12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai ăn nhờ ở đậu bên nhà Sahi. Được một đêm nằm thức trắng nghe bác Hồng kể chuyện mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, sáng dậy hai con mắt tôi sưng húp như vừa bị ai đấm. Sahi đi học, bác Hồng nhờ tôi lên dọn phòng giúp hắn, thằng con bác chuyên bày bừa đồ đạc như cái chuồng lợn. Kể ra cũng không phải bừa bộn quá đâu, hắn ăn ở cũng sạch sẽ, chỉ là tính hắn thích đọc sách, làm nhạc, chơi đàn, nên sách vở tập giấy nhạc nhẽo vứt mỗi thứ một nơi, tôi thu vào xếp lại 1 chỗ cho là xong ngay.


Dọn dẹp cất đồ vào ngăn kéo cẩn thận cho hắn, tôi đụng trúng quyển sổ nhỏ bằng da nằm ngổn ngang đóng bụi, có vẻ như không còn động đến từ rất lâu rồi. Viết chình ình cái tên lên bìa củ chuối khôn tả, gì mà "Nhật kí Asahi". Bản tính tò mò trỗi dậy, biết là không nên nhưng trong chốc lát tôi chợt cảm thấy tò mò muốn bước vào thế giới nội tâm của người tôi thích được gói gọn trong cuốn sổ nhỏ trên tay tôi biết mấy. Hắn không viết nhật kí hàng ngày, mỗi lần viết đánh dấu ngày tháng thấy cách nhau 1 khoảng thời gian rất xa, dường như hắn chỉ viết nỗi lòng mình ra giấy mỗi lần tâm hồn chật kín những thứ vốn luôn muốn quên đi. Chả biết vừa viết vừa khóc hay nhỏ dãi, mà cứ đọc được 1 dòng tôi lại thấy trang vở trải dài vết bút mực nhoè. Giọng văn ngây ngô và trẻ con lắm.


ngày 23/7/2010

bố làm lạc mất michiko ở sân bay rồi. bà ngoại bảo thế. mẹ mình khóc nhiều lắm. mình ghét bố.

ngày 16/5/2012

thế là hết. từ nay có ai hỏi tao con ai, tao sẽ bảo tao anh em thánh gióng. tao chỉ có mẹ hồng thôi. đếch cần bố.

ngày 20/8/2014

hôm nay là sinh nhật của mình. mẹ mua cho cái bánh, nhưng mình chả thấy vui. phải gần chục cái sinh nhật của mình đã trôi qua mà không có bố. từ ngày bố mẹ li hôn, mình ước gì bố đừng về thăm. cứ về vứt cho mình vài món quà với tiền tiêu vặt rồi lại mau chóng té đi. mình thấy hụt hẫng.

ngày 26/5/2016

có hàng xóm mới chuyển đến đây, lúc chiều đi học mình đụng phải con nhà họ. nhà bên có cả bố lẫn mẹ, nhìn đứa bé đó hạnh phúc lắm, mình không ghen tị đâu, nhưng mình tủi muốn chết. mà thật ra gặp phải gia đình hạnh phúc nào mình cũng sẽ thấy vậy trong lòng. vậy nên ở trường mình mới chơi được với mỗi thằng jaehyuk. nó mất mẹ, mình có bố như không. đời đúng khổ.



Ầy, hình như đoạn nhật kí vừa rồi là hắn nhắc đến tôi. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, và hắn cũng bỏ mặc cuốn tự truyện cụt lủn kia từ hồi đó đến giờ không thèm viết tiếp. Đọc mà thương. Hoá ra hắn tủi thân đến mức thấy tôi có bố có mẹ đầy đủ ở bên mà buồn. Nhưng tôi thì cũng có vui vẻ gì hơn đâu, có lẽ sau khi chứng kiến đủ chuyện bất hạnh giáng xuống cuộc đời tôi thì Sahi cũng đã không còn nghĩ thế nữa. Chúng ta giống nhau hết. Thương ông lắm con robot ạ. Ngày mai liệu cơn mưa có qua? Sau giông bão có phải lúc nào cũng sẽ là bầu trời mới tươi sáng hơn? Tôi không dám nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ nữa. Tự dưng tôi muốn mình lớn thật nhanh, muốn mình có thể bảo vệ và chăm sóc tên Asahi biết bao. Ước gì tôi quen biết hắn từ lúc chúng tôi đều còn nhỏ, hắn sẽ luôn có bạn chơi cùng, không bao giờ phải buồn, cũng sẽ chẳng phải cô đơn.



-Làm gì đứng lúi húi chỗ bàn tao vậy?

Giật bắn mình như tội phạm đang gây án bị bắt quả tang, vội nhét lại quyển sổ sâu vào trong hộc tủ rồi đóng kín. Đang nhiên hắn đi học về. Mà cũng phải, nhìn đồng hồ điểm 11 giờ trưa rồi chứ sớm sủa gì đâu. Chẳng qua tôi dọn nhà chẳng lo mà cứ tốn thời gian ngồi sụt sịt đọc nhật kí của crush, hehe.

-À.....ờ. Đây dọn phòng giúp đằng ấy. Sáng bác Hồng nhờ á.

-Chắc chiều trời có bão ha.


Bão cái thằng bố mày. Biết chị đây cất công leo lên leo xuống cả buổi sáng giặt hộ mày đống quần áo bẩn với vơ sạch mớ giấy vụn mày bày bừa ra không?
Mà thôi kệ hắn, 1 điều nhịn 9 điều lành. Trưa nay bác Hồng không về, bác giao tôi nhiệm vụ nấu cơm cho cả thằng con bác ăn chung. Trêu tôi nữa là tôi cho ăn đấm.

-Trưa nay Sahi ăn gì để tôi nấu?

-Ờ, ăn gì cũng được.

-Tôi mà là con trai, bạn gái nói ăn gì cũng được là tôi cho ăn vả đấy Sahi ạ.

-Kệ bạn gái mày. Tao là trai mà.


Nói chuyện với hắn tức anh ách. Tôi đành chui tọt xuống bếp vo gạo, lấy đồ trong tủ lạnh ra rã đông. Trộm vía bác Hồng chu đáo thì khỏi nói, nhà lúc nào cũng đủ thịt cá rau quả không sợ thiếu thức ăn, có tôi sang bác càng chăm tôi kĩ như con đẻ. Chẳng bù cho mẹ đẻ ra tôi.

Hắn rửa mặt thay quần áo xong cũng xuống giúp tôi lấy dao thái rau, bật bếp nấu nướng, không để tôi làm một mình đợi ăn. Sống tự lập nhiều chắc quen, việc gì hắn cũng biết làm thoăn thoắt, tôi con gái mà nhiều thứ còn chẳng được bằng hắn.

-Hồi ba Sahi bỏ đi, Sahi buồn lắm hả?

-Gì tự nhiên nhắc đến bố tao mày? Chuyện buồn bỏ mẹ, quên được thì quên đi.

-Tôi cũng sắp bị cho ra đường ở rồi.

Hắn tròn mắt quay qua nhìn tôi, chắc nghĩ bụng nhỏ này bị gì mà suốt ngày nói khùng nói điên.

-Tôi nói thật đấy. Bố mẹ tôi đang rao bán nhà rồi. Không biết lên cấp 3 tôi tôi sẽ sống ở đâu nữa. Chắc tôi vẫn được đi học ha? Chắc không đến nỗi bắt tôi thôi học đâu ha?


Ứa ruột ứa gan, tôi chẳng phải đứa nước mắt cá sấu, nhưng tôi dễ khóc. Ước gì tôi lớn rồi, trưởng thành và công việc ổn định, tôi có thể đi làm kiếm tiền, có thể tự sống một mình không cần ai. Nhưng trớ trêu thay là tôi vẫn còn nhỏ. Tôi cần bố mẹ, mặc dù họ có thể chẳng cần tôi. Nhưng tôi biết rằng chỉ bố mẹ mới là người duy nhất yêu tôi vô điều kiện, trong khi cả thế giới dù có điều kiện cũng chẳng yêu tôi.


-Không phải ra đường ở đâu. Bất quá thì ở luôn nhà tao, tao cho mày cái phòng là được chứ gì? Mày ở đến khi nào chán thì thôi.

-Tôi lấy phòng Sahi rồi thì Sahi ngủ đâu?

-Tao ngủ với mẹ.

-Con trai con đứa lớn tồng ngồng ngủ với mẹ. Sahi điên.

-Nhím ngu.

-Tao không ngu. Đồ robot khùng.

-Đồ nhím xù mít ướt. Haha.

Cứ vậy hoá ra lại vui. Tôi với hắn chửi nhau qua lại quen rồi, anh anh em em cái con khỉ.



Chừng nào yêu nhau thật rồi tính......


Sau bữa cơm, tôi bỏ lên phòng Sahi chơi. Nắng vàng cuối tháng 5 đổ xuống trước hiên ban công ấm áp. Lúc bấy giờ tôi mới để ý ngoài thềm cửa chỗ đối diện nhà tôi với nhà hắn có trồng mấy khóm tường vi hồng rực.

-Hoa bác Hồng trồng đẹp thế!

-Không phải mẹ tao. Tao trồng đấy.

-Sahi thích hoa hả?

-Ờ....thì cũng thích bình thường. Đẹp mà.

-Năm lớp 7 mẹ mua chậu dâu tây cho tôi chăm á. Mà ra quả ngọt ngắt ăn được vài lần cái nó chết hết, hê hê.

-Ngoài này thời tiết nóng, sao trồng được dâu tây. Cái gì cũng phải hợp nhau mới đâm hoa kết trái được, hiểu không?

-Không, từ chối hiểu.


Bày đặt triết lí đồ. Kể ra hắn nói đúng chứ cũng không có sai, dâu tây ưa lạnh, phải trồng ở nơi vừa cao vừa mát, như Đà Lạt chẳng hạn. Đúng rồi, Đà Lạt trồng nhiều dâu lắm. Tôi chưa tới Đà Lạt bao giờ, hơn chục năm sống trên đời cũng chưa từng có dịp được đi máy bay, tôi thèm khủng khiếp. Cảm giác ngồi trên đó, một góc bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài toàn mây là mây sẽ ra sao? Có nhiều nơi trên đời tôi muốn được một lần đặt chân đến biết chừng nào. Đương nhiên là tôi không đi một mình đâu. Tôi muốn đi cùng Sahi. Đi đến tận cùng của thế giới đáng ghét này.


-Sahi chơi đàn đi. Chơi piano ấy, tôi muốn nghe.

-Gì tự nhiên bắt người ta đàn. Sảng hả Nhím?

-Nhím muốn nghe thật mà.

-Bài gì? Dễ dễ thôi nhá, lâu không chơi tao quên hết rồi.

-Someone to spend time with đi. Của Los Retros. Tui thích bài đó.

Hắn hay càu nhàu cho vui miệng chứ cũng chẳng mấy khi từ chối tôi. Chơi đúng bản đàn mà tôi thích. Một bản nhạc không buồn, nhưng lại dành cho những người cô đơn. Mười ngón tay Sahi khẽ lướt trên từng phím, nhẹ nhàng như thể sợ làm đau những bông hoa nhỏ.

"Wake up alone

In the morning, with no one at my side

Could it be

I've waited too long

Waiting for the lucky one

My sweetheart, where are you?

I need someone to spend my time with

To give and share all my love

Back in bed

It's 3 AM with no one at my side

It gets real cold

Because these blankets

Will never warm my heart

My sweetheart, where are you?

I need someone to spend time with

To give and share my love"

***********

"Thức dậy một mình

Vào buổi sáng, không có ai ở bên cạnh tôi

Liệu có thể chứ?

Tôi đã chờ đợi từ rất lâu

Chờ một người may mắn

Tình yêu của tôi, em đang ở đâu?

Tôi cần một dành thời gian của riêng mình cho một ai đó

Để cho đi và chia sẻ mọi tình yêu nơi tôi

Trở về giường

3 giờ sáng, không một ai ở bên cạnh em

Thật lạnh lẽo

Vì tất cả đống chăn mền này cũng chẳng thể sưởi ấm nổi trái tim em

Tình yêu của em, anh đang ở đâu?

Em cần dành thời gian của riêng mình cho một ai đó

Để cho đi và chia sẻ mọi tình yêu nơi em."

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro