1.2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Wu Yifan, Lu Han và Zhang Yixing."

Junmyeon nói trong khi khoanh hai tay trước ngực và nhìn những thi thể bằng nét mặt sợ hãi, như thể xác chết vẫn luôn khiến anh cảm thấy bất an dù cho đã làm việc rất nhiều năm ở trong nhà xác.

"Yixing và Yifan là anh em họ. Tuy nhiên, tôi không chắc về hoàn cảnh mà Lu Han đến trong tình huống này."

Sehun lắng nghe hết những lời Junmyeon nói nhưng không đáp lại, chỉ nghiêng về phía thi thể của Lu Han để quan sát. Máu đã được lau sạch, nguyên nhân cái chết cũng đã được làm rõ; tất cả nạn nhân đều bị bắn chết, nhưng lại không tìm được bất cứ viên đạn nào trong thi thể cũng như ở hiện trường.

"Yifan và Lu Han đã chết được một khoảng thời gian trước đó." Junmyeon tiếp tục nói khi nhìn Sehun di chuyển đến thi thể của Yifan, "Tôi nghĩ là hai ngày, hoặc có lẽ là ba ngày."

"Nhưng Minho đã nói hôm qua nhà kho không có gì bất thường cả." Baekhyun đáp lời. Cậu đứng dựa vào tường, lông mày hơi nhíu lại, xem xét, chờ đợi và chưa bao giờ cảm thấy hứng thú khi phải đứng trong nhà xác.

"Quả thực là vậy", Sehun đứng thẳng lên, "Chỉ có Yixing bị giết ở nhà kho. Ai đó đã dàn dựng lên hiện trường giả để đánh lừa chúng ta rằng cả ba nạn nhân đều bị giết cùng một thời điểm, cùng một địa điểm."

Baekhyun cau mày, "Nhưng tại sao phải vậy?"

"Tại sao không thể vậy?" Sehun vặn lại. "Có lẽ đó là lời cảnh cáo dành cho Yixing, để anh ta thấy thi thể của Yifan như một lời đe dọa. Tuy nhiên, anh ta lại không có bất cứ lựa chọn nào. Kẻ sát nhân hoàn toàn muốn anh ta phải chết. Nó giống như một trò chơi tiêu khiển của hắn, cũng là một lý do để hắn tạo nên một hiện trường phạm tội đẫm máu nhìn có vẻ tráng lệ."

"Tôi không nghĩ từ 'tráng lệ' có thể dùng để miêu tả một hiện trường đẫm máu như vậy đâu..." Junmyeon lẩm bẩm, thở dài và khẽ lắc đầu. "Nhưng dù sao đi nữa, hãy kiểm tra phần ngực của họ đi."

Không cần phải nhắc lại lần thứ hai, Sehun lập tức kéo tấm vải trắng che phủ thi thể. Lông mày anh nhíu lại, cúi xuống thấp hơn chút nữa với vẻ tò mò.

"Cái gì vậy?" Baekhyun hỏi trong khi tiến lại gần hơn.

"Cả ba thi thể đều bị khắc một chữ 'J' ở phần ngực trái." Junmyeon nói khi anh ta đồng thời kéo tấm phủ trên hai thi thể còn lại, để lộ những vết cắt giống hệt nhau, thứ mà Sehun đang quan sát bằng một chiếc kính lúp nhỏ.

"Nhìn đẹp thật."

Sehun tự thì thầm với bản thân mình và bước đến quan sát vết cắt trên thi thể của Yixing. "Chính hung thủ đã để lại những dấu vết này... Hắn ta muốn mọi người đều biết là do hắn làm. Là một mối đe dọa khác, một lời cảnh báo rằng đây chính là một vụ án giết người hàng loạt."

Junmyeon cau mày, "Anh thực sự nên dừng việc phấn khích quá độ với những vụ án giết-"

"Thu thập thông tin của họ, của cả ba nạn nhân." Sehun ra lệnh khi đứng thẳng người và bước trở lại chỗ Baekhyun, quàng cánh tay mình qua vai cậu để hướng dẫn một số điều. "Tôi có một vài nghiên cứu phải làm."

Mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu trở nên thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro