Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau bài thi trắc nghiệm được phát xuống, Lưu Chí Hoành nhìn bài của mình bị trừ hai điểm vẻ mặt liền không phục.

"Tớ dựa vào, chỉ viết thiếu một bước, biến thái, hai điểm luôn a!"

Chiều hôm qua về đến nhà, Lưu Chí Hoành liền tắm rửa đi ngủ sớm, hôm sau tinh thần trở nên tốt hơn rồi. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Lưu Chí Hoành vui vẻ cũng an tâm, ở phía sau cũng cầm bài thi than thở.

"Tớ hồ đồ quên mất, phạm vi giá trị không nằm trong khoảng x a. . . làm tớ điền vào chỗ trống bị trừ mất 5 điểm. . . "

Lưu Chí Hoành nghe xong liền vui vẻ hơn chút," Trừ còn nhiều hơn tớ, haha."

Dịch Dương Thiên Tỉ lườm Lưu Chí Hoành một cái, "Tớ cũng không viết thiếu bước như ai đó ~"

"Cậu lăn đi!" Lưu Chí Hoành cười đi tới chụp bờ vai Thiên Tỉ.

Tiểu Béo quay đầu đem bài thi chính mình giơ lên trước mặt hai người bọn họ, "Ba ba, thỉnh giúp tớ môn Toán học! Hai người một đứng nhất một đứng nhìn toàn khối thì có gì mà ầm ĩ? !"

Lưu Chí Hoành vẻ mặt ghét bỏ giơ bài thi cậu ta đứng lên, "Tiểu béo a tiểu béo, tớ đã nói gì? Bảo cậu đọc nhiều sách một chút, cậu nhìn bạn cùng bàn cậu, rồi nhìn lại cậu xem, còn ghét bỏ người ta ăn đồ ăn vặt của cậu nữa ? Người ta ăn thì đầu óc thông minh, cậu ăn chỉ có béo lên !"

Tiểu Béo vẻ mặt cực kì bi thương ôm ngực."Cậu ta là đồ phản bội! Sau lưng tổ chức lén học bài !! Không trách tớ được! Quan trọng là ... cậu ta có hai người anh đều là học bá ! Thật đáng sợ a!"

Vương La Y nằm trên bàn ngủ như có cảm tính, bất mãn hừ một tiếng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười tủm tỉm đem bài thi cất vào ngăn kéo, "Dạy cậu cũng được a, một tuần mua bữa sáng cho bọn tớ."

Gần nhà Tiểu Béo có không ít cửa hàng đồ ăn sáng, nhưng mà trời sắp vào thu, gió bắt đầu thổi rồi, buổi sáng ai cũng chỉ ước ngủ nướng thêm hai giây, huống chi là Tiểu Béo. Cậu ta một thân là mỡ, bắt người ta sáng sớm đến tiệm mua bữa sáng, quả thực là muốn lấy mạng Tiểu Béo rồi.

Tiểu Béo tan nát cõi lòng, anh anh anh (tiếng chim kêu) ngồi xổm xuống, giả vờ diễn một điệu trái tim thủy tinh, "Thiên ca ca, ngài đây là muốn nô tì chết a. . . . . ."

"Thiên ca ca của cậu không phải muốn cậu chết, mà là muốn cậu nửa sống nửa chết, ha ha ha ha ha ha! !"

Lưu Chí Hoành cười đến ngã vào người Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ vì sợ cậu té liền thuận tay nắm cánh tay Lưu Chí Hoành. Lưu Chí Hoành cười đủ rồi liền đứng thẳng lại, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói," Thiên ca ca, ngại lại trộm nạp điện a!"

Dịch Dương Thiên Tỉ bị Lưu Chí Hoành gọi như vậy một thân da gà liền nổi lên, chà chà cánh tay nói, "Cậu đừng gọi như vậy, tớ sợ đó. Cái này không phải là thuận tiện sao, cũng không nhìn xem ai tiếp cận ai."

"Ô, được được được, không gọi nữa." Lưu Chí Hoành nằm bò xuống bàn, dùng cánh tay làm gối đầu nhìn Thiên Tỉ, "Giữa trưa ăn gì?"

Dịch Dương Thiên Tỉ buông lỏng tay, "Tớ về nhà ăn."

"Tớ cũng vậy. . . ." Lưu Chí Hoành nghịch tóc mái trên trán mình, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, "Phải rồi! Trước khi cậu rời nhà thì nhắn cho tớ một tin đi, tớ đi cùng một chuyến xe."

"OK không vấn đề!"

"Chà, tiếng Quảng Đông tốt thế." Lưu Chí Hoành giơ ngón cái chọt nhẹ trên cánh tay Thiên Tỉ một cái, "Cho cậu một cái like!"

"Đa tạ tiểu huynh đệ!" Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không né ra, chờ Lưu Chí Hoành chạm xong còn dùng cánh tay cọ cọ lên đầu ngón tay của Lưu Chí Hoành lại."Hy vọng Hoành ca của chúng ta có thể cho thêm nhiều like nữa."

Lưu Chí Hoành vẻ mặt kín đáo, "Xem biểu hiện cậu thế nào . . . . "

"444."

Tiểu Béo ngồi dưới đất : Các cậu quên là tôi còn ở đây sao ???

Buổi chiều cuối cùng của một khóa tự học, các bạn trong lớp muốn làm một chủ đề gì đó, nói là chơi mấy trò chơi để mọi người làm quen nhau một chút. Hơn nữa cũng đã lấy tiền học phí trích ra mua đồ ăn thức uống rồi, mọi người cũng cười cười nói nói chơi tiếp.

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành vốn nghĩ trốn ở góc phòng, khi nào bắt đầu chơi sẽ đi ra, kết quả ủy viên trò chơi chiếu theo danh sách bắt Dịch Dương Thiên Tỉ phải lên chơi trò chơi. Hơn nữa vừa lúc tất cả mọi người đều chơi chung một trò, nên yêu cầu Thiên Tỉ bịt mắt bắt người, mọi người cứ việc trốn miễn sao không bị túm lấy là được.

Vì để mở rộng sân chơi, tự nhiên là đem mấy cái bàn không ngồi để ra lấy một khoảng trống trong phòng học.

Dịch Dương Thiên Tỉ hai mắt bịt kín, đưa tay ra sờ sờ, cái gì cũng không đụng đến, ngay cả phía sau cũng không có ai. Vài tiếng cười nhỏ vụn khuếch tán xung quanh, Dịch Dương Thiên Tỉ trước mắt một mảnh tối đen cũng không dám đi mạnh, sợ đụng phải cái bàn.

Thiên Tỉ sờ soạng phía trước, theo phương hướng nơi phát ra âm thanh mà đi đến, tiếng cười đang tụ tập một chỗ, Thiên Tỉ sờ một cái liền lan ra bốn phía, làm cho Thiên Tỉ có chút mê mang. Thiên Tỉ chỉ có thể dựa vào cảm giác mà sờ soạng, lúc đi đến một vị trí nào đó, xung quanh liền vang lên tiếng kinh hô. Thiên Tỉ nghi hoặc vươn tay, làm một động tác bao vây.

Một người không né không tránh bị Dịch Dương Thiên Tỉ ôm vào trong lòng ngực, trong nháy mắt nhiệt độ ấm áp lan tràn khiến hắn có chút hoảng sợ, nhưng bởi vì vẫn còn đang chơi trò chơi, nên hắn không có buông tay.

"Ai!Cậu cũng không chịu trốn một chút!" Tiểu Béo thanh âm tức giận vang lên bên tai, cậu đi đến trước mặt Thiên Tỉ, "Thiên ca, thử đoán chút xem người cậu bắt được là ai ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói, "Tớ biết a, là Lưu Chí Hoành."

Hắn tháo bịt mắt xuống, quả nhiên nhìn thấy Lưu Chí Hoành cười run rẩy đang bị mình ôm trong lòng, "Tớ làm sao lại không thể nhận ra được Lưu Chí Hoành chứ."

Lưu Chí Hoành nắm bờ vai Thiên Tỉ, tiếp tục cười, "Đúng đúng . ."

"Hôn một cái! Hôn một cái!"

Nữ sinh xung quanh bắt đầu ồn ào, Tiểu Béo cũng khoa trương huýt sáo một cái.

"Các cậu đừng làm loạn, tiếp tục chơi, đừng lại chọc bọn tớ."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười khoát tay, kéo Lưu Chí Hoành quay về vị trí.

Tiểu Béo đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt lưu manh hề hề, "Thiên ca, cậu đối với Lưu Chí Hoành còn không phải là chân ái(tình yêu đích thực) sao, bịt mắt cũng đoán được là cậu ấy."

"Cậu thì hiểu cái gì." Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt thần bí, "Trên người Hoành ca của cậu có đặc điểm rất đặc biệt, tớ chỉ cần chạm vào liền biết là cậu ấy. Về phần đặc điểm đó là gì. . . thì nó là bí mật!"

Lưu Chí Hoành chống cằm ăn khoai tây chiên, giọng nói không rõ mà hát,"Tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ! Sẽ không nói cho cậu biết! Ha!"

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy từ tay Lưu Chí Hoành lon Sprite, tiếp một câu, "Sẽ không nói cho cậu biết!" Sau đó đem Sprite uống một hơi cạn sạch.

Tiểu Béo vẻ mặt không thể tin được, "Không thể nào. . . . . Hai cậu đã đến giai đoạn này rồi sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ ném một cái hạt dưa sang, "Xuống địa ngục đi, giai đoạn gì chứ!"

"Chậc chậc, cẩu độc thân áp lực thật lớn!" Tiểu béo đem hạt dưa bắt được bỏ vào miệng, hướng hai người đảo cặp mắt trắng dã, sau đó xoay người đi quấy rầy Vương La Y.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười đặt tay lên lon Sprite đầy, nhìn Lưu Chí Hoành đang cầm miếng khoai tây ở miệng ngây người, tiến đến gần đem khoai tây đoạt lấy, "Lưu Chí Hoành, tớ nói cậu. . ."

"Hả. . ?" Lưu Chí Hoành lấy lại tinh thần, nhìn miếng khoai tây trong tay mình bị Thiên Tỉ đoạt lấy, nhanh tay muốn đem khoai tây lấy về.

Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng cái đem khoai tây nhét vào miệng, lại từ bịch khoai tây lấy một miếng bỏ vào miệng Lưu Chí Hoành. "Lúc tớ ôm cậu, cảm giác nạp được thật nhiều điện, khác với lúc tớ nắm tay cậu. Có phải diện tích tiếp xúc càng lớn thì điện càng được nạp nhiều không ha?"

Lưu Chí Hoành lắc đầu, "Sao tớ biết được. . . "

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa tay, "Hay tí nữa tan học mình thử xem?"

"Không thành vấn đề a!" Lưu Chí Hoành cầm lon Sprite vừa nãy Dịch Dương Thiên Tỉ uống qua uống một ngụm. "Nhưng mà phải thừa dịp không có ai."

"Được được."

Tan học, Lưu Chí Hoành dọn xong đồ đạc thì người cũng đi hết, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn ở cửa chờ cậu, Lưu Chí Hoành đeo cặp sách trên lưng, đi đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ cất điện thoại xong, giang rộng cánh tay.

Lưu Chí Hoành có chút do dự, chậm rãi vươn tay ôm lấy Dịch Dương Thiên Tỉ.

Tuy rằng hai người cao gần bằng nhau, nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ lại có thể dễ dàng đem Lưu Chí Hoành ôm vào trong ngực. Cho dù phía sau Lưu Chí Hoành là cặp sách, Thiên Tỉ cũng có thể ôm trọn Lưu Chí Hoành. Lưu Chí Hoành điều chỉnh tư thế, đem cằm tựa trên vai Dịch Dương Thiên Tỉ, làm cho bản thân thoải mái một chút.

Dịch Dương Thiên Tỉ ôm trong chốc lát, đoán chừng thật sự so vời bình thường thì có khác biệt, cho nên hắn luyến tiếc không buông tay. Lưu Chí Hoành vì Thiên Tỉ còn nạp điện, cũng không tránh ra.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng sách vở rơi xuống đất, hai người theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh cùng lớp đang kinh ngạc nhìn bọn họ, bên chân rơi xuống một bức thư.

"Hai người. . . . .!?"

Dịch Dương Thiên Tỉ buông Lưu Chí Hoành ra, "Cậu nghe bọn tớ giải thích. . . "

Lưu Chí Hoành đem tay Thiên Tỉ giữ lại, dùng ánh mắt ý bảo hắn không cần sợ, trầm giọng nói, "Chính là như cậu nhìn thấy, hi vọng cậu không đem chuyện này nói ra ngoài. Nếu để tớ nghe được chút tin tức gì đó, vậy đừng trách tớ không khách khí."

Nữ sinh có chút đăm chiêu gật gật đầu,"Cậu không cần phải như vậy, tớ sẽ không nói. . . Chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi."

Cô nhặt lá thư trên mặt đất, đặt lên ngực mình. "Tình yêu vốn không có lỗi."

Nói xong liền tự nhiên rời đi.

Lưu Chí Hoành nhẹ nhõm thở dài một hơi, "Cuối cùng miễn cưỡng cho qua." Nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ suy sụp, Lưu Chí Hoành giải thích, "Tớ không muốn cậu bị chộp được điểm yếu."

Dịch Dương Thiên Tỉ phục hồi tinh thần, chỉ khoát tay, "A, không có gì, tớ hiểu tớ hiểu."

Lưu Chí Hoành biết hắn không hiểu lầm cũng an tâm, "Lớp chúng ta cũng thật cởi mở, đúng rồi, cô gái đó bộ dạng không tệ ha? Gọi là gì nhỉ tớ không nhớ lắm. . . Hứa Mộc phải không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ kéo Lưu Chí Hoành lại, gõ trán cậu ấy, "Bộ dạng không tồi thì có ích gì đâu, cậu đừng cố chấp, chúng ta vừa rồi cũng không phải diễn."

"Được rồi. . ." Lưu Chí Hoành sờ sờ trán mình, "Vừa rồi cảm giác thế nào?"

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút hưng phấn, "Quá tuyệt luôn! Cảm giác như muốn bay lên á!"

". . . . . . " Lưu Chí Hoành trừng mắt liếc Thiên Tỉ một cái, "Tớ cảnh cáo cậu, không được lúc ở nơi có người mà ôm nhanh như vậy, xem xem vừa mới đó!"

"Được mà!" Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ bờ vai Lưu Chí Hoành, sau đó như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Lưu Chí Hoành cậu không phải cũng không có thịt a, sao lại gầy như thế? Ôm lấy cũng không thoải mái!"

Lưu Chí Hoành bĩu môi, "Tớ ăn có một chút cơm thôi thì lấy đâu ra?"

"Về sau ăn nhiều một chút!" Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy Lưu Chí Hoành ra phòng học, đem cửa phòng khóa lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ xuống sớm hơn Lưu Chí Hoành hai trạm xe, lúc xuống xe, Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nhiễn gọi Lưu Chí Hoành.

"À mà Lưu Chí Hoành ....."

"Hả?" Lưu Chí Hoành lấy xuống một tai phone nghe hắn nói.

"Quên đi. . . .. . Lần sau sẽ nói lại với cậu." Dịch Dương Thiên Tỉ hướng Lưu Chí Hoành tạo một cái wink vô cùng thất bại, sau đó nhảy xuống xe hướng Lưu Chí Hoành vẫy tay. Cách cửa xe nhìn Lưu Chí Hoành bực bội quả thực đùa vui muốn chết.

Gọi Lưu Chí Hoành lại, một là cảm thấy đùa Lưu Chí Hoành rất thích, Thiên Tỉ biết Lưu Chí Hoành là cung Xử Nữ; hai là thật sự có việc muốn nói với Lưu Chí Hoành, hôm nay lúc Thiên Tỉ ghét bỏ Lưu Chí Hoành sao mà gầy thế thật ra còn một câu nữa, nhưng mà cảm thấy nói ra sẽ không quá thích hợp nên đành im lặng, nhưng mà không nói ra có lẽ sẽ đỡ hơn.

Lưu Chí Hoành, cậu sao lại gầy như vậy.

Còn có, tiếng tim đập, rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro