Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


12.

Hai người ở phòng khách dính nhau chốc lát, Lưu Chí Hoành bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vào phòng. Qua một lát cậu cầm một hộp quà đi ra, đưa Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Nợ cậu một món quà sinh nhật."

Đem hộp quà đưa Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành lại ngả ngồi xuống sô pha ngay cạnh hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút kinh hỉ mở hộp quà, phát hiện bên trong lại là gấu Kuma mà hắn tâm tâm niệm niệm. Kuma nằm ở chính giữa hộp, hai bên là tấm vãi mềm mịn, thoạt nhìn giống như đang ngủ.

Lưu Chí Hoành hơi ngượng ngùng, sờ sờ mũi "Tớ cũng không đủ khả năng mấy, chỉ tặng cậu được một con gấu. . . . . . "
Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, đem gấu Kuma ra, ánh mắt nhu hòa ở trên trán nó hôn một cái. "Cám ơn, tớ siêu thích nó!"

Lưu Chí Hoành không hiểu sao nhìn cảnh đó có chút chua, áp chế ngổn ngang trong lòng, nói, "Cậu thích là tốt rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ buông gấu, cười tủm tỉm nhìn Lưu Chí Hoành, sau đó lôi kéo cánh tay cậu qua hôn lên trán một cái.

"Này, tớ cũng siêu thích."

Lưu Chí Hoành ngốc lăng nhìn hắn, sau đó đỏ mặt bịt kín trán mình. "Cậu cậu cậu cậu. . . . . . "

Không phải cậu bật cái công tắc kì quái gì của Dịch Dương Thiên Tỉ rồi đấy chứ? ! Người này nói những lời như thế mà tim không đập mắt không nháy thế này? !

Dịch Dương Thiên Tỉ như hồ ly cười đến đắc ý, lại bắt đầu nghịch gấu Kuma.

Hai người cứ như vậy xác định quan hệ, Dịch Dương Thiên Tỉ mỗi ngày đều sẽ cầm bài tập hoặc cái gì cũng không cầm mà đến nhà Lưu Chí Hoành dính với cậu ấy. Sau Lưu Chí Hoành nói, dù sao hắn ở nhà cũng chỉ một mình, không bằng đem đồ đạc sang nhà cậu cùng trải qua kì nghỉ đông luôn. Lưu Chí Viễn cũng không để ý cơm nhiều thêm một chén, tuy rằng lượng cơm bạn học Dịch ăn thật sự có điểm nhiều.

Lưu Chí Viễn là nhân viên văn phòng, ban ngày thật ra không có thời gian ở nhà, cho nên ảnh còn ước gì Dịch Dương Thiên Tỉ ở lại đây, miễn cho Lưu Chí Hoành ở nhà buồn đến choáng váng.

Dịch Dương Thiên Tỉ vốn cũng không thích ỷ vào giường, nhưng bất đắc ý mùa đông ở đây thật sự rất lạnh. Lúc lên trường hắn buộc bản thân phải rời giường mới được, nếu không phải ở trường có Lưu Chí Hoành nạp điện, hắn phỏng chừng đã muốn thăng thiên. Huống chi về sau ở lại nhà Lưu Chí Hoành, mỗi ngày đều có thể ôm Lưu Chí Hoành ngủ nè, ấm áp đến mức làm hắn nghĩ muốn hôn mê luôn.

Lưu Chí Hoành cũng không phải người ỷ lại giường, nhưng mà mỗi ngày rời giường nhìn đến vẻ mặt thỏa mãn của Dịch Dương Thiên Tỉ, liềm nhịn không được nhìn hắn rồi ngây ngô cười, sau đó nhìn lại thời gian thì (. . . ).

Sau đó mỗi lần đều thấy Lưu Chí Hoành đứng lên đi rửa mặt đều kéo thêm một người đang ôm eo cậu.

Bởi vì thế, hai người liền đẩy lớp học bổ túc xuống buổi chiều. Lớp học bổ túc của hai người không giống nhau, bất quá Lưu Chí Hoành học xong khóa đều sẽ tự giác chờ Dịch Dương Thiên Tỉ tan học. Làm mọi người trong câu lạc bổ nhảy quen mặt Lưu Chí Hoành, mỗi lần thấy cậu nhất định sẽ chọc Thiên Tỉ một phen "Lưu Chí Hoành nhà em lại đến tìm kìa" mọi việc cứ như thế.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không để ý, mỗi lần đều rất vui vẻ bay đến ôm Lưu Chí Hoành vào người. Nhưng thật ra Lưu Chí Hoành rất ngượng ngùng nha, một bên ghét bỏ mùi mồ hôi trên người hắn một bên bảo hắn mau đi thay quần áo, hai người cùng mọi người trong câu lạc bộ nói chuyện một lúc rồi cùng về nhà.

Theo tời tiết ngày một lạnh, tết âm lịch cũng ngày càng đến gần.

Năm trước Lưu Chí Hoành nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói, ba mẹ hắn có thể sẽ về nhà để mừng năm mới. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng muốn về nhà, ba mẹ nói đã mua được vé về Bắc Kinh mừng năm mới rồi.

Lưu Chí Hoành mặc dù có chút không muốn, dù sao cậu cũng muốn cùng Dịch Dương Thiên Tỉ cùng nhau vượt qua năm mới đầu tiên. Nhưng mà làm sao để hắn ở lại được chứ, đành phải nói với Dịch Dương Thiên Tỉ, "Trở về chứ trở về chứ, ba mẹ cậu khẳng định rất nhớ cậu đó."
Dịch Dương Thiên Tỉ tựa hồ không cảm nhận được Lưu Chí Hoành mất mác, còn vui vẻ phấn chấn cho cậu xem ảnh em trai của mình ở Bắc Kinh.

"Ừ. Cậu xem đây là tiểu quỷ nhà tớ nè, gọi là Nam Nam, năm nay 3 tuổi. Không biết tớ trở về em ấy có nhận ra người anh này hay không nữa, tớ nói cậu a, em ấy trước kia chưa biết gọi ca ca, đều luôn đem từ ca ca tập rất nhiều lần! Quả thực đáng yêu muốn chết, tớ rất nhớ em ấy." Dịch Dương Thiên Tỉ nói một đống lớn, dừng một chút lại tiếp tục, "Em ấy luôn không để tớ ôm, bởi vì tớ ôm em ấy liền hôn, cậu nói sao em ấy lại đối xử với tớ như vậy chứ. Lúc tớ ở Bắc Kinh, thường xuyên cùng em ấy nghịch tuyết. Tớ dựa vào bộ dáng em ấy nặn một người tuyết, kết quả bị em ấy đụng tới liền tan mất, đúng là tức chết tớ."

Lưu Chí Hoành lần đầu tiên bắt gặp Dịch Dương Thiên Tỉ nói nhiều như vậy, một bên cảm thấy mới mẻ một bên lại cảm thấy có chút tư vị gì đó. Cậu trước kia cũng không phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ thế mà còn có tính luyến đệ như vậy a. . . . . .

Dịch Dương Thiên Tỉ nói nửa ngày cũng không thấy Lưu Chí Hoành nói lời nào, khóe mắt nhìn thấy cậu cười, nghĩ Lưu Chí Hoành không thích nghe chuyện này, liền cẩn thận nhìn nhìn cậu, nói "Tớ không nói nữa. . . . ."

Lưu Chí Hoành đang rối rắm, nghe hắn nói vật liền biết hắn hiểu lầm, vội vàng trấn an nhu a nhu mặt hắn. "Không có gì, cậu tiếp tục nói, tớ không chán ghét."

Dịch Dương Thiên Tỉ cọ cọ giữa tay cậu, một bộ dáng ngoan ngoãn, cũng không tiếp tục nói,

"Hoành Hoành, cậu thấy tuyết bao giờ chưa?"

Lưu Chí Hoành sờ sờ đầu hắn, "Chưa có, tớ vẫn luôn ở , chưa đến phương Bắc lần nào."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống, nghiêm túc nói, "Chúng ta cùng nhau thi ở phương Bắc được không? Tớ muốn cùng cậu ngắm tuyết."

Lưu Chí Hoành nhìn biểu tình ngiêm túc của hắn, cảm giám trong lòng như có một que diêm, từng chút cháy lên ngọn lửa nhỏ, ấm áp. Nhưng cậu không biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói. "Tốt."

"Chúng ta thi vào Bắc Đại, đi Bắc Kinh, chùng ta phải cùng nhau đi xem cổng Thiên An Môn, cùng đi xem Cố Cung, cùng đi xem Trường Thành, cùng đi xem núi xanh Hương Sơn. Còn muốn ăn vịt nướng Bắc Kinh chính gốc. . . . . " Dịch Dương Thiên Tỉ ước chừng mệt nhọc, càng nói âm thanh càng nhỏ.

Hắn nói thật nhiều cái cùng nhau, giống như rất tin tưởng rằng bọn họ có thể đi đến lâu dài.

Lưu Chí Hoành còn đang im lặng nghe hắn thì thầm nói chuyện, nưng một át sau, Dịch Dương Thiên Tỉ không nói nữa, lẩm bẩm đi ngủ. Lưu Chí Hoành đem chăn kéo lên, che đi bờ vai hắn. Nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lại hôn lên miệng hắn, cũng ngủ.

Không biết có phải do Dịch Dương Thiên Tỉ ảnh hưởng hay không, Lưu Chí Hoành thật đúng là mơ thấy cảnh tuyết lớn ban tán loạn ở phương Bắc, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng trong tuyết, đầu vai với tóc đều một mảng tuyết rơi xuống ddonhj lên, hướng cậu lộ ra khóe miệng cùng lúm đồng điếu.

Tiếng pháo bùm bùm của tết Âm lịch giống như đứa nhỏ đang chạy tới

Lưu Chí Hoành bị gió thổi lạnh đến hai tai đỏ bừng, thổi một ngụm nhiệt khí vào lòng bàn tay, lại nhé nhéo vành tai. Khi ánh sáng phảo hoa chiếu lên mặt cậu, hiện lên sắc thái điềm lành. Chung quanh bên cạnh mấy đứa nhỏ lôi kéo Lưu Chí Hoành một cái, Lưu Chí Hoành nửa bất đắc dĩ nửa vui vẻ cầm nhang lên đốt pháo hoa.

Tiếng vang bén nhọn rồi bay lên không trung sau đó bốn phía thật nhiều đóa hoa tản ra, ngay sau đó lại biến thành rất nhiều rất nhiều hoa nhỏ nhỏ rơi rụng ở bầu trời rồi biến mất.

Lại cùng họ hàng trẻ nhỏ chơi thêm mấy loại pháo hoa nữa, Lưu Chí Hoành mới trở lại phòng nghỉ ngơi.

Tiền lì xì nhận được đã sớm nộp lên cho bố mẹ, hằng năm đều là như thế, cuối tất niên Lưu Chí Hoành cũng sẽ nhận được tiền mừng tuổi thôi, nên cậu chẳng lo lắng gì cả, ngược lại bắt đầu nghĩ xem nên dùng tiền mừng tuổi mua cái gì.

Ở phương Bắc xa xôi, Dịch Dương Thiên Tỉ gửi cho Lưu Chí Hoành rất nhiều ảnh chụp, đơn giản là cảnh hắn đang cùng em trai chơi đùa, cùng ba mẹ chụp ảnh, còn có cảnh tuyết ở Bắc Kinh. Mỗi ngày đều sẽ gửi ảnh cho Lưu Chí Hoành làm cậu cảm thấy giống như đang cùng Dịch Dương Thiên Tỉ trải qua năm mới, nghĩ thế cậu cũng không buồn nữa, vui vẻ mừng năm mới.

Buổi tối tân niên ngày đó, đang đón giao thừa thì Lứu Chí Hoành nhận được điện thoại của Dịch Dương Thiên Tỉ. Lúc đó cậu đang cùng mọi ngợi tụ một chỗ xem pháo hoa, bất quá lần này không phải cậu đốt nữa.

"Alo? Thiên Tỉ?" Lưu Chí Hoành giọng nói vui vẻ, nhiễm hình dáng mừng năm mới.

"Lưu Chí Hoành! Năm mới vui vẻ!" Dịch Dương Thiên Tỉ giống như rất hưng phấn, hắn bên kia thật ồn ào, âm thanh cười nói hỗn loạn một chỗ, còn có thoáng thoáng tiếng pháo hoa bùm bùm, nhưng Lưu Chí Hoành vẫn như cũ chính xác không lạc mất âm thanh của hắn.

"Cậu cũng vậy." Lưu Chí Hoành cười nói, "Năm cũ sắp qua rồi."
"Đúng vậy!" Dịch Dương Thiên Tỉ hô lớn, "Hi vọng cậu sẽ vui vẻ!"

"Ừ, cậu cũng vậy." Lưu Chí Hoành cầm di động, ánh mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.Kim phút vừa chỉ đến số 0, cậu thốt ra.

"Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!"

Hai bên điện thoại đều cùng truyền đến một lời chúc.

Tiếng hoa hô cùng thét chói tai hai bên đường vang lên, bọn họ cách di động cười to, bỏ đi ân oán năm cũ.

"——"

Điện thoại bên kia bỗng truyền đến một câu, làm nước mắt Lưu Chí Hoành trào ra, miệng cậu mở thật lớn, tựa hồ thét lên, lại lộ ra một nụ cười.

"Tớ cũng vậy."

"Năm mới, còn muốn nhờ cậu giúp đỡ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro