Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Gần đây, an ninh trường lân cận không mấy ổn, chuyện này Lưu Chí Hoành cũng là nghe nói từ bạn học trong lớp. Dịch Dương Thiên Tỉ lại cùng câu lạc bộ ZAHA của mình sang tỉnh ngoài để tham gia thi đấu, thế nên để lại Lưu Chí Hoành cô đơn một mình đến trường, lúc này mới có chút tâm tư để ý chuyện bát quái ở lớp.

Nhân duyên của Lưu Chí Hoành coi như không tệ, lúc Dịch Dương Thiên Tỉ không ở đây, bên người cậu cũng không thiếu bạn để nói chuyện, cậu cũng thuận theo gia nhập vài nhóm nhỏ.

Lại nói chuyện an ninh trường học lân cận không ổn, thật ra cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói luôn có một nhóm thanh niên lêu lỏng ở xung quanh trường học bọn họ qua lại, vài ngày, không giống đi gây chuyện, mà giống đi tìm người hơn. Bảo vệ trường học cũng nghiêm lên, trước mắt cũng chưa xuất hiện chuyện mất cắp gì.

Lưu Chí Hoành nghe xong trong lòng có tí ngứa, liền hỏi thăm vài câu. Nam sinh trong lớp nói đến chuyện này đa phần cũng thổi phòng lên, thêm mắm thêm muối mà nói với Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành nghe xong thế mà vẫn đào ra được trọng điểm.

"Dẫn đầu là một nữ sinh á?"

Ánh mắt nam sinh kia híp lại nhìn cậu, "Ôi? Có ý tứ nha, thì ra Hoành ca của chúng ta thích nữ sinh dạng này sao?"

Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ vỗ hắn một cái, "Bệnh thần kinh hả, đừng nói lảng, nói tiếp đi."

Nam sinh nhớ lại một chút, tả, "Hình như là một cô gái có đeo niềng răng, nhìn cũng rất được. . . . "

Lưu Chí Hoành ngẩn người, nam sinh hỏi cậu làm sao vậy. Cậu gãi gãi lỗ tai, nói không có việc gì.

Tan học mọi người về hết, Lưu Chí Hoành dựa vào ghế, chân thì khoát lên bàn, cúi đầu nắm di động không biết nghĩ gì.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài cổng trường, thở dài, cuối cùng vẫn thả chân xuống, cầm túi xách lên rời khỏi phòng học.

Trong trường tựa hồ không có người, Lưu Chí Hoành ra đến cổng, nói tạm biệt với bảo vệ rồi rời đi. Thế nhưng hướng cậu đi không phải là trạm xe bus, mà là ngược hướng với trạm, một con đường khác.

Bên này Dịch Dương Thiên Tỉ mới vừa cúp diện thoại, đã bị sư huynh sư tỷ trong ZAHA kéo đi ăn mừng, vượt qua vòng loại khiến cảm xúc mọi người tăng cao, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không ngoại lệ. Làm hắn có chút không vui đó là vượt qua vòng loại là đến vòng bán kết, sau đó mới có thể vào chung kết, nghĩa là có thể phải ở đây đến 4-5 ngày mới về được.

Cũng cỡ 1 tuần rồi chưa thấy Lưu Chí Hoành, nhớ người ta muốn điên, cho nên mỗi ngày tích cực gọi điện thoại với người ta. Lưu Chí Hoành mỗi ngày đều dặn dò hắn phải chú ý điện trong sạc dự phòng, sợ hắn lại xỉu. Dịch Dương Thiên Tỉ nghe giọng của cậu thôi cũng thấy tinh thần được lắp đầy, chỉ là cảm thấy nếu không được nghe giọng Lưu Chí Hoành thì sẽ không ổn thôi.

Thật ra trước khi gặp Lưu Chí Hoành, hắn cũng có thể xử lí tốt phiền toái của bản thân mình, nhưng mà sau khi gặp Lưu Chí Hoành rồi hắn lại càng ỷ lại vào cậu, điều này khiến hắn vừa thấy ngọt ngào lại vừa thấy phiền não.

Nếu một ngày Lưu Chí Hoành rời hắn đi hoặc là xảy ra chuyện gì. . . . . . .Hắn thật sự không thể tượng tượng được hắn sẽ suy sụp đến thế nào.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc lắc đầu áp chế suy nghĩ bất an ấy đi, cười cười nâng Coca lên chạm cốc với mọi người.

Như đứa bạn nói, cầm đầu đám 'thanh niên lêu lổng' kia là nữ sinh, lúc không nói gì thì nhìn thiệt ngoan, một khi mở miệng thì tính cách liền lộ ra. Lưu Chí Hoành giờ phút này đang đứng trước mặt cô, khác với sự chỉnh tề hàng ngày là chiếc áo đã được cởi đi hai nút, túi xách lộn xộn đeo bên lưng, trên vành tai không biết tự bao giờ đã có hơn mấy khuyên tai. Chung quanh đều là mấy thiếu niên bất lương, mà cách ăn mặc hiện tại của Lưu Chí Hoành, kì thật cũng không kém nhóm người này là bao.

"Các cậu là đang tìm tôi à?" Lưu Chí Hoành đút tay vào túi, một bộ dáng lưu manh có đủ, thêm cả khuôn mặt ấy, lại có vẻ đẹp ngang ngạnh hơn.

Cô gái đeo niềng răng từ trên tường nhảy xuống, lui về sau Lưu Chí Hoành hai bước, đứng tại chỗ. Mấy tên lâu la bên cạnh xôn xao lên, cô gái nâng nâng tay, ý bảo tụi nó yên lặng.

"Cuối cùng cũng đợi được người." Cô nói xong, bỗng nhiên khom người trước Lưu Chí Hoành.

" —— Hoành ca."

Lưu Chí Hoành híp mắt, "Đã lâu không gặp, Thụy Bỉ."

Trên bàn dọn sạch mấy lon bia, thay vào đó là nước quýt có gas.

Lưu Chí Hoành tùy ý ngồi xuống một cái ghế, lại bị Thụy Bỉ sợ hãi ngăn lại, ý bảo cậu ngồi trên ghê sô-pha kia.

Lưu Chí Hoành khoát khoát tay áo, cười nói, "Tôi hiện tại không có tư cách đó, đó là vị trí của cậu."

Thụy Bỉ cắn cắn môi, gật đầu ngồi xuống.

Kì thật cũng giống như phần lớn thiếu niên Trung Nhị, Lưu Chí Hoành cũng có một đoạn quá khứ xem như là dễ sợ. Hồi vào Sơ Trung vì xem truyện tranh nhiều, nên cùng mấy đứa bất lương qua qua lại lại, kết quả chính là cậu thật sự trở thành như thế. Nhưng đầu tháng 3, cậu liền tỉnh ngộ, vì thế liền rửa tay gác kiếm hăng hái học tập, không tham gia mấy hoạt động bất lương kia nữa. Nhưng bởi vì cậu thời đó ghê gớm quá, thế nên mãi đến khi tốt nghiệp đã trở thành một nhân vật huyền thoại, đương nhiên mấy chuyện này Lưu Chí Hoành đều không biết.

Thụy Bỉ là cô gái mà lúc đó cậu cứu được ở một khu vực hỗn tạp, từ đó về sau cô gái này liền một lòng hướng đến ánh sáng kia, dưới sự huấn luyện của Lưu Chí Hoành mà tiếp quản cái bang hội nhỏ của cậu.

Lưu Chí Hoành không nghĩ sẽ gặp lại cô, nhìn mấy thành niên cũng cô đến đây, xem ra bang hội dưới tay cô phát triển không tồi. Lưu Chí Hoành thấy có chút yên tâm, đồng thời cũng có hơi lo lắng. Thụy Bỉ nói thế nào cũng chỉ là cô gái nhỏ, nếu cứ tiếp tục như này, thì tiền đồ có thể không mấy sáng lạn.

Thụy Bỉ lại không biết Lưu Chí Hoành nghĩ gì, chỉ có thể nhận hai chữ 'Đã lâu' từ người tiền nhiệm. Chờ Lưu Chí Hoành nhớ ra chuyện chính, cô mới nhẹ nhàng thở ra, nói thỉnh cầu của mình.

"Chỉ một ngày cũng được, anh có thể trở về được không. . .?"

Lưu Chí Hoành không nói gì.

Thụy Bỉ có chút hoảng, thế nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

"Không. . . . . . Một chút cũng tốt rồi, gần đây gặp đối thủ khó giải quyết, thật sự là bất đắc dĩ, mới cả gan đến tìm anh."

Lưu Chí Hoành ngẩng đầu nhìn cô, "Cậu hẳn là biết, tôi đã nói sẽ không đánh nhau nữa."

"Đúng vậy," Thụy Bỉ hít sấu một hơi, trên người Lưu Chí Hoành bỗng nhiên phát ra hơi thở cường đại khiến cô mồ hôi chảy ròng ròng, lại vẫn kiên trì đem lời nói hết, "Nhưng mà, lần này em lấy thân phận là bạn bè, xin anh giúp đỡ." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lưu Chí Hoành.

"Lưu Chí Hoành, xin anh."

Lưu Chí Hoành nhìn người con gái trước mặt, con thỏ nhỏ từ cánh chim bảo hộ của anh đã ngày càng lớn dần, trở thành người can đảm đưa ra quyết định. Vậy cậu còn có gì lo lắng nữa đây, huống hồ, chỉ là giúp đỡ bạn bè, cũng không có gì hệ trọng.

Cậu cười cười, vươn tay, lúc đầu dừng ở trên đầu đối phương, sau liền chuyển hướng vỗ vỗ vai cô. "Có gì mà không thể?"

Trước khi vào trận bán kết, mắt phải Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng giật giật, hắn cảm thấy ngạc nhiên vài phần, không kịp nghĩ nhiều đã bị sư tỷ đẩy lên sân khấu, hắn chỉ đành áp chế sự lo âu không có lí do gì đang dâng lên trong lòng, lên sân khấu.

Trận đấu thuận lợi hoàn thành, lúc xuống, hắn lập tức gọi điện thoại cho Lưu Chí Hoành, rõ ràng không phải thời gian đang học, thế nhưng Lưu Chí Hoành không nhấc máy. Hắn lại gọi thêm vài lần, đành tạm thời bỏ qua, đợi tối gọi tiếp.

Đến khi ăn cơm tối xong, sự lo âu trong Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không giảm được phần nào, hắn an ủi bản thân rằng có lẽ không nghe giọng của Lưu Chí Hoành nên mới vậy, đợi lát nữa gọi điện ch Lưu Chí Hoành là được rồi.

Chính là nghĩ vậy rồi, bất an nơi đáy lòng lại càng bùng lên mãnh liệt.

Sư huynh ngồ cạnh hắn thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bảo hắn về nghỉ ngơi trước, không cần đi dạo với bọn họ.

Dịch Dương Thiên Tỉ trở về phòng lập tức gọi điện thoại cho Lưu Chí Hoành, chuông vang ba tiếng, điện thoại thông. Thanh âm Lưu Chí Hoành lười biếng từ di động truyền đến, Dịch Dương Thiên Tỉ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Hôm nay sao sớm vậy a? Không cùng anh chị đi ra ngoài chơi sao?"

"Bọn họ sao quan trọng bằng cậu ~" Dịch Dương Thiên Tỉ đem hết lo lắng trong lòng quy ra lí do là không nhìn thấy Lưu Chí Hoành, vì thế trong điện thoại trêu chọc cậu ấy.

Lưu Chí Hoành cười nhạo một tiếng, "Nghe nói chỗ cậu người đẹp rất nhiều a, sao thế, không ra quyến rũ một người sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ ra vẻ thâm trầm tự hỏi một chút, "Cậu nói cũng có đạo lí, ngày mai tớ phải thử xem."

Lưu Chí Hoành <Nga> một tiếng, không nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không sợ cậu ấy giận, nhưng thật ra đã nhận thấy sự mệt mỏi trong thanh âm người kia, không nghĩ nhiều nữa, nói hai ba cậu đùa giỡn, liền khuyên cậu ấy chú ý nghỉ ngơi, cuối cùng cách điện thoại <Chụt chụt>, xong cuộc nói chuyện hôm nay.

Hắn vui vẻ sạc điện thoại, sau đó đi tắm rửa.

Màn hình di động tắt rồi, Lưu Chí Hoành mới che miệng ho khan lên, cậu nhổ ra một ngụm máu đỏ, lắc lư đứng dậy, cất điện thoại vào túi. Bên chân cậu là một người nằm đo đất, không cam lòng phát ra tiếng gầm nhẹ. Cậu cũng chẳng để ý, dũng mũi chân đá đá hắn, sau đó nhặt túi bên người lên, đeo trên vai, khập khiễng rời đi.

Thụy Bỉ vội vàng chạy đến liền nhìn thấy bảy tám người bên nhóm đối thủ đều nằm hết, sợ hãi một lúc, mới nhắc nhở đàn em thu dọn tàn cục. Cô nhìn theo hướng Lưu Chí Hoành rời đi, lẩm bẩm nói, "Đây là huyền thoại của khu Nam Ngạn a. . . . "

Lưu Chí Hoành đến một phòng khám gần đây, xử lí đơn giản miệng vết thương mới trở về nhà, Về đến nhà, cũng không rảnh mà ăn cơm, lại cũng lười tắm rửa, cời quần áo vấy bẩn ra, liền tiến vào trong chăn mà ngủ.

Nửa đêm cậu vì đau mà tỉnh, vết thương trên người với trên mặt tuy không nghiêm trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là bị đánh, khó tránh khỏi sẽ đau. Lưu Chí Hoành lại nhớ đến mình trước kia, khi bị đánh sẽ liền trốn vào trong chăn sợ Lưu Chí Viễn phát hiện, nhưng mà hiện tại cậu sợ lại không phải là Lưu Chí Viễn.

Lưu Chí Hoành cứng nhắc nhìn trần nhà, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Một lần cuối cùng, rốt cuộc. . . . . .sẽ không vì nguyên nhân nào trừ Dịch Dương Thiên Tỉ mà đánh nhau nữa.

Cậu làm sao nhìn được biểu tình khổ sở của Dịch Dương Thiên Tỉ chứ, việc đó so với chuyện cậu bị đánh một trăm cái còn đau hơn.

Rất đau, cho nên —— tuyệt đối không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro