Chương 69: Không Muốn Rời Khỏi Tầm Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều, đoàn phim khẩn trương quay chụp, dù sao đây cũng là màn cuối của bộ phim này.
Giữa sân, Hàn Dục và Minh Tú đang phối diễn, Kỳ Duyên sớm đã lui sân vì suất diễn của cô đã kết thúc vào buổi sáng, nhưng tiền bối còn chưa đi nên cũng không thể rời khỏi đoàn phim trước.

Giờ phút này Kỳ Duyên thấy Lam Cúc gọi đến, nàng bảo muốn tới đây tham quan.
Kỳ Duyên cùng phó đạo diễn nói một câu, được chấp nhận liền cầm giấy thông hành ra cửa chờ.
Rất nhanh, Lam Cúc không chỉ đến một mình mà bên người còn có Lâm Anh và Ánh Quỳnh. Điều này làm Kỳ Duyên cảm thấy thực kinh ngạc, cẩn thận ngẫm lại thời gian, thì ra mình đã ở đoàn phim vài tháng rồi. Khuôn mặt Lâm Anh cũng đã sắp khôi phục, album của Ánh Quỳnh thì đã ra mắt tuần trước.
Mà hiện giờ Lam Cúc hoạt động trong các gameshow lớn, đều là nữ vương.
Kỳ Duyên suy ngẫm, cô cho rằng tất cả mới chỉ tách ra không lâu, lại không nghĩ rằng mỗi người ở trên con đường riêng càng chạy càng xa, giờ phút này có thể tụ tập cũng là không dễ dàng.

"Sao vậy? Thấy chúng tôi mà nửa ngày cũng không mở miệng, có phải không thích chúng tôi tới a?"
Lời này là Ánh Quỳnh nói, tiếp xúc nhiều cùng Lam Cúc, nàng cũng nói nhiều hơn, không hề rầu rĩ hay khiến người ta áp lực giống trước đây nữa. Tuy rằng thanh lãnh cao ngạo, lại cũng làm người khó có thể tiếp cận.

Lâm Anh giang hai cánh tay lẻn đến trước mặt Kỳ Duyên, cười hì hì: "Giáo Chủ, tiểu fans của ngài cầu ôm một cái~"
Kỳ Duyên lắc đầu cười nhẹ, bất đắc dĩ mở ra cánh tay nói: "Giáo Chủ ban ân ba giây."
"Thật tốt." Lâm Anh quyết đoán nhào qua.
Chờ Lâm Anh ôm xong, Lam Cúc cũng đi đến: "Chúng ta cũng coi như là bạn nối khố, tới đây, ôm một cái~"
"Cự tuyệt." Nguyễn Giáo Chủ không phúc hậu cười cười, lấy giấy thông hành đưa cho các nàng: "Nhanh vào đi. Hiện giờ vừa lúc Minh Tú tiền bối cùng Hàn Dục đang phối diễn. Các cô tới thật đúng dịp."

Thời điểm nghe được hai chữ Minh Tú, Ánh Quỳnh rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Lam Cúc và Lâm Anh không chú ý đến, các nàng đang hưng phấn cực kỳ.
Kỳ Duyên lại phát hiện Ánh Quỳnh khác thường, quan tâm hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Hả?" Ánh Quỳnh hoàn hồn, tiếp đó che đi đáy mắt chua xót, mỉm cười ôn hòa như cũ: "Không sao, chỉ là có chút ngoài ý muốn. Tôi rất thích Minh Tú." Rất yêu rất yêu nàng a.

Kỳ Duyên còn chưa mở miệng, Lam Cúc liền cười nói: "Thì ra chỗ chúng ta ẩn giấu một fan ngầm của Minh Tú, sao trước kia không thấy cô nói?"
"Trước kia? Trước kia quan hệ chúng ta tốt đến mức cùng nhau bàn luận idol sao?" Ánh Quỳnh dần dần cùng nàng trêu ghẹo, Lam Cúc le lưỡi ôm lấy cánh tay Lâm Anh: "Chúng ta đi, chúng ta không tám chuyện với nữ nhân theo đuổi idol."

Kỳ Duyên đem giấy thông hành đưa tới tay Ánh Quỳnh : "Đi thôi."
"Ừm." Ánh Quỳnh hô hấp nặng nề, thời điểm nàng tới bệnh viện thăm Lâm Anh , có gặp qua Minh Tú. Nhưng lúc đó, Minh Tú thấy nàng mà tựa hồ đã hoàn toàn quên nàng. Lần này gặp lại, có phải vẫn giống lần trước?

Chờ bốn người đi vào, màn diễn của Minh Tú cùng Hàn Dục còn đang quay, các nàng yên lặng ở một bên nhìn, trong đó Lam Cúc nhỏ giọng thầm nói: "chị ấy diễn thật tốt a, nhìn ánh mắt chị ấy có trốn tránh, còn có bi thống. Thật chân thực a, tựa như chị ấy đã từng có một tình cảm chân thành, lại bị nàng càng đẩy càng xa."
"Chị gái tôi, chị...... Giống như......" Lâm Anh lắc lắc đầu, không ngừng ám chỉ bản thân nghĩ sai rồi, có lẽ là kỹ thuật diễn của chị gái lại tiến bộ. Nhưng tiếp xúc với loại diễn xuất chân thực này, Lâm Anh cảm thấy đáng sợ.
Có đôi khi chị gái một mình ngẩn người, sẽ toát ra cảm xúc bi thống như vậy, nhưng mình chỉ có thể nhìn mà cái gì cũng không giúp được chị gái, thật sự cảm thấy tự trách.

Cuối cùng màn diễn cũng kết thúc. Minh Tú toát mồ hôi cười với Hàn Dục, tiếp đó ánh mắt lơ đãng quét về phía Lâm Anh các nàng, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới phòng trang phục.
Ai cũng không biết, bao gồm đạo diễn cũng không lường trước được, màn cuối cùng này lại trở thành kinh điển trong cuộc đời nghệ thuật của Minh Tú. Một ánh mắt cuối cùng nhìn cố nhân cố vật, nhẫn tâm mà bi thiết, chân thực khiến người ta đồng cảm.

Ánh Quỳnh hồi tưởng lại lúc đi vào, Minh Tú lơ đãng nhìn mình một cái, trong nháy mắt, nàng đau lòng đến run rẩy. Minh Tú của nàng vẫn luôn ôn nhu, giống một ly nước ấm, sưởi ấm bản thân sưởi ấm những người bên cạnh.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy Minh Tú xa lạ vô cùng, tựa như một con thú nhỏ trốn ở góc phòng, đơn độc liếm miệng vết thương. Ai cũng không biết nàng đè nén bao nhiêu mới không để bản thân xông đến ôm lấy nữ nhân kia.

Kỳ Duyên đứng cạnh Ánh Quỳnh, thấy được cảm xúc biến hóa của nàng nhưng vẫn nghĩ không thông, tại sao mỗi lần Ánh Quỳnh và Minh Tú gặp mặt đều sẽ trở nên khó hiểu như thế?
Chờ Minh Tú đổi xong y phục đi ra, Lâm Anh cùng Lam Cúc liền tiến lên nghênh đón, hai người so với trợ lý của nàng còn vui sướng hơn.
Minh Tú nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của em gái, đáy lòng dĩ nhiên cao hứng, mỉm cười với Lâm Anh: "Thân thể khỏe chưa?"
"Hì hì, đa tạ tiền bối quan tâm. Em đã sớm khỏe, không tin chị sờ một cái, ngay cả vết sẹo cũng không còn." Vừa nói, Lâm Anh vừa đưa đầu qua.

Toàn bộ đoàn phim đều biết Minh Tú tựa hồ đối với nữ nhân đặc biệt kiêng kị, giờ phút này đều thay Diệp Lâm Anh toát mồ hôi. Nhưng mà Minh Tú lại không hề bài xích nàng, ngược lại còn vươn ngón trỏ chỉ lên trán Lâm Anh: "Da em dày nhất rồi, hôm nay đóng máy, lát nữa cùng tham gia tiệc đóng máy đi."
"A? Có thể chứ?" Lam Cúc dĩ nhiên vui vẻ, nhưng cẩn thận ngẫm lại liền cảm thấy giống như không thích hợp lắm.

Minh Tú gật gật đầu: "Các cô là bạn của Kỳ Duyên, lại là đặc biệt tới đây tham quan, tiệc đóng máy đương nhiên có thể đến."
Nàng chỉ không muốn người nọ rời đi nhanh như vậy, rời khỏi tầm mắt của mình.

Lâm Anh và Lam Cúc vui tươi hớn hở chạy tới thương lượng cùng hai người còn lại. Ánh Quỳnh không nhiều lời, chỉ nhìn về phía Minh Tú.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Tú lập tức quay đầu cùng trợ lý trò chuyện.

Ánh Quỳnh đành thu hồi tầm mắt, tràn ngập mất mát nói với Lâm Anh và Lam Cúc : "Được, nếu có thể, chúng ta cùng nhau đi."
Tính cách nàng từ trước đến nay luôn yên tĩnh, loại chuyện này có thể đẩy liền đẩy, nhưng nàng cũng không muốn nhanh như vậy đã rời đi, rời khỏi tầm mắt người ấy.

Kỳ Duyên nhìn mờ ám giữa Ánh Quỳnh và Minh Tú, khó hiểu sờ mũi một chút, thật đúng là không hiểu nổi. Trước kia vẫn cho rằng Thánh Nữ là nữ nhân khó hiểu nhất thiên hạ, sau lại gặp Tuyên Dương, liền cho rằng Tuyên Dương mới là nữ nhân khó hiểu nhất, cuối cùng lại gặp Minh Triệu.
Thời điểm cô chắc chắn Minh Triệu mới là đáp án chính xác, hiện giờ lại phóng ra Ánh Quỳnh cùng Minh Tú.
Nguyễn Giáo Chủ giờ phút này xem như đã biết, 'nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn' là có ý tứ gì. Không phải ai là nữ nhân khó hiểu nhất, mà là nữ nhân...... Đều khó hiểu!

Tiệc đóng máy đã chuẩn bị xong, toàn bộ đoàn phim cũng đều sẵn sàng.
Kỳ Duyên nhìn địa điểm mình ở lại mấy tháng vừa rồi, vốn nghĩ đây chẳng qua chỉ là một trường quay bình thường, hiện tại xem ra, nơi này lưu lại hồi ức của toàn bộ đoàn phim. Chỗ từng treo dây thép, lại nhìn tường viện cách đó không xa, tựa hồ lật người một cái liền tới đoàn phim của Minh Triệu.
Bất quá đáng tiếc bên kia đã dừng quay chụp, dù sao kịch bản trong tay mình còn chưa viết xong.

Cũng không biết Minh Triệu tốn bao công phu mà khuyên được những người kia đình công chờ kịch bản, ít nhất đám chuyên gia kia ngàn dặm xa xôi chạy tới, phần lớn đều kiên trì muốn gia nhập sáng tác kịch bản.
Cuối cùng Minh Triệu không thể làm cho bọn họ toại nguyện, đại khái đáy lòng đều nghẹn một bụng tức đi. Đó đều là chuyên gia nghiên cứu lịch sử Đại Minh, Minh Triệu lại cứ như vậy đắc tội bọn họ.
Bất quá Minh Triệu nói: Có em ở đây, chị còn cần đám chuyên gia làm gì, hỏi bọn hắn chi bằng tới hỏi dân bản địa như em, đúng không.
Cẩn thận ngẫm lại thì cũng có lý, đám người kia đắc tội cũng đã đắc tội rồi. Dù sao Phạm Gia sản nghiệp lớn mạnh, đắc tội bọn họ thì có gì ghê gớm đâu.

Buổi tiệc đóng máy, diễn viên chính và đám người đạo diễn ngồi cùng nhau, bất quá già vị hiện giờ của Lam Cúc cũng không nhỏ, lại là đặc biệt tới đây tham quan, lúc trước cũng ở trong tiết mục giúp Kỳ Duyên làm quảng cáo cho phim mới. Đạo diễn cũng thật sự yêu thích vị nghệ sĩ này, cho nên ba người các nàng rất tự nhiên liền ngồi cạnh Kỳ Duyên.

Bên người Kỳ Duyên chính là Hàn Dục, nữ chủ cùng nam chủ ngồi cạnh nhau rất bình thường, mà bên người Hàn Dục lại là Minh Tú.
Đối diện Minh Tú chính là Ánh Quỳnh, hai người còn không cả tiếp xúc ánh mắt, bất quá Nguyễn Giáo Chủ đã đoán được các nàng ở trong bữa tiệc khẳng định sẽ mất bình tĩnh.
Quả nhiên, dùng cơm xong khoảng hai mươi phút, Ánh Quỳnh liền đột nhiên đứng dậy, báo với mọi người nàng đi trước một bước.

Ba người cùng nhau đến, hiện tại để Ánh Quỳnh một mình rời đi thì không quá thích hợp, Lam Cúc lập tức cầm túi đi theo: "Tôi nhờ xe nàng tới đây, hiện giờ cũng rượu đủ cơm no rồi, liền về trước. Các cô ăn uống ngon miệng, không đủ cứ việc gọi tiếp, dù sao cũng không phải tôi mời khách a."
Lam Cúc trước khi đi còn chọc đoàn người cười vang một trận, Lâm Anh không vội vã theo sau, nói nhỏ cùng Lam Cúc: "Vậy cô đi trước đi, tôi đợi lát nữa về cùng chị gái."
Có Kỳ Duyên và Minh Tú ở nơi này, Lam Cúc thực yên tâm để nàng lại.

Kỳ Duyên lẳng lặng nhìn Minh Tú, rõ ràng đứng ngồi không yên, vì cái gì không đuổi theo chứ? Lại xem Minh Tú mặt không đổi sắc uống rượu, tuy rằng độ cồn không cao, nhưng rót hết như vậy thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Nguyễn Giáo Chủ vươn tay, tựa hồ lơ đãng điểm hai phát trên lưng Minh Tú.
Minh Tú hoảng hốt nhìn mọi người, tiếp đó nỗ lực mở to mắt lại phát hiện mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng liền mơ mơ màng màng gục trên bàn.

Bởi vì sau khi nàng ngồi xuống, uống không ít rượu nên mọi người nghĩ nàng tự mình chuốc say, những người khác tiếp tục cười vang ăn cơm uống rượu, cũng không ai để ý.
Kỳ Duyên nhìn Minh Tú gục xuống, nói với đạo diễn hai câu liền cùng Lâm Anh đưa Minh Tú rời khỏi.
Hàn Dục nhìn bóng lưng Kỳ Duyên rời đi, lại nhìn ly rượu của Kỳ Duyên còn đầy, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, thiếu chút nữa Kỳ Duyên đã uống sạch ly rượu này rồi, đáng chết.

Kỳ Duyên vừa mới ra khỏi khách sạn, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua một chút, Lâm Anh tò mò hỏi: "Cô nhìn gì vậy?"
"Nhìn đầu đề báo ngày mai." Nguyễn Giáo Chủ treo lên nụ cười đã hoàn thành âm mưu trên mặt, khiến Lâm Anh không lạnh mà run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro