Xin lỗi nha. Anh không nên giữ em lại. Chạy theo Sungyeol đi."

Woohyun nghe xong không khỏi mỉm cười. "Anh chắc là mình không sao chứ?"

"Ừ. Chỉ là nhức đầu chút xíu thôi, không sao đâu."

Woohyun vẫn chưa thể nào an tâm được. Cậu nắm lấy bàn tay to lớn của Sunggyu, miết miết nó. "Lát nữa anh nhớ đi theo nha? Bọn em ở trên bãi biển này."

"Ừm, anh sẽ đi ra mà."

Chiều muộn hôm đó thì cơn đau đầu của Sunggyu rốt cuộc cũng giảm bớt một chút. Sunggyu cứ nhẹ nhàng đi dạo khắp bãi biển, cũng không che chắn nhiều. Anh chỉ mặt một cái áo thun bó bình thường cùng với quần bơi thôi. Mọi người không ngừng nhìn theo Sunggyu, nhưng cũng may là không ai tiến lên phá vỡ chuyến tản bộ bình yên của Sunggyu cả.

Anh đi một hồi liền nhìn thấy Myungsoo đang tiến vào một cửa hàng quà tặng ở gần đó. Sunggyu nhanh chóng chạy theo em trai mình nhưng sau đó liền dừng lại vì để ý Woohyun ướt sũng, đang run rẩy ngồi úp mặt vào đầu cạnh cửa hàng quà tặng ban nãy. Sungyeol thì ở bên ngoài, vỗ vỗ lưng cho cậu.

"Woohyun, nè." Sunggyu ngồi xổm xuống, vội vã đưa tay ra sau lưng Woohyun xoa xoa. "Woohyun, có chuyện gì?"

Sungyeol thấy Woohyun không có ý định trả lời mới lên tiếng. "Cậu ấy bị cuốn vào vùng nước sâu. Myungsoo hyung vừa mới cứu cậu ấy lên."

Sunggyu gật đầu, ủng Woohyun vào trong lòng. "Hyun, em có muốn về phòng không?"

Woohyun lắc đầu. Nhẹ nhàng rời khỏi trong lòng Sunggyu rồi mỉm cười nhìn anh. Sunggyu cũng cười lại.

"Em đồ ngốc này. Đừng để anh lo chứ."

"Em không phải đồ ngốc."

Ngay lúc đó, Myungsoo cũng rời khỏi cửa hàng kia, trên tay còn cầm theo một cái phao cao su hình con vịt. "Oh? Hyung, anh đến đây làm gì?"

Sunggyu nhún vai. "Thì đi bơi." Sau đó lấy chân đá Woohyun. "Sẵn tiện trông nom đồ ngốc này luôn."

"Em nói em không phải đồ ngốc rồi mà!"

"Anh đừng lo lắng chuyện đó quá." Myungsoo bật cười, giơ con vịt trong tay lên. "Em mua cho cậu ấy cái này rồi nè. Giờ chúng ta có thể để em ấy bơi bằng phao mà không cần lo đâu."

Sunggyu ha hả cười, vỗ vỗ Myungsoo. "Được đó. Thử đi." Sunggyu đưa tay kéo Woohyun đứng dậy, còn Myungsoo thì kéo Sungyeol lên.

Sunggyu và Woohyun liền đi trước, Sunggyu cứ không ngừng bắt Woohyun bỏ vào trong cái phao. Sungyeol bật cười nhìn Woohyun đá vào đầu gối của Sunggyu rồi chạy đi nơi khác. Sunggyu đuổi không kịp còn ngã đập mặt xuống cát. Woohyun cũng bị Sunggyu chọc cười không dừng lại được.

Myungsoo trong khi đó lại chăm chú nhìn Sungyeol, đang cười hai người kia. Sungyeol xoay qua mới thấy Myungsoo đang nhìn mình liền nhăn mặt. "Anh đang nhìn gì vậy?"

"Gương mặt ngốc nghếch của em." Myungsoo nói xong leièn ngông nghênh đi vèe phía trước.

Sungyeol sửng sốt, khoanh tay trước ngực. Cậu cúi xuống gom lấy một nắm cát rồi quăng về phía trước, không quan tâm là có trúng Myungsoo hay không. Cậu tức tối gào lên. "Anh còn ngốc hơn!"

Sau mười phút đồng hồ vật lộn đưa Woohyun vào trong con vịt cao su và ba mươi phút cố gắng đem cậu xuống nước, cuối cùng Sunggyu cũng thành công.

Sunggu vẫy tay, nhìn Woohyun đang ngập chìm ở giũa bể nước mênh mông. Woohyun hình như đang muốn bơi lại về đất liền nhưng cứ bơi được một chút liền bị sóng đánh trở lại.

"Hyung, thật đó! Em sắp chết rồi đây!" Woohyun không ngừng quơ quơ tay xung quanh, nhưng Sunggyu nhìn cậu như thế lại thấy vui. Myungsoo và Sungyeol ở một bên, thấy nó không vui đến như vậy đâu.

"Hyung, đến với cậu ấy đi. Woohyun sắp khóc đến nơi rồi kia." Myungsoo đề nghị, cảm thấy có lỗi với Woohyun.

"Ai biểu hồi nãy ẻm đá chân anh làm gì." Sunggyu nằm xuống bãi cát, nở một nụ cười thỏa mãn. "Khi nào em ấy đến Nhật rồi thì gọi anh nha."

"Em thấy hình như cậu ấy khóc rồi đó..." Sungyeol nói khiến Sunggyu bừng tỉnh. "Uh, ờ, rõ ràng là khóc rồi kìa anh."

Sunggyu ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn Woohyun rõ hơn. Cậu cũng không cách xa mấy từ chỗ anh, cũng không còn quơ quào xung quanh nữa. Woohyun chỉ mềm nhũn, gương mặt vô hồn nhìn sóng đánh tới, nước mắt từ rơi rơi trên gò má.

Sunggyu lầm bầm. "Ah, chết tiệt." Sunggyu mới chỉ vừa cởi áo thun ra rồi quăng sang một bên. Liền nghe thấy một tiếng tách của vài cái máy ảnh vang lên, nhưng Sunggyu không thèm quan tâm, nhanh chóng nhảy xuống nước. Không lâu sau liền bơi đến chỗ của Woohyun, nắm lấy cái đầu của con vịt kéo nó lại gần mình.

Tuy nhiên, Sunggyu khi nhìn vào mắt Woohyun liền dừng lại. "Chuyện gì vậy?" Woohyun nghe xong cũng không có trả lời, mắt vẫn nhìn con sóng. "Trả lời anh, Woohyun, có chuyện gì vậy?"

"Sao?" Woohyun giật mình.

Sunggyu đưa tay nắm lấy cằm của Sunggyu rồi xoay sang một bên, nhìn rõ nơi cổ của Woohyun hơn. "Này." Bên dưới xương hàm của cậu có vết màu đỏ, có thể nó ở đó nên ban đầu anh không nhìn thấy. "Hôn ngân! Ai làm cái này với em?"

*hôn ngân là vết đỏ đỏ mà khi hôn nhau quá mạnh hoặc nhay cắn thì nó sẽ hiện lên. Thím nào đọc đam biết liền ^w^

Woohyun vội vàng đẩy tay của Sunggyu ra. "Em không biết anh đang nói về chuyện gì cả. Với lại hôn ngân là gì em cũng chưa nghe."

Sunggyu nghe xong liền không khỏi tức giận. "Trên cổ em có một cái dấu màu đỏ, do ai hôn hoặc là—mút—thì nó xuất hiện, em đừng nói với anh là em không biết cái này từ đâu ra nghen."

"Giờ anh nói em mới biết đó. Với lại nếu anh đã hỏi thì em nói, đó là do anh làm đó!"

"Sao?"

"Tối hôm qua, em đang ngủ thì bị anh hôn lên cổ đến tỉnh lại!" Woohyun bị chọc cho tức giận, cũng là lần thứ hai Woohyun không hiền lành như mọi khi nữa. Lần thứ nhất là chuyện xảy ra liên quan đến Hoya. "Anh làm xong rồi giờ lại trách ngược em lại em sao!"

Sunggyu nghe rồi lại có chút hoảng hồn. "Anh...Anh không nhớ mà."

"Sao cũng được." Woohyun rất thất vọng, cố gắng trôi ra xa khỏi người kia. Sunggyu thấy vậy liền đuổi theo, nắm lấy cái đuôi của con vịt.

"Anh xin lỗi mà, đi nào, bơi vào bờ đi."

Nhưng cơn giận của Woohyun vẫn chưa có nguôi bớt chút nào. Không thèm nhìn đến Sunggyu, vậy nên anh mới nghĩ ra kế họach nhằm khiến Woohyun chú ý mình. Anh bơi đến trước mặt của Woohyun, mỉm cười nhìn cậu.

"Nè, anh thật sự xin lỗi em, được không? Đừng giận mà." Sunggyu làm gương mặt đáng yêu nhìn Woohyun, cố làm cho cậu bé cười nhưng Woohyun vẫn chưa thể nào nhếch môi nổi với đôi mắt đầy hung tợn như thế kia cả. "Được rồi, lát nữa gặp em—" Sunggyu đang nói leièn biến mất trong làn nước.

Điều đó ngay lập tức khiến Woohyun chú ý. woohyun liền cảm thấy có chút hốt hoảng khi không thấy Sunggyu ở đâu cả. Woohyun sợ ở một mình nhưng càng lo lắng cho Sunggyu hyung. "Sunggyu hyung?" Woohyun ồm ồm kêu lên. "H-Hyung?" Woohyun liên tục nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy Sunggyu ở đâu hết.

Woohyun muốn nhờ Myungsoo giúp nhưng nhìn lên bờ cũng không thấy ai. Sungyeol cũng không có ở đó. Woohyun đeo kính bơi lên mắt rồi há miệng hít lấy một ngụm lớn oxy, rồi mới trượt khỏi cái phao mà trườn vào trong nước.

Cậu không biết làm sao nhưng người cậu khi vào trong nước lại không có chìm mà lại nổi lên. Cậu lại ngó nghiêng xung quanh nhưng vẫn không thấy Sunggyu đâu cả. Một lúc sau, đột nhiên có ai đó túm lấy cậu từ phía sau rồi nâng lên khỏi mặt nước.

Woohyun há miệng hô hấp, ho lên vài cái. Cậu nắm lấy một bên của cái phao, ho hết nước bụng ra. Sunggyu đã ở ngay phía sau của Woohyun, xoa xoa lưng cho cậu.

"Thấy chưa?" Woohyun không hiểu tại sao trông Sunggyu lại vui như thế, còn vỗ tay mỉm cười. "Em có thể bơi mà!"

Woohyun nhìn Sunggyu, hoảng hốt. "Gì? Anh không có bị...chìm hả?"

"Không. Anh chỉ đùa thôi." Woohyun nghe xong liền tát một vốc nước vào mặt Sunggyu. "Trời—"

"Em ghét anh!" Woohyun lại tiếp tục vốc nước tạt vào mặt Sunggyu rồi mới bơi vào trong bờ. Woohyun cố gắng kiềm nén nước mắt lại nhưng không được. Khi chân vừa chạm lên bờ, Woohyun lại bắt đầu hét lớn.

Sungyeol và Myungsoo ngay sau đó nhìn thấy cũng cầm kem chạy đến, nhìn cũng không hiểu nổi chuyện gì. "Chuyện gì vậy?" Sungyeol hỏi xong liền vây lại giúp đỡ.

Nhưng Woohyun chưa kịp trả lời thì Sunggyu đã nhanh chóng lên tiếng. :Em mau lại đây, thằng nhóc này." Anh nắm một tay của Woohyun kéo thật mạnh, đến khi thấy cậu khóc mới dừng lại chút ít.

"Anh bỏ em ra."

"Hai người đừng có như thế ở đây." Myungsoo đứng chắn ở giữa hai người bọn họ, mắt liếc nhìn quanh. "Hai người đang ở bên ngoài đó, nếu có cãi nhau thì tìm nơi nào kín đáo một chút đi."

Vài người xung quanh đó bắt đầu dõi theo diễn biến bên này. Có những người đang đi cũng muốn đứng lại xem xem có chuyện gì đang xảy ra hoặc bởi vì Sunggyu đang không có mặc áo nhưng—hầu hết vẫn là công khai xem tình hình trước mắt.

Woohyun không thể tin được là mình đang tức giận, chính xác lại còn tức giận Sunggyu. Cứ nghĩ đến chuyện này cứ như vậy mà xảy đến khiến Woohyun lại càng khóc lớn hơn vì thấy nó không đúng. Cậu thật sự không muốn nổi giận với Sunggyu, cậu muốn làm cho Sunggyu, là nơi bắt nguồn hạnh phúc cho anh. Nhưng Woohyun giờ lại đang làm điều ngược lại.

Woohyun không nói lời liền đứng dậy trở về khách sạn. Sunggyu ngay lập tức đuổi theo.

Woohyun vùi mình vào trong tấm chăn dày màu trắng, dù Sunggyu có gọi thế nào cũng không chịu ló đầu ra. Cậu vẫn còn đan run bần bật, trên người vẫn còn toàn là nước, thấm ướt cả sàn và cả giường nữa.

Sunggyu tắt tắt điều hòa xong rồi mới nghiêm túc mà nhìn người kia. "Anh có gọi chocolate nóng cho chúng ta rồi. Em không được để người bị lạnh, biết không?"

Nghe thấy người kia không trả lời, Sunggyu liền thở dài. Anh đi vào nhà tắm, để cửa mở mà thay quần áo ướt ra. Ngay khi trên người không còn lấy mảnh vải nào, Sunggyu liền nhìn ra ngoài giường, thấy Woohyun vẫn đắp chăn che mặt như cũ. Woohyun nằm cong đầu gối ép lên ngực, trông thật là ngốc. Sunggyu cười ha hả, nhanh chóng thay ra một cái quần short cùng áo thun tròng đầu.

"Anh thay xong rồi." Sunggyu đem theo đồ sạch lại cho Woohyun thay. "Tới em đó." Sunggyu cố gắng muốn gỡ cái chăn trên mặt Woohyun ra, nhưng Woohyun lại từ trong chăn thả chân đá về phía trước. Sungguy né được mà đẩy Woohyun trở lại giường, khiến trái banh kia ở trên giường lăn lăn lăn.

Woohyun vì vùng vẫy khỏi kiềm kẹp của Sunggyu mà khiến cả tấm trải giường bung ra khỏi tấm đệm. "Ừ cứ chống cự đi! Nếu em không thay đồ thì sẽ bị cảm cho coi!"

Woohyun tức giận kêu la vì bị giữ chặt, mặc dù đây không phải là cái tình huống kia nhưng cũng khiến Sunggyu có chút cảm thấy khác thường. Sau đó anh liền dùng sức cởi bỏ lớp áo của Woohyun, mặc dù đã bị người kia cắn lên tay tận hai lần rồi.

Sunggyu mệt mỏi, chỉ muốn thay xong quần áo nên mạnh mẽ giữ Woohyun tại chỗ, không cho cậu nhúc nhích đi đằng nào nữa. Xong xuôi. Woohyun đưa mắt nhìn anh chăm chăm, Sunggyu cũng nhìn cậu không buông. "Anh xin lỗi. Anh không nên dọa em như thế."

"Anh là tên độc á..." Woohyun lại gào khóc lên. "Em tưởng...Em không còn được nhìn thấy anh nữa rồi! A-Anh không biết nếu em bị đem đi, em sẽ sợ như thế nào đâu, nhưng nếu anh bị ai đó đem đi em sẽ còn sợ hơn! Anh mới chính là đồ ngốc!"

Sunggyu nhẹ buông cổ tay cả Woohyun. Cậu không quơ tay quơ chân, cũng không chạy khỏ Sunggyu, ngoan ngoãn nhìn anh. Sunggyu ngã xuống giường, ôm chặt lấy thân người còn ướt sũng của Woohyun lại.

Cũng may là cậu không có mặc áo nên không có làm Sunggyu ướt nhiều. Chỉ có điều quần short mới của Sunggyu đã bị ướt nhẹp rồi. Mặc dù như thế nữa thì Sunggyu cũng không quan tâm lắm. Có lẽ là để sau đi.

"Anh xin lỗi khi thấy em có hôn ngân liền mắng em. Anh xin lỗi, anh không nhớ chuyện tối hôm qua." Sunggyu nhấc người, âu yếm hôn lên xương hàm của Woohyun. "Bắt đầu lại hết tất cả được không?"

Woohyun tự nguyện để Sunggyu cướp lấy đôi môi chính mình, còn hơn rướn người lên phía trên. Sunggyu chỉ nghe thấy vị mặn của muối, khiến anh nhớ đến chuyện của hai người bọn họ ở bãi biển ban nãy. Woohyun còn chủ động đưa lưỡi liếm lên môi của Sunggyu, khiến anh dừng lại rời khỏi Woohyun mà tủm tỉm cười nhìn người bên dưới.

"Em học ở đâu vậy hả? Anh muốn từ từ nha, nhưng em..."

Woohyun muốn cáu. "Đương nhiên là anh không nhớ ròi. Em học từ anh chứ ở đâu, lại là tối hôm qua đó."

"Thật sao?" Sunggyu đưa tay quẹt bên khóe miệng của Woohyun. "Wow anh..."

Woohyun ré lên rồi kéo dây áo hoodie của Sunggyu lại gần, tiếp tục hôn lên môi anh. Sunggyu dùng tay đốt lửa lên thân trên của Woohyun. Một tay đỡ lấy sau đầu của Woohyun còn tay còn lại liền không biết xấu hổ mà sờ soạng bờ ngực trần của Woohyun.

Chuông cửa reo nhưng hai người không ai nghe thấy vì hai người vẫn đang mải mê chìm đắm, vào không gian của riêng hai người. Sau khi nhay cắn môi của Woohyun xong, anh liền đi đến chỗ cái dấu hôn ngân của Woohyun ban nãy. Anh nhẹ nhàng quét lưỡi lên nó rồi nhanh chóng dùng miệng mút mát lấy làn da trắng trẻo khiến cái hôn ngân kia càng ngày biến lớn hơn.

Woohyun cất tiếng rên rỉ khiến ngọn lửa bên trong Sunggyu bùng cháy. Mặc dù thấy không cần thiết nhưng Sunggyu vẫn ngồi dậy, cởi hẳn áo sơ mi của chính mình ra luôn rồi sau đó là nghe thấy âm thanh mở cửa. Sunggyu sững sờ, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. Anh càng mở to mắt hơn khi thấy Myungsoo đang mang hai cốc chocolate nóng vào cho hai người, Sungyeol cũng đi theo sau.

"Myungsoo à..." Sunggyu điếng người. "Không phải—"

Nhưng hai cái tách của Myung liền rơi xuống sàn, Sunggyu biết Myungsoo cũng bất ngờ như thế nào khi nhìn thấy cảnh này. Đó là chuyện của anh em đi.

---Translating By Fairy---

sNcG���z��P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro