1.4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun nửa quỳ nửa ngồi, quan sát qua chiếc kính lúp nhỏ những vết hằn tím sẫm trên cổ nạn nhân. Rõ ràng, chết vì ngạt khí. Người đàn ông trẻ, chỉ độ hai mươi lăm, giàu có với trang phục hàng hiệu và phòng khách sạn sang trọng đã biến thành hiện trường của một vụ án giết người. Một chiếc gối nằm cạnh đầu anh ta, Sehun suy đoán rằng nó đã được dùng để làm nạn nhân chết ngạt nếu như siết cổ là chưa đủ.

Bi thảm nhưng khéo léo. Hầu như không có bất cứ manh mối nào để lại, ngoại trừ chữ 'J' được khắc trên ngực như lần trước.

"Kim Minseok", anh nghe tiếng Baekhyun, cậu đang quan sát từ phía cửa phòng khách sạn. "Anh ta hẳn là sẽ xuất hiện trên khắp các mặt báo sớm thôi."

"Anh ta?" Sehun ậm ừ đáp, lông mày nhíu lại khi một sợi tóc riêng lẻ dính trên áo của Kim Minseok thu hút sự chú ý của anh. Anh cẩn thận bỏ vào một cái ống nhỏ để bảo đảm nó sẽ được mang đi xét nghiệm sau đó.

"Ý em là, ngoài việc trở thành nạn nhân của vụ giết người hàng loạt, anh ta còn là con trai của ông chủ khách sạn.

"Huh?" Sehun nhướn mày lên một chút rồi ngoái đầu lại phía sau. Một mảnh giấy ghi chú màu vàng thò ra từ túi áo khoác của Minseok, Sehun cầm lấy nó. "Điều đó giải thích cho cái đồng hồ xa xỉ quá đáng này."

"Anh ta là một người có tầm quan trọng." Baekhyun tiếp tục, cau mày phản đối khướu hài hước của bạn trai mình. "Nhưng tại sao kẻ sát nhân hàng loạt lại nhằm vào anh ta?"

"Đó là những gì chúng ta cần phải tìm ra. " Sehun nói rồi đứng dậy, tháo găng tay và ra hiệu các sĩ quan đi đến phía trước để xử lý hiện trường.

"Bây giờ thì lấy áo khoác của em đi, chúng ta phải đến Busan một chuyến."

.

.

.

"Nhưng tại sao lại là Busan?" Baekhyun nhìn xung quanh khi ngồi xuống đối diện Sehun sau khi hai người đã yên vị trên tàu hỏa. Cậu đã quen với những hành động tự phát của Sehun cũng như xu hướng không giải thích những chi tiết quan trọng cho cậu, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cậu sẽ từ bỏ những câu hỏi của mình.

"Thứ này ở trong túi áo của anh ta." Sehun lấy ra từ túi quần và đưa mảnh ghi chú màu vàng cho Baekhyun, người đang cầm lấy nó bằng cả hai tay với đôi lông mày nhíu lại. Chẳng có điều gì đánh lừa ở đó, chỉ có duy nhất một chữ được viết rõ ràng 'Busan'.

"Có nên báo với cảnh sát...?" Baekhyun hỏi với giọng điệu hờ hững trong khi Sehun chỉ nhún vai để đáp lời.

"Busan là quê hương của Minseok. Cũng là nơi cha anh ta hiện đang sống." Sehun giải thích, nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc tàu hỏa vẫn lao băng băng trên đường ray. "Tôi nghĩ cha anh ta sẽ là nạn nhân tiếp theo, vì vậy ông ta là ưu tiên số một của chúng ta kể từ giờ."

"Tại sao?" Baekhyun đưa mảnh ghi chú lại cho Sehun và nhìn anh bằng ánh mắt bối rối. "Sẽ hợp lý nếu Minseok là trường hợp duy nhất cho đến nay, nhưng anh ta khá ngẫu nhiên so với những nạn nhân khác."

"Không phải vậy." Sehun khẽ cười. "Tôi tìm thấy một sợi tóc trên tử thi của Minseok, và nó là của Yixing." Sự phấn khích của anh tăng lên khi nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên gương mặt của Baekhyun. "Các nạn nhân đều có liên quan đến nhau. Có thể nói rằng đây là một trò chơi để tiếp cận ông Kim. Đơn giản vậy thôi, thực sự đấy!"

"Nhưng, lạ thật", Baekhyun lẩm bẩm, lông mày vẫn hơi nhíu lại. "Ở vụ án đầu chúng ta nhận được một hiện trường đẫm máu, nhưng với Minseok lại vô cùng sạch sẽ. Nó không giống như được thực hiện bởi cùng một người."

"Kẻ sát nhân hàng loạt nhanh chán, Baekhyun ạ." Sehun nhún vai, nhìn về phía bạn trai mình. "Tôi cũng không mong đợi hắn luôn sử dụng cùng một phương pháp."

Baekhyun vẫn không có vẻ bị thuyết phục. Lần này đến cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể gồng lên căng thẳng. Sehun để ý đến cậu trong vài giây trước khi đá nhẹ vào chân Baekhyun rồi nở một nụ cười dịu dàng.

"Đừng lo lắng," anh trấn an khi nhận được sự chú ý từ đôi mắt cậu, "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro