02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Tống Á Hiên luôn đỏ bừng kể từ khi gặp Lưu Diệu Văn. Anh  gõ vào đầu nhỏ của mình, và lại tự than thở về bản thân: Mình  ngốc quá, Tống Á Hiên ơi Tống Á Hiên, ngươi sao có thể như vậy được, sao cứ thấy trai đẹp là lại mất liêm sỉ như vậy chứ. Nhưng hắn ta thật sự quá đẹp trai ....... cũng không thể trách mình được🌝.

"Gì mà thơ thẩn vậy, đang nghĩ bạn gái nhỏ sao?"

"Không có, em làm gì mà có bạn gái chứ ! Đinh, đừng nói nhảm."

"Oái, còn mắc cỡ nữa kìa."

Bị Đinh Trình Hâm trêo ghẹo mặt Tống Á Hiên lại càng đỏ hơn nữa, cũng may là giám đốc tới thông báo cuộc họp, Đinh Trình Hâm ghé vào tai Tống Á Hiên nói: "Nếu không em nói xem, mặt em vì cái gì mà đỏ như vậy."

" Á Hiên, nhanh đi họp."

“Được, đến ngay.”

Tống Á Hiên bước vào phòng họp liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn trong bộ vest và đôi giày sáng trọng. Anh ngây người  trong giây lát, và khuôn mặt anh lại đỏ bừng. Hạ Tuấn Lâm kéo Tống Á Hiên bên cạnh ngồi xuống, ghé vào lỗ tai anh nói: "Này, có phải là cậu bị vẻ đẹp của tổng giám đốc hút hồn rồi không, nhìn người ta chằm chằm như vậy làm gì."
"Tớ không có, Cậu đừng nói nhảm, tớ chỉ cảm thấy hắn ta đẹp trai một xíu thôi mà, một xíu thôi ... … ” Tống Á Hiên càng nói càng nhỏ. Đỏ mặt quá, ai  thích Lưu Diệu Văn chứ.

Không ai nhìn thấy nụ cười bí hiểm của Lưu chủ tịch,

"Được rồi, mọi người im lặng. Tôi tên là Lưu Diệu Văn., 22 tuổi. Chủ tịch tương lai của các bạn. Tôi hy vọng mọi người có thể làm việc chăm chỉ, hiệu quả và chất lượng, đồng thời tuân thủ các nội quy của công ty ... Được rồi, mọi người về làm việc đi. Còn Tống Á Hiên đến văn phòng gặp tôi sau. Cuộc họp kết thúc. "

Tất cả mọi người đều nhìn Tống Á Hiên, Tống Á Hiên nghe được câu này, hai chân đều phát run. Bởi vì vẻ mặt nghiêm túc của chủ tịch Lưu thật đáng sợ, khiến Tiểu Hiên Hiên  đáng yêu của chúng ta sợ hãi rồi. Lưu Diệu Văn không nghĩ rằng bản thân mình đáng sợ, anh ta chỉ muốn mỉm cười với một mình Tống Á Hiên. 

Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn nghiêm túc như vậy, nghĩ đến việc nếu Lưu Diệu Văn biết mình sáng nay đi làm muộn lại càng sợ.

"Đừng sợ, đừng sợ, anh ta sẽ không làm gì cậu  đâu. Cậu nói xem ... liệu anh ta có thích Tiểu Hiên Hiên của chúng ta không ..." Hạ Tuấn Lâm vỗ vai anh an ủi.

Cậu đang nói cái gì vậy, sao hắn ta có thể thích tớ  được? Tớ thì có gì mà tốt ..."

“Được, được, ngươi đi nhanh đi. Hắn ta không ăn thịt được cậu đâu, đừng lo".

"Được rồi."

Tống Á Hiên bước tới cửa văn phòng, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm gõ cửa. Lưu Diệu Văn bên trong cửa có chút căng thẳng vì lý do nào đó, nhưng đây không phải là một người vợ ở nhà (không có nữ tính).

“Mời vào.”


Tống Á Hiên  chậm rãi bước vào. Lưu Diệu Văn từ đống giấy tờ nhìn lên và cười nhẹ với anh. Tống Á Hiên cảm thấy như mình bị mũi tên của thần Cupid bắn, awww, oooooooo ...

——————————————————
H

iiiiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vănhiên