Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc biết được điểm số của bài kiểm tra nhỏ kia, Lão Đặng ở tiết toán liền một phen vui mừng khích lệ Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỉ, như hoàn toàn quên mất hai bạn học kẻ xướng người họa từng chống đối chuyện của mình. Tiểu Béo nhỏ giọng dựa sát vào hai người nói,"Các cậu xem đi, vừa biết thành tích liền đổi sắc mặt liền, chậc chậc."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười, "Không thì làm sao nữa? Cậu đó, có rảnh nói xấu sau lưng thầy, còn không bằng tập trung nói chính sự chút!!"

Lưu Chí Hoành xoay xoay bút, "Đúng nha đúng nha."

"Hứ, khi dễ tớ độc thân ha!" Tiếu béo liếc hai người trắng mắt một cái, dưới sự lải nhải của lão Đặng mà bình yên đi vào giấc ngủ.

Lưu Chí Hoành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá đá ghế Tiểu Béo một chút, "Lo ngủ của cậu đi!" Lưu Chí Hoành đá xong, liếc lão Đặng đang bắt đầu giảng bài một chút, lại trộm véo Dịch Dương Thiên Tỉ, "Chờ chút nữa tan học sẽ thẩm vấn cậu! Chọc tớ tò mò!"

"Ai đừng nháo!" Dịch Dương Thiên Tỉ bị véo thiếu chút nữa cười ra tiếng, Lưu Chí Hoành véo thật nhột nha, khiến cậu lúc ở trước mặt Lưu Chí Hoành cả người tùy thời đều trở nên mẫn cảm, một chút mặt mũi cũng không có nữa.

Lưu Chí Hoành trừng Dịch Dương Thiên Tỉ, "Nghe giảng bài!"

"Rồi rồi rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ nhún nhún vai, đem tay Lưu Chí Hoành kéo lại đặt trên đùi mình.

Lưu Chí Hoành thoạt nhìn còn tức giận, một bộ dạng không tình nguyện, ê ẩm nói một câu, "Nạp nhiều như thế cậu cũng không sợ nổ à....."

Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ tay Lưu Chí Hoành lấy lòng, "Cũng không xem là ai nạp điện nha, tuyệt đối an toàn! Tớ thế nào mà sợ chứ!"

Lưu Chí Hoành lườm Dịch Dương Thiên Tỉ một cái, "Thế cơ á. Nghe giảng bài, không để ý đến cậu nữa."

"Được được!"

Hết tiết, Lưu Chí Hoành túm cổ áo Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi hôm qua rốt cuộc muốn nói cái gì. Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới nhớ đến, nở nụ cười một hồi nghĩ Lưu Chí Hoành đúng là cung Xử Nữ, mới giải thích, "Cậu cuối tuần này thứ bảy có rảnh không, theo tớ đến Câu lạc bộ nhảy đi."

Lưu Chí Hoành hừ một tiếng, buông Thiên Tỉ ra, "Buổi chiều đi, buổi sáng tớ phải học bù. Buổi chiều có thể đem bài tập học bù đến chỗ cậu làm."

Dịch Dương Thiên Tỉ a một tiếng, "Có thể ồn ào đến cậu không?"

Lưu Chí Hoành nghĩ nghĩ "Chỗ nào luôn luôn im lặng ấy, còn không thì tớ phải vào nhà WC rồi."

"A đúng, có có có, làm sao mà để cậu đến nhà WC được !" Dịch Dương Thiên Tỉ chạy nhanh đi, "Vậy quyết định thế nhé, cậu có biết tòa nhà XX không? Chỗ đó tầng 5 có câu lạc bộ nhảy Golden Harvest, cậu đi vào nói tên của tớ là được."

Lưu Chí Hoành nhớ lại một chút, "Là tòa nhà ở quảng trường XX bên kia phải không? Tớ học bù hình như có đi ngang qua đó. Trở về thuận tiện ghé vào là được rồi."

"Ừ đúng! Chính là chỗ đó. Tớ đây thứ bảy chờ cậu a." Dịch Dương thoạt nhìn rất vui vẻ.

Lưu Chí Hoành gật gật đầu, "OK! Đúng rồi, cậu bình thường luyện nhảy trong bao lâu?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đếm đếm đầu ngón tay tính, "Thứ bảy buổi sáng ba tiếng, buổi chiều hai tiếng, một ngày 5 tiếng đi. Sau đó tớ còn có khóa học bổ túc khác, cuối tuần đi nhảy một chút, chắc cũng như vậy."

Lưu Chí Hoành chậc chậc vài tiếng, "Khó trách trong nhà cậu nhiều sạc điện dự phòng thế."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười tủm tỉm, bỗng nhiên ôm lấy Lưu Chí Hoành, "Bất quá hiện tại có cậu a! Haha!"

Lưu Chí Hoành đấm hắn, "Thở không nổi nè .....!!"

Đến thứ bảy, Lưu Chí Hoành tan khóa bổ túc liền lưng mang bài tập chạy đi tìm Dịch Dương Thiên Tỉ. Tới tòa nhà XX, Lưu Chí Hoành còn yên lặng tán thưởng bên trong thật lớn, lên tầng 5, quả nhiên thấy dòng chữ "Câu lạc bộ nhảy Golden Harvest", hỏi sơ sơ chị gái đứng trước sân khấu Dịch Dương Thiên Tỉ ở đâu, biết được đáp án, Lưu Chí Hoành liền đi thẳng đến nơi đó.

Theo như chị gái trước sân khấu nói, Thiên Tỉ bình thường đều cùng mọi người luyện nhảy, cho nên thường ở trong phòng luyện nhảy. Lưu Chí Hoành tới bên ngoài phòng luyện nhảy, cách mặt kính thủy tinh nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, Tuy rằng cùng mọi người nhảy thành một đội, nhưng Lưu Chí Hoành liếc mắt một cái liền nhận ra Dịch Dương Thiên Tỉ trong đám đông, đại khái bởi vì chiều cao của cậu ấy so với mọi người thật sự có chút thấp, thậm chí so với chị gái ở sau cậu ấy cũng có chút thấp hơn. Lưu Chí Hoành thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá vẫn yên lặng vỗ tay tặng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dù sao cũng đã từng luyện qua, trong cả quá trình nhảy, Dịch Dương Thiên Tỉ cả về năng lực lẫn sức bật đều không thua anh trai hoặc chị gái nào. Lưu Chí Hoành cũng hiểu Hip-hop động tác thả chậm còn khó hơn cả động tác nhanh, nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ có thể đem độ mạnh yếu nắm giữ tốt như vật, vừa thấy liền biết cậu ấy luyện đã rất nhiều năm.

Kết thúc, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng mọi người cười vỗ tay chúc mừng lẫn nhau, chạy đến bên cạnh cầm khăn mặt của mình lau lau mồ hôi, còn nhận một chai nước từ một người anh đưa cho.

Lưu Chí Hoành thật sự không biết nên đi vào thế nào, ở nơi toàn người xa lạ đi vào cũng có chút ý tứ không tốt, huống hồ cậu thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ phòng chừng nhảy xong liền mệt mỏi nghỉ ngơi, cũng không nhìn thấy mình ở bên ngoài dịu dàng thắm thiết (? => dấu hỏi của tác giả) theo dõi cậu ấy.

Ở sau có một anh trai đi vào thấy Lưu Chí Hoành liền ngạc nhiên, "Ách, em tìm ai?"

"Cái kia cái kia, Dịch Dương Thiên Tỉ!" Lưu Chí Hoành khẩn trương một chút, sau đó đem tên Thiên Tỉ nói ra.

Anh trai kia gật gật đầu, chỉ chỉ vào trong, "Cậu ấy ở trong, em vào sẽ gặp."

"A! Được, cảm ơn anh!" Lưu Chí Hoành nói xong liền nắm nắm quai cặp, chạy nhanh vào.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi phía sau một chị gái nhìn di động cười cười, Lưu Chí Hoành chạy nhanh qua, dùng mũi chân đá đá giày hắn.

"Ai......A!Lưu Chí Hoành!" Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức quăng di động nhảy dựng lên, "Cậu đến rồi a!"
"Đúng......đúng vậy, đến nãy giờ rồi." Lưu Chí Hoành cảm giác các anh chị trong phòng vũ đạo đều đem ánh mắt tập trung lên người mình.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng quên bản thân cả người đều là mồ hôi, liền một phen ôm lấy Lưu Chí Hoành, "Thật là nhớ cậu ~~"

Lưu Chí Hoành sắp hít thở không thông, thân thủ đẩy cậu ấy, "Buông ra buông ra, trên người đều là mùi mồ hôi."

Dịch Dương Thiên Tỉ buông Lưu Chí Hoành ra, rất ủy khuất quệt miệng, "Lưu Chí Hoành, cậu ghét bỏ tớ."

Lưu Chí Hoành gật gật đầu vui vẻ, "Cẫn còn chưa ngốc."

"Anh......" (tiếng chim kêu)

Chị gái bên cạnh cười hì hì tiến lại đây, "Thiên Tỉ, vợ nhỏ em hả?"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười gật gật đầu, "Đúng nha, đây là vợ của em!"

"Ai yêu ~~"

Lưu Chí Hoành nhíu mi đá Dịch Dương Thiên Tỉ một cước, "Mau lăn đi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười đến không dừng lại được, "Được rồi được rồi ha ha ha ha không nháo cậu, đây là Nam tỷ, sư tỷ của tớ."

Chị gái kia đứng lên chậm chậm lên bả vai Lưu Chí Hoành, "Chị là Nam Đa Dịch, em gọi chị Nam Nam tỷ là được rồi"
Lưu Chí Hoành câu nệ gật gật đầu, "A, Nam tỷ hảo, em là Lưu Chí Hoành. Bạn học Thiên Tỉ."

"Ai! Wuli Chí Hoành đệ đệ bộ dáng thật ngoan nha!" Nam Đa Dịch đối với Lưu Chí Hoành yêu thích muốn chết, từ trong cặp lấy ra một thanh chocolate đưa cho Lưu Chí Hoành. Dịch Dương Thiên Tỉ mắt thèm chocolate, chua lè nói ra một câu, "Mười năm tình cảm sư môn, còn không bằng một tiểu đệ đệ bộ dáng ngoan ngoãn, tui hiểu rồi. . . . . ."

Lưu Chí Hoành cùng Nam Đa Dịch đồng loạt cho bạn học Thiên Tỉ một cái xem thường.

"Thân ái a, có bệnh mà chưa uống thuốc hả?" "Không cần bỏ qua liệu trình trị liệu đâu em trai a."

" Tôi %*¥%&. . . . . ." Dịch Dương Thiên Tỉ bị đả kích trầm trọng.

Nam Đa Dịch nhìn nhìn đồng hồ, "Mấy đứa chơi vui nha, chị phải đi rồi."

"Ai u, lại đi đón em gái tan học sao a, chậc chậc." Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt chao ôi.

"Chơi với Lưu Chí Hoành đi!" Nam Đa Dịch cười vỗ má Thiên Tỉ, "Xú tiểu tử!"

Dịch Dương Thiên Tỉ ôi ôi ôm má, "Ngài đi nhanh đi, đừng để em gái chờ lâu sốt ruột."

"Rườm rà quá nha! ! ! Chị đi thật đây." Nam Đa Dịch cười đến đỏ cả mặt, hướng Lưu Chí Hoành vẫy tay, "Tạm biệt Chí Hoành!"

"Hẹn gặp lại Nam Nam tỷ!" Lưu Chí Hoành cùng chị vẫy tay, xoay người lại liền bị Dịch Dương Thiên Tỉ đánh lén ôm một cái. Lưu Chí Hoành giật mình kịch liệt giãy dụa.

"Dịch Dương Thiên Tỉ! Cậu có còn nhớ tớ thuộc chòm sao gì không hả, ba giây còn không buông ra, tớ cho cậu bò ra ngoài !"

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới không tình nguyện buông người ta ra, chuyển sang lôi kéo Lưu Chí Hoành, "Tớ ôm chốc lát thôi, chốc lát thôi, đợi lát nữa còn phải nhảy nè."

Lưu Chí Hoành cũng không muốn để ý người này nữa, "Sạc điện sự phòng của cậu đâu, để nó thay tớ yêu thương cậu đi."

"Cậu là chính cung a, cậu ở chỗ này, tớ làm sao dám dùng dự phòng chứ!" Dịch Dương Thiên Tỉ buồn nôn hề hề vuốt vuốt tay Lưu Chí Hoành, "Bệ hạ, lật bài tử của nô tì đi thôi!"

(lật bài tử aka thị tẩm =)))))))))) )

Lưu Chí Hoành tay rụt lại như bị giật điện, chà xát chà xát da gà đang nổi trên tay mình, "Y. . . . . . "

"Đại nhân, tí nữa cùng ai về nha?" Dịch Dương Thiên Tỉ nháy mắt mấy cái, lại diễn.

Lưu Chí Hoành mặt lạnh lùng :"Cửa bên trái, trời bên trên, cửa sổ bên phải."

"Đừng đừng đừng, Lưu Chí Hoành ~~~ Chí Hoành ~ Hoành Hoành ~ Hoành nhi ~ bảo bối ~" Dịch Dương Thiên Tỉ kéo kéo tay Lưu Chí Hoành, ánh mắt hướng Lưu Chí Hoành phóng điện.

"A được rồi được rồi! Thật là, nổi cả da gà hết nè!" Lưu Chí Hoành nhanh chóng xoa xoa cánh tay mình, vẻ mặt ghét bỏ, "Lần sau không có đâu đó, cậu thay quần áo cho tốt rồi lại đến cùng tớ nói chuyện."

"Được ! ! !"Dịch Dương Thiên Tỉ hoan hô một tiếng, đem Lưu Chí Hoành đẩy xuống sô pha ở phía sau.

Lưu Chí Hoành bị mùi trên người hắn hun đến không muốn mở miệng, đành yên ổn cho Thiên Tỉ ôm. Dịch Dương Thiên Tỉ tì lên vai Lưu Chí Hoành, híp mắt hưởng thụ mà nạp điện.

"Thiên Tỉ!"

Xa xa có tiếng anh trai nào đó gọi cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ không tình nguyện mở mắt, cọ cọ bả vai Lưu Chí Hoành, "Tớ phải đi. . . . "

"Đi đi!" Lưu Chí Hoành rõ ràng bắt đầu đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Tôi nhẹ nhàng đi rồi, phất ống tay áo, không mang đám mây nào đi." Dịch Dương Thiên Tỉ lắc lắc lắc lắc đứng dậy, xoay người rời đi. Lưu Chí Hoành ngồi xuống vỗ lên mông cậu ta một cái. "Đi đi Dịch ma ma."

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu hướng Lưu Chí Hoành khoa trương thè lưỡi, vui vẻ nhảy đi rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ tập nhảy, Lưu Chí Hoành chiếu theo lời nói Dịch Dương Thiên Tỉ, tìm được một phòng nghỉ, lấy bài tập bổ túc ra bắt đầu làm. Phòng nghỉ không có bàn, chỉ có ghế dựa, Lưu Chí Hoành đành ngồi trên sàn nhà, đem bài tập để trên ghế rồi viết.

Chờ Lưu Chí Hoành viết bài tập gần xong, Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa vội vàng chạy đến, trực tiếp nhảy tới phía sau Lưu Chí Hoành ngồi xuống, hai tay vòng trên lưng Lưu Chí Hoành, đầu tựa trên bờ vai của người ta vẻ mặt hạnh phúc mà nạp điện. Lưu Chí Hoành vừa định giãy dụa, liền ngửi thấy mùi bạc hà khoan khoái nhẹ nhàng trên người Thiên Tỉ, xem ra Dịch Dương Thiên Tỉ là tắm rửa thay quần áo sạch sẽ mới đến tìm cậu, thế là vứt luôn ý định từ chối.

Lưu Chí Hoành cầm sách giáo khoa trên ghế lại gần, điều chỉnh tư thế một chút, tựa vào trong lồng ngực Dịch Dương Thiên Tỉ học thuộc lòng.

"Độc lập hàn thu, tương giang bắc khứ, quất tử châu đầu, khán vạn sơn hồng biến, tằng lâm tẫn nhiễm, tằng lâm tẫn nhiễm. . . . . ."

(Thu lạnh độc lập, sông Giang Bắc chảy, cây quýt nảy mầm, đem vạn núi biến đỏ, tầng tầng lớp lớp rừng bị nhuộm, tầng tầng lớp lớp rừng bị nhuộm)

Lưu Chí Hoành dừng một lúc, đang chuẩn bị lật sách, chợt nghe Dịch Dương Thiên Tỉ ở sau mơ mơ màng màng lầm bầm một câu, "Mạn giang bích thấu. . . . . ."

(Mặt sông xanh ngắt. . . . . ")

Lưu Chí Hoành trầm mặc trong chốc lát, "Bách khả tranh lưu. . . . . ."

(Trăm tàu tranh đi)

Dịch Dương Thiên Tỉ đắc ý tiếp tục, "Ưng kích trường không, ngư tường thiển để, vạn loại sương thiên cạnh tự do. Lưu Chí Hoành, cậu không thuộc bằng tớ nha!"

(Chim ưng chiến trời cao, cá bơi sâu dưới đáy, giống như muốn tranh giành sự tự do)

". . . . . . " Lưu Chí Hoành đem sách cuộn lại rồi gõ lên đầu Thiên Tỉ một chút, "Rồi rồi rồi, cậu thông minh nhất."

"Chính xác!" Dịch Dương Thiên Tỉ cọ cọ Lưu Chí Hoành, "Tiếp tục tiếp tục!"

"Ừ."

Hai người cùng ngồi trên sàn nhà ở phòng nghỉ nho nhỏ, cậu một đoạn tôi một đoạn học thuộc. Đến cuối cùng, Dịch Dương Thiên Tỉ đại khái do mệt mỏi, liền dựa trên vai Lưu Chí Hoành ngủ mất. Lưu Chí Hoành quay mặt lại, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hai mắt nhắm lại, ngẩn người, đem sách vở đặt sang một bên. Giúp Dịch Dương Thiên Tỉ nằm trên ghế tốt rồi, sau đó ngồi xuống sàn nhà bên cạnh hắn, ngẩn người nhìn chằm chằm Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Trong sách nói, đẹp như ngọc.. . . . . . . phải không?"

Lưu Chí Hoành thì thào tự hỏi, không biết nói cho ai nghe. Cậu đem tóc mái trên trán Dịch Dương Thiên Tỉ chia ra làm hai, nhìn chằm chằm rồi lại cười ngây ngô. Vui vẻ xong rồi, liền rướn người lên, nhẹ nhàng hôn lên trán Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Đồ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro