Thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một miền kí ức đã rất xa
Từ sâu thẳm thế nhưng rồi nhớ mãi
Em còn nhớ không em? Những ngày xưa thơ dại
Chắc chưa thể quên đâu, năm tháng đẹp nhất đời..

Ngày ấy anh chỉ là một cậu bé ham chơi
Giờ tan lớp đi thả diều, đánh đáo
Em - cô bé nhà bên biết chơi chuyền từ dạo
Tóc vừa chớm ngang tai, thi thoảng lại rối bù

Chúng mình cùng lớn lên từ những mái tranh nghèo bằng cái Ốc, con Cua
Từ những giọt mồ hôi lăn đầy trên má Mẹ
Từ những chuyến đi xa bạc màu vai áo Bố
Từ tình thương mang dáng dấp cội nguồn

Có một miền kí ức chẳng thể quên
Mười sáu tuổi em đã thành thiếu nữ
Kì lạ thay anh vẫn là đứa trẻ
Nên yêu thương thật chẳng khác trò đùa

Hôm ấy anh về sau một buổi đò đưa
Em tà áo trắng tinh bên vòng tay kẻ khác
Anh ngu ngơ nhặt từng viên Pháo lạc
Rồi thờ thẫn bên hiên như kẻ mất linh hồn

Chuyến đò chiều đưa em mất qua sông
Anh gào thét cầm trên tay cánh Phượng
Bông hoa thắm đang vì ai rớt rụng
Nhuộm đỏ cả chiều hôm em chẳng ngoái lại nhìn..

Có một miền kí ức không thể quên...

-----------------------------

Hôm mình gặp lại nghe em khóc
Nước mắt rơi anh thấy mủi lòng
:" Sao giờ em vẫn đang cô độc
Như hoa thềm cũ héo bên song

Em về bên ấy không vui hả? "
:" Vâng anh, người đã bỏ em rồi
Một đêm trở gió mùa Xuân trước
Em về đóng cửa trái tim côi

Còn anh sao vẫn chưa lấy vợ? "
:" Chắc do cổ hủ nên lỗi thời
Công danh, tiền bạc như sương khói
Quanh năm bầu bạn gió, trăng, mây... "

:" Ngày ấy sao anh không ngỏ lời
Trầu, Cau chẳng thiếu nói gì vôi? "
:" Hôm anh đến muộn, đò trưa trễ
Thuyền hoa khuất nẻo chốn mù khơi "

Hay mình về lại ao chuôm, nhé!
Cuốc đất trồng rau, sắm ít gà
Sớm sớm chiều hôm anh tưới nước
Em ngồi vá lại những can qua?...

-------------------------------

Có gì trên những bụi cây
Lũ chim Chinh Chích hót ngày Hạ sang

Anh về sau những lỡ làng
Bàn chân đã mỏi đa mang vết sầu

Mà không giữ nổi đời nhau
Để em lẻ bước qua cầu giới nghiêm

Chiều nay hoa đổ trắng thềm
Trăng treo ngoài ngõ một đêm nữa buồn...

-----------------------

Tình yêu đã không mang em quay về
Anh biết chứ! một bao giờ mới đủ?
Đêm hỡi đêm thôi đừng làm ta sợ
Cơn mưa chiều
bong bóng đã vỡ tan

Giữa chúng mình chỉ còn những dư âm
Thôi nhớ nữa làm gì
đau em nhỉ?
Chỉ là những mảng màu đã cũ kĩ
Xếp vào trong chiếc hộp
vội lãng quên

Tình yêu ấy của anh và của em
Cũng từng đã cháy bùng như cỏ úa
Nơi cánh đồng nhìn mùa hoa nở rộ
Đang khóc thầm
thương xót kiếp mây trôi

Có một người qua phố cũ đánh rơi
Trang nhật kí ướt nhòe chưa kịp ráo
Tháng Tư sang có một nhành hoa Gạo
Nhuộm đỏ đường
tạm biệt tháng
mưa bay...

--------------------------

Muốn hỏi người về năm tháng đã xa
Hai chúng ta liệu có từng hạnh phúc
Thành phố quá đông chứ chẳng hề chật
Và nếu hết duyên gặp lại?
dễ gì..

Em còn giữ cho mình thói quen xõa tóc giống mọi khi?
Cũng vì nó mà anh thành thi sĩ
Chuyến xe cuối anh lần nào cũng trễ
Vì mải nhìn em nên chân bước ngập ngừng

Lâu lắm rồi chẳng về lại lối đi chung
Sợ độc bước mưa chiều hôn lên mắt
Sợ lá rụng anh một mình cúi nhặt
Phải tự mình lau nước mắt ta rơi

Em lúc này hạnh phúc không em ơi?
Nhà xa quá chẳng muốn đi về lại
Lối mòn quanh co phủ đầy hoa dại
Quấn đầy chân quên mất cả đường về

Anh vừa hiểu thế nào là chia ly
Một người khóc thương hoài năm tháng cũ
Lựu đỏ làm chi? Bằng Lăng ơi đừng nở
Đời vắng em tựa bản nhạc không lời..

(Mây mãi là của gió trời
Bao giờ hoa dại đời đời ngát hương?)

-------------------------

Chúng mình liệu có thể nào
Bắt đầu lại không em nhỉ
Nào em, em cứ thử nghĩ
Xa nhau anh khổ, em buồn

Anh về xới lại khu vườn
Sẽ trồng toàn hoa Hồng đỏ
Những ngày tháng Ba nở rộ
Xuân đi, Xuân sẽ lại về...

Rồi anh sẽ dắt em đi
Suốt cả đường đê không mỏi
Anh xa, em gần, anh đợi
Đau chân anh cõng chẳng màng

Tây Bắc những ngày Thu sang
Cánh đồng phủ vàng lúa chín
Hai chúng mình rồi sẽ đến
(Em vẫn thích chụp ảnh mà)

Những việc nhỏ nhặt trong nhà
Không sao! anh sẽ làm giúp
Gia đình mỗi khi giỗ chạp
Đừng lo anh sẽ chung tay!

Anh phải làm thế nào đây
Hay bởi vì xa lâu quá
Nên ta đã thành xa lạ
Trái tim héo tựa cành khô

Thời gian? anh có thể chờ
Nhưng là bao xa..
em nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro