Chương 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả nhóm tập trung ăn sáng và bàn bạc về kế hoạch, họ tiếp tục lên đường đến cung điện. Một lần nữa, Sasuke và Hinata lại bị "giam lỏng" bên trong chiếc xe ngựa.

Hinata cố gắng giữ vẻ trang nghiêm. Cô mặc bộ yukata tốt nhất của mình, với nền vải trắng tinh khiết điểm xuyết những bông hoa màu oải hương, được quấn gọn trong chiếc obi màu nâu nhạt. Cô nhìn sang Sasuke đang ngồi ngay bên cạnh. Anh mặc một bộ yukata màu xám, thắt bằng một chiếc obi màu đen tuyền, khiến anh trông càng thêm bí ẩn và u tối.

"Trông cô tệ quá." Sasuke lên tiếng.

"G-gì cơ?"

"Cô trông như sắp ngã quỵ. Ngủ đi. Cô cần phải tỉnh táo tối nay."

"Phải rồi." Hinata khẽ ngáp. "Cậu sẽ canh gác và đánh thức tớ nếu có chuyện gì chứ?"

"Hmph. Tất nhiên."

Hinata mỉm cười nhẹ rồi tựa vào vách xe ngựa và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe ngựa tiếp tục lắc lư trên con đường gồ ghề. Sasuke ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ước rằng mình có thể ra ngoài thay vì bị nhốt trong không gian chật hẹp này. Anh biết mình phải ở trong xe vì thân phận hoàng tử, nhưng anh không quen bị bó buộc suốt như vậy. Anh thở dài khi xe ngựa gặp phải một cái ổ gà khá lớn. Bất ngờ, một dáng người mảnh mai, nhỏ bé ngã vào lòng Uchiha. Cô đã ngủ lâu đến nỗi Sasuke gần như quên mất sự hiện diện của Hyuga, nhưng giờ đây đầu cô lại nằm gọn trong lòng anh.

Anh muốn đánh thức cô dậy, nhưng lại nhớ ra mình đã bảo cô nghỉ ngơi. Hơn nữa, khi ngủ, Hinata trông thật đẹp với vẻ dịu dàng, thanh thản như một thiên thần. Một lọn tóc màu chàm rơi xuống mặt cô, và như một phản xạ, anh nhẹ nhàng vén nó ra khỏi khuôn mặt cô. Lần hiếm hoi tỏ ra tử tế, Sasuke để Hinata ngủ yên trong lòng mình rồi quay trở lại nhìn ra cửa sổ.

Ngay khi đội đến cung điện, họ sẽ phải kiểm tra khu vực xung quanh và tìm hiểu xem ai thường xuyên tiếp xúc với Lãnh chúa. Sasuke đã từng thực hiện vài vụ ám sát nên anh cũng khá hiểu cách mà kẻ sát nhân sẽ ra tay.

Cuối cùng, xe ngựa dừng lại và cửa xe được mở ra. Sasuke che mắt vì sự thay đổi đột ngột của ánh sáng.

"Này, nghỉ ngơi chút đã." Naruto thò đầu vào bên trong và ánh mắt cậu dừng lại ở chỗ đầu Hinata đang nằm trong lòng Sasuke. "CÁI GÌ THẾ!"

"Im đi, đồ ngốc." Sasuke gầm gừ.

Naruto vội ngậm miệng lại nhưng vẫn nhìn Uchiha với ánh mắt đầy ẩn ý.

Sasuke thở dài, nhẹ nhàng dịch đầu Hinata ra rồi đứng dậy, cẩn thận để cô không thức giấc. Anh bước ra khỏi xe ngựa và thấy Naruto đang khoanh tay nhìn mình với nụ cười ngớ ngẩn.

"Nhìn cái gì mà ngớ ngẩn vậy?"

Naruto chỉ cười. "Tôi thấy cậu với Hinata rồi đấy. Hai người trông thân mật ghê."

"Tôi không biết cậu đang nói gì." Sasuke gạt Naruto qua một bên rồi bước đến chỗ những người khác đang chuẩn bị ăn trưa.

Naruto nhanh chóng bắt kịp và bước bên cạnh anh. "Tốt cho cậu đấy, Hinata tuyệt lắm. Cũng đến lúc cậu cần tìm một cô bạn gái rồi."

Ngay lập tức, Sasuke quay phắt lại và túm cổ Naruto, nhấc cậu lên khỏi mặt đất chỉ còn cách một inch, với đôi mắt Sharingan được kích hoạt. "Cô ấy không phải bạn gái tôi. Đừng nói với ai về những gì cậu thấy. Rõ chưa?"

Naruto mải lo hớp từng ngụm không khí nên không thể trả lời. Sasuke thả cậu ta ra, khiến Naruto ngã quỵ xuống, thở hổn hển. "Trời ạ, tôi chỉ đùa thôi mà. Bình tĩnh đi."

Sasuke không nói gì, chỉ quay lưng bước tiếp về phía những người khác.

"N-Naruto?"

Naruto quay đầu lại và thấy một cô gái nhỏ nhắn bước ra khỏi xe ngựa, vừa đi vừa dụi mắt. Khi thấy Naruto quỳ gối trên đất, cô lập tức tỉnh táo và chạy ngay đến bên cậu.

"Cậu có sao không? Có cần gọi Sakura-chan không?"

"Heh, không sao đâu Hinata. Tớ ổn mà. Mừng là cậu đã dậy rồi. Chúng ta dừng lại để ăn trưa, và tớ muốn ăn món cậu nấu lằm rối đó."

Hinata mỉm cười với cậu. "Được thôi. Vậy tớ sẽ nấu cho cậu một tô ramen để cậu thấy khỏe hơn nhé."

Nghe đến ramen, Naruto lập tức phấn khởi. "Cậu thật tuyệt, Hinata. Sasuke thật ngốc."

"Naruto-kun, ý cậu là sao?" Hinata nhìn Naruto đầy khó hiểu.

"Không có gì." Naruto cười. "Đi gặp mọi người thôi."

Sau khi ăn trưa xong, cả nhóm tiếp tục lên đường. Họ sẽ đến cung điện trước bữa tối.

.

.

Phần còn lại của hành trình diễn ra trong yên lặng. Hinata cảm thấy khỏe hơn sau khi đã ngủ một giấc, nhưng cô lại lo lắng về Sasuke. Từ lúc cô tỉnh dậy, anh có vẻ xa cách hơn. Anh hầu như không nói chuyện với cô và cũng không nhìn thẳng vào mắt cô. Cô lo rằng mình đã làm gì sai.

"Tớ xin lỗi." Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình.

Sasuke, người đã im lặng suốt thời gian qua, quay sang nhìn cô. "Cô xin lỗi vì chuyện gì?"

"Tớ xin lỗi vì đã là một học trò tệ tối qua và vì đã ngủ quên hồi nãy."

"Cô đang nói gì vậy? Cô đã luyện tập tốt tối qua, và tôi bảo cô ngủ mà."

"Nhưng cậu...ngoài lúc này, cậu không nói chuyện với tớ và thậm chí không nhìn tớ. Chắc chắn tớ đã làm điều gì đó khiến cậu không vui, và vì điều đó tớ xin lỗi."

Sasuke không hiểu người phụ nữ này. Sự thiếu tự tin của cô khiến cô tin rằng mọi lỗi lầm đều là do mình. Thực ra, điều đó không liên quan đến cô, hoặc ít nhất là gần như không. Lý do anh thấy khó chịu là vì những lời Naruto nói. Thường thì khi cậu tóc vàng đùa về chuyện con gái, anh chỉ phớt lờ, nhưng khi cậu nhắc đến Hinata, điều gì đó trong anh đã bùng lên. Anh phản ứng một cách thiếu suy nghĩ và giờ đây điều đó cứ làm anh bận tâm. Nhưng khi anh nhìn sang Hyuga, thấy đôi mắt to tròn ngây thơ của cô, mọi bực dọc trong anh dần tan biến.

"Cô không làm gì sai cả. Chỉ là chuyện cá nhân thôi."

"Ồ, vậy sao. Nếu cậu muốn nói về chuyện đó thì tớ lúc nào cũng ở đây."

"Hn."

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa. "Chúng ta sắp vào thành phố rồi. Các cậu chuẩn bị đi." Sakura gọi vọng vào.

Cuối cùng, sau chuyến hành trình dài, họ cũng đã đến đích. Nhiệm vụ thực sự sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro