[TRIẾT TUẤN] Sự cố về bục nâng trong concert

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 演唱会升降台-事故
Tác giả: 鹤轸 (Hạc Chẩn)
Trans: Meo Meo
Link: https://jianwenrou.lofter.com/post/2025a8d5_1cc347713

TRUYỆN DỊCH DƯỚI SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

TRUYỆN NÀY M DỊCH COI NHƯ MỪNG KỶ NIỆM 1 NĂM ĐÓNG MÁY NHƯNG XUI LAP ĐƠ NÊN H MỚI ĐĂNG ĐƯỢC -_-
=======================
concert Sơn Hà Lệnh bục nâng xảy ra sự cố
Bối cảnh theo hướng hiện thực, không kém, 2.8k+ từ trong một lần hết
Nội dung chỉ là viết bừa, xin đừng bay lên người thật. Đoạn kết cải biên từ Tắc Mâu Nhĩ. Ô nhĩ mạn
Cự tuyệt ăn gạch
--------------------------------------------------------------------------------

Dùng hết ba lần vận may, giây lát đã là cả đời
Dẫu cho dù tóc bạc trắng, chỉ cần tương ái, liền vĩnh viễn niên thiếu, vĩnh viễn tỏa sáng

--------------------------------------------------------------------------------

“Trương~~lão~~sư” một cái xưng hô bình thường ở trong miệng Cung Tuấn nói ra liền mang cảm giác đường núi 18 khúc quanh co.

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm vào người này, cười tủm tỉm, trong mắt sự sủng nịch như sắp tràn cả ra ngoài, nhưng giây lát sau lại bị sự đau lòng che lấp mất: Tuấn Tuấn quay phim sao lại khiến bản thân mệt mỏi đến thế này, gầy đến chỉ còn da bọc xương, quầng thâm ở mắt dù có trang điểm cũng không che đi được, không biết hậu kỳ phải qua bao nhiêu lớp kính lọc mới có thể cứu vớt bộ dáng tiều tụy hiện tại của cậu.

Hắn nhịn không được mà đưa tay sờ sờ canh tay Cung Tuấn, nói chuyện đều chậm rãi hơn nhiều, nhưng cậu cũng chỉ là một mặt rạng rỡ cười ngây ngô, phảng phất giống một con Cún bự vui vẻ, vô tâm vô phế mà lắc lắc cái đuôi nhỏ lấy lòng hắn.

Cung Tuấn đúng thật đã làm việc liên tục nhông nghỉ suốt mấy ngày, chạy xong bên đoàn làm phim liền phải đi làm phỏng vấn, thật vất vả mới có thể lúc trời tối nghỉ ngơi tìm một giấc ngủ ngon, lại là ngay nửa đêm thì bị fan tư sinh phá cửa dọa cho không thể ngủ. Nhưng mà thể xác hay tinh thần mệt mỏi thì cậu chỉ cần trông thấy Trương lão sư liền vui vẻ đến khóe miệng cứ cong lên mãi.

Về phần tại sao ư?
Cung Tuấn quang minh chính đại vuốt vuốt ngắm nghía chiếc nhẫn cưới nam trong tay.
Không giấu gì bạn, chinh là cố ý khoe cho mọi người thấy đó.

Lưu trình đi đến một nửa khi đứng ở trên bục nâng, Cung Tuấn liếc qua Trương lão sư không nhìn thấy bên này, ngón tay thon dài cố sức đè vào gân xanh giựt giựt trên huyệt thái dương, trong đầu của cậu tựa như có vô số cây châm đang đâm tới đâm lui, đau đến có chút choáng váng. Quả nhiên, ngươi làm việc thâu đêm không nghỉ thì sớm hay muộn cơ thể sẽ chịu không nổi.

Ngay khi bình phong sau lưng sáng lên, Cung Tuân thả tay xuống giữ vững tinh thần, cùng người kia đồng bộ quay đầu xem

<Trên người ngươi có quang, ta tới chộp xem xem>

Ánh mắt Cung Tuấn nhìn chữ “Quang” lưu luyến vài giây, ngay sau đó liền theo bản năng quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, lại ngay dưới ánh đèn lờ mờ đụng vào đôi mắt thâm thúy ý cười của người nọ, màu mắt kia làm cậu nhớ tới màu sương mù mênh mông sau mưa rào, phảng phất sắp bị nhấn chìm trong đó, sau đó giấu đầu lòi đuôi mà ép bản thân nhìn sang chỗ khác.

Nhưng vào lúc này, thang máy dưới chân khởi động, “Lách cách” một tiếng, Cung Tuấn chậm rãi được nâng lên, cậu vội vàng nhìn sang người bên cạnh, lại phát hiện Trương Triết Hạn cũng không có cùng được nâng lên mà vẫn đúng tại chỗ.

“Vì sao lại là em được nâng lên trước?” Cung Tuấn sợ Trương Triết Hạn lo lắng, cười khúc khíc nhìn về phía hắn.
“Cho nên em đứng cho vững vào”

Trương Triết Hạn lại bị dọa cho phát sợ, lúc nãy khi mới bắt đầu hắn liền phát hiện thang máy không ổn, đã cực kỳ nghiêm túc mà cùng tổ đạo diễn nói về chuyện này, đầu tiên về vấn đề an toàn-tai họa ngầm, tiếp nữa là cũng không thể đạt được hiệu quả sân khấu tốt nhất.

Nhưng là hiện tại Tuấn Tuấn nhà hắn đang đứng trên bục, liền con cún bự ngốc nghếch ấy tay dài chân dài giống như đồ giả vừa lắp mấy ngày trước, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng như bốc hỏa, hắn chạy vội về phía nhân viên công tác chỉ vào bục thang máy đang được nâng cao lên vài mét kia, cắn răng nghiến lợi chất vấn: “Không phải đã cùng mọi người nói qua máy móc có vấn đề sao?” liền làm cho nhân viên công tác bị dọa nhảy dựng: Trước nay chưa từng thấy qua Triết Hạn lão sư đen mặt như vậy.

Nhân viên công tác tuy rằng hứa hẹn sẽ lại không có lần sau nhưng Trương Triết Hạn vẫn là đầy mặt lo lắng, nhìn phía trên bục người nọ đeo cái túi nhỏ đi đi lại lại, có chút sốt ruột nói: “Cẩn thận kẻo ngã!” Cung Tuấn lại cười hì hì mà an ủi Trương lão sư nhà cậu: “Không có chuyện gì, đứng vững lắm” ngay sau đó liền xoay người nhìn khoảng cách bốn phía rìa bục.

Hai bên băng khô dâng lên tới sương trắng hỗn độn cùng ánh đèn, chính ngay lúc này ánh mắt cậu chợt chập chờn nhòe đi. Ngắn ngủi vài giây choáng váng làm Cung Tuấn lui về sau hai bước, cậu có cảm giác giống như thiếu dưỡng khí liền bắt đầu thở hổn hển. Lúc này thang máy còn chưa được hạ xuống, mặc dù Trương Triết Hạn đứng ở một bên không nói câu nào, nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Cung Tuấn ở trên bục, thật sự sợ cậu sẽ ngã xuống.

Liền hai bước lảo đảo này làm trong lòng hắn run sợ, hắn tranh thủ thời gian cầm lấy microphone dò hỏi: “Tuấn Tuấn? Nơi nào không thoải mái sao?”

Cung Tuấn vừa định xua tay nói không có việc gì, thì một trận choáng váng cùng cảm giác nôn mửa mãnh liệt kéo đến đánh vào thân hình mỏng manh của cậu, lỗ tai như cách một tầng nước cái gì cũng không nghe được, trước mắt mọi thứ quay cuồng. Cậu dường như thấy Trương lão sư nôn nóng mà nhíu mày nhìn về phía cậu nhưng là hắn nói cái gì Cung Tuấn đều không nghe thấy, bởi vì ù tai đã che đi hết mọi âm thanh.

“Tuấn Tuấn đừng lui về phía sau, có nghe thấy không! Em đã đứng ở rìa bục rồi, đi về phía trước một chút đi, đừng lui ra sau nữa!” Trương Triết Hạn càng lúc càng cảm thấy Cung Tuấn không bình thường, vội vàng hướng tổ đạo diễn kêu dừng lại, đáng tiếc vẫn là chậm một bước.

“Lạch cạch” một tiếng, tháng máy đột nhiên hạ xuống, Cung Tuấn không kịp thời phản ứng để đứng vững, bước chân liền theo bản năng mà lùi về sau, trong nháy mắt khi dẫm vào khoảng không cậu mới thanh tỉnh lại, hoảng sợ mà vươn tay ở không trung muốn bắt cái gì đó nhưng không có gì để nắm. Microphone rơi xuống bục phát ra tạp âm chói tai.

Trương Triết Hạn bị dọa đến tim đều muốn ngừng đập, con ngươi co rút dữ dội phản chiếu hình ảnh rơi xuống của cậu, đôi tay cùng cánh tay đều run run, toàn thân run rẩy mà không màng tất cả chạy về phía Cung Tuấn té xuống mong rằng có thể tiếp được cậu, chính là làm sao có thể kịp.

Cung Tuấn liền ở ngay trước mặt hắn “Ầm Ầm” rơi xuống đất, đầu rắn chắc mà nện ở trên mặt đất, thanh âm kia dừng ở trong lỗ tai Trương Triết Hạn, chọc đến trái tim hắn co thắt lại, một cỗ điên cuồng xông thằng lên não. Cung Tuấn ngày thường vẫn luôn rạng rỡ tươi cười hiện tại khuôn mặt chỉ có thống khổ, cậu nhanh chóng cuộn gập người lại, không ngừng thấp rọng rên rỉ đau đớn, sợ tới mức Trương Triết Hạn chạy nhanh tiến lên.
Trương Triết Hạn không dám lộn xộn, hiện trường mọi người bị dọa cho ngây người, khi phản ứng lại liền nhanh chóng gọi xe cứu thương, sau đó vội vàng ùa lên vây lại quan sát tình hình của nghệ sĩ, không ngừng khe khẽ nói nhỏ, còn có người đứng ở bên ngoài móc điện thoại ra chụp ảnh.

“Tránh ra một đường thông gió cho em ấy dễ thở!” Trương Triết Hạn tức giận mà tản ra đám người, không chút do dự, hắn đem Cung Tuấn đang ôm chặt đầu chậm rài ôm vào trong ngực chính mình, nhưng vừa mới ôm lấy lại sờ đến chút dinh dính.

“Trương lão sư…Triết Hạn, em đau quá à…” Cung Tuấn đầu óc hoàn toàn bị quăng ngã đến ngơ, hoàn toàn theo bản năng kêu người bên cạnh, cậu cảm giác giọng nói đều có chút mùi rỉ sắt, ngũ tạng lục phủ đều như quăng ngã nứt ra, xương sống cùng gáy càng là đau nhức vô cùng.

Tiêu rồi, lỡ như té ngã thành tàn phế về sau làm sao kiếm tiền nuôi gia đình?

Cung Tuấn sợ tới mức hé mở một đôi mắt cún tràn đầy hoảng sợ, bên trong đựng đầy nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài. Trương Triết Hạn đau lòng đỏ mắt mà nhìn cậu, ôn nhu an ủi: “Tuấn Tuấn đừng sợ, xe cứu thương lập tức sẽ đến rồi, anh ôm em, không đau không đau nha…”

Nhưng cái tay Trương lão sư che ở đầu Cung Tuấn lại run rẩy mà giơ lên, ở dưới ánh đèn tối năm như thế nào cũng nhìn không rõ rốt cuộc chất lỏng kia là cái gì, đột nhiên, phía trên chiếc nhẫn màu bạc phản quang mang sắc đỏ tươi làm hắn chợt hít sâu một hơi. Trương Triết Hạn cảm thấy ngực mình cũng theo đôi tay lạnh lẽo của Tuấn Tuấn mà biến lạnh.

Là máu.

Hắn bản thân là người luôn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nhưng lần này, hắn chỉ nghĩ Tuấn Tuấn bình an.

Cung Tuấn ý thức mơ hồ cảm giác mình giống như được người nâng lên trên cáng, sau đó cảm thấy có hai giọt chất lỏng ấm áp rơi trên lông mày , lông mi cùng gương mặt, chảy xuống vào trong chiếc cổ trắng nõn của cậu, ấm nóng làm cậu nhịn không được nghĩ mở mắt nhưng cuối cùng vẫn là không chống đỡ được mà rơi vào hắc ám.

“Tí tách – tí tách – tí tách”
Khi Cung Tuấn tỉnh lại, lọt vào trong mắt là một mảnh trắng xóa, sửng sốt vài giây, lúc này mới nhớ tới những gì xảy ra trước khi lâm vào hôm mê. Mùi nước sát trùng xông vào khoang mũi làm cậu biết hiện tại đang ở bệnh viện. Bốn phía im ắng, chỉ nghe được tiếng kim giây bằng kim loại trên tường đang lạnh băng chuyển động.

Cậu nghĩ muốn động động ngón tay, lại cảm giác tay của bản thân đang được một bàn tay khác nắm chặt, nhẫn của hai người chạm vào bên nhau. Động tác rất nhỏ như vậy lại làm bừng tỉnh Trương Triết Hạn người đang ghé vào cạnh giường nghỉ ngơi, thấy Cung Tuấn mở to đôi mắt cún con nhìn mình chằm chằm, hắn kinh hỉ vội vàng đứng lên.

“Tuấn Tuấn! còn có chỗ nào không thoái mái không?” Trương Triết Hạn giống như đang giỗ trẻ con, nhìn vào người trên giường đang chìm trong chăn. Cung Tuấn lắc đầu, lại đụng phải miệng vết thương, nhịn không được nhe răng trợn mắt, còn không quên hỏi: “Trương lão sư, hôm nay có thể xuất viện không? Đừng làm chậm trễ buổi biểu diễn…”

Trương Triết Hạn nhìn  khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của người này nhìn không được tức giận: “Coi như em vận khí tốt! chỉ là chấn động não nhẹ, Nhưng mà Cung Tuấn, anh có hay không nói em liều mạng làm việc như vậy? Nói hay chưa kêu em quan tâm thân thể, nghỉ ngơi cho tốt?! Bác sĩ nói là quá độ mệt nhọc khiến cho choáng váng, em là trẻ con sao, như thế nào không thể chăm sóc bản thân cho tốt?!”

Cung Tuấn ủy khuất chớp chớp đôi mắt, sau đó lại cười xán lạn nhìn Trương Triết Hạn: “Là em sai rồi Trương lão sư”

Trương Triết Hạn vành mắt phiếm hồng, nhìn người này gầy thành một bộ dạng này, nhịn không được cầm hai tay lên xoa xoa, trong chớp mắt một giọt nước mắt rơi xuống. Cung Tuấn bình tĩnh nhìn người này ngôi bên cạnh giường bệnh, mu bàn tay cảm nhận được nóng bỏng làm khóe môi cậu dần rũ xuống.

Một phòng không tiếng động.

Sau một lúc lâu, Cung Tuấn chậm rãi ngồi dậy, vặn vai Trương Triết Hạn lại mà ôm lấy, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai: “Trương lão sư anh yên tâm, em sau này nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt…tựa như giống đau lòng cho anh, em sẽ đau lòng cho chính mình. Hai ta cân sức ngang tài mà sống, như vậy về già còn có thể làm bạn bên nhau đi”

Ngoài cửa sổ gió yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe rõ âm thanh hoa cỏ lay động, ánh mặt trời cũng theo cửa sổ đang mở chảy vào trong phòng, trải đầy đất. chim sẻ đứng trên cành cây hơi hơi nghiêng đầu nhìn hai người ôm nhau.

Là thiếu niên sao?

Ở tuổi nhị lập, bọn họ gặp nhau hiểu nhau yêu nhau. Vì thế dẹp yên những nhấp nhô lãng phí thời gian trước kia, nhiệt liệt lãng mạn, mịt mờ mà dũng cảm, không lui về sau cũng không thỏa hiệp, chính là tình cảm thiếu niên.

Dùng hết ba lần may mắn, giây lát đã là cả đời
Dẫu cho dù tóc đã bạc trắng, chỉ cần yêu nhau, liền vĩnh viễn niên thiếu, viễn viễn tỏa sáng.

Years may wrinkle the skin,
but love never fades.

Tuế nguyệt du du, suy vi chỉ cập cơ phu,
Đãn ái vĩnh bất thốn sắc.
(Năm tháng trôi đi, chỉ hằn trên da thịt
Nhưng tình yêu vĩnh viễn không phai)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro