Chương 70: Đắp Chăn Nói Chuyện Phiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hả?" Lâm Anh chưa hiểu được đầu đề bài báo kia là gì, nhưng nhìn chị gái đang dựa trên người mình, nàng bất đắc dĩ mở tay ra: "Kỳ Duyên, cô có thể giúp một chút hay không. Một mình tôi không đỡ nổi chị tôi."
Nàng vừa xuất viện, chỉ miễn cưỡng giữ được chị gái không té ngã.

Kỳ Duyên đang chuẩn bị tiến đến hỗ trợ, lại đột nhiên thấy Minh Triệu gọi tới.
Chỉ cần nghe tiếng chuông báo đặc biệt kia, khóe miệng đã nhiễm ý cười.

Lâm Anh thấy đối phương nhận điện thoại, chỉ có thể ra sức đỡ chị gái, miễn cho chị gái ngã xuống đất.
Kỳ Duyên cùng Minh Triệu tâm sự ước chừng ba bốn phút, thời điểm Lâm Anh sắp không chống đỡ nổi, Kỳ Duyên liền tới đỡ Minh Tú, ngay sau đó lại đem người chậm rãi đặt trên mặt đất.
Lâm Anh cho rằng Kỳ Duyên cũng không đỡ được chị mình, đang thấy lạ chị gái từ khi nào trở nên nặng như thế, lại bị Kỳ Duyên giữ chặt cổ tay: "Đi theo tôi."
"Hả? Đi đâu? Chị tôi làm sao bây giờ?" Lâm Anh nhìn chị ngã trên đất, đây chính là chị gái ruột của mình a.

Kỳ Duyên mặt lạnh: "Đi theo tôi, chị cô sẽ không gặp chuyện gì cả, yên tâm."
Sao có thể yên tâm chứ? Nguyệt hắc phong cao, tiểu hoa đán đang hot lại nằm ở cửa khách sạn, nếu bị chụp hình thì không biết ngày mai sẽ nhảy ra cái tin tức gì, khoan đã —— Kỳ Duyên vừa nói đầu đề trên báo, chẳng lẽ là ám chỉ chị gái mình?!
"Suỵt, đừng ồn." Kỳ Duyên nhân lúc Lâm Anh không chú ý liền kéo nàng vào một góc, bất quá vị trí này vẫn có thể thấy được Minh Tú.

"Yên tâm, bốn phía không có phóng viên nào, chị cô sẽ nhanh chóng bị người đưa đi." Kỳ Duyên không nói rõ, nghe vào tai Lâm Anh khiến nàng không ngừng giãy giụa, đây là muốn ném chị gái mình cho ai chứ?!
Rất nhanh, đã thấy một chiếc xe mở cửa ra.
Ánh Quỳnh vội vàng xuống xe đi đến bên người Minh Tú, theo sát chính là Lam Cúc, Lam Cúc cầm túi xách kinh hoảng thất thố đuổi tới, đứng cạnh Minh Tú kêu lớn: "Sh*t, Kỳ Duyên cùng Lâm Anh đang làm cái gì? Kỳ Duyên thiếu dây thần kinh có thể lý giải, còn Lâm Anh nháo gì vậy? Đây chẳng phải chị ruột sao a."

"Đừng nói nữa, tới giúp một tay đi." Ánh Quỳnh đau lòng nhìn Minh Tú.
Sau khi ra ngoài, nàng vẫn luôn ngây ngốc trên xe, Lam Cúc cũng nói bóng nói gió hỏi nàng có phải phát sinh chuyện gì, cho nên cả hai liền tùy ý tâm sự trên xe. Kết quả không ngờ rất nhanh liền thấy được Lâm Anh cùng Kỳ Duyên đỡ Minh Tú ra tới.

Ánh Quỳnh biết tửu lượng của Minh Tú rất tốt, theo như nàng tính thì Minh Tú sẽ không nhanh như vậy đã say, cho nên liền ở lại xem xét tình huống, lại không nghĩ Kỳ Duyên nghe xong điện thoại, liền cùng Lâm Anh ném Minh Tú xuống đất rồi rời đi.
Lam Cúc giúp đỡ nâng người dậy: "Ai ui, cái eo già của tôi. Đưa tới nơi nào? Thuê phòng cho nàng a?"
"Không được, Tú không thích ở khách sạn." Ánh Quỳnh lập tức phản bác.
Gió thật sự quá lớn nên Lam Cúc không nghe rõ, thất thần hỏi: "Hả? Cô nói gì?"
"Nữ minh tinh tới khách sạn lúc nửa đêm, không thích hợp lắm. Trước tiên đỡ nàng lên xe, tôi sẽ mang nàng về." Ánh Quỳnh đỡ giúp.

Lam Cúc như suy tư gì đó, gật gật đầu, Ánh Quỳnh nói có lý, nữ minh tinh rất dễ dàng bị bôi đen, hơn nữa rất nhiều thời điểm còn đen đến không thể hiểu nổi. Nếu Minh Tú sau tiệc đóng máy bị đưa vào khách sạn, lại bị paparazzi phát hiện thì đầu đề báo ngày mai không biết sẽ nổi lên bọt sóng gì nữa.
Bất quá hai người không nhớ ra, 5 năm trước quốc nội đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Hiện tại nữ nữ đêm hôm khuya khoắt ở chung với nhau cũng rất dễ dàng bị suy đoán.

Chờ chiếc xe đi xa, Lâm Anh rốt cuộc thoát khỏi tay Kỳ Duyên, nàng cũng thấy được chị gái bị Ánh Quỳnh cùng Lam Cúc đưa đi khỏi. Nhưng rốt cuộc không phải mình chăm sóc, cho dù đối với các nàng thực sự tín nhiệm nhưng đáy lòng vẫn có chút không vui.
"Cô vừa làm gì vậy? Nếu chị tôi xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?" Lâm Anh chất vấn.
Kỳ Duyên nhớ lại lời của Minh Triệu, sau đó lấy một phần trong đó hỏi Lâm Anh: "Cô cẩn thận ngẫm lại, lúc trước có phải chị cô có một bạn gái hay không?"
"Chị tôi......" Lâm Anh đang chuẩn bị phản bác nói không, đột nhiên linh quang chợt lóe nhớ tới một người: "Ánh Quỳnh!"

"Ừm, đi thôi. Tôi đưa cô trở về." Kỳ Duyên quét mắt nhìn đối phương thấy nàng đã kịp phản ứng, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người lên xe xong liền im lặng. Kỳ Duyên là người không thích nhiều lời, mà Lâm Anh giờ phút này vẫn còn trong khiếp sợ, không biết nên nói gì mới tốt.

Lâm Anh: Chẳng trách Trương Mạn Mạn muốn trở thành dáng vẻ của Ánh Quỳnh, chẳng trách mỗi lần Ánh Quỳnh nhìn mình đều như gặp tiểu tể tử. Ánh Quỳnh là bạn gái của chị mình sao?! Trời ạ, mình bị Nguyễn Lam Cúc lôi đi nơi nào rồi. Mình đã kéo chị dâu đi kết nghĩa......

Lạc Giáo Chủ không biết người bên cạnh nghĩ gì, trên đường đưa Mạnh Tiểu Manh về nhà còn hát mấy câu. Rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy phu nhân, tâm tình vui vẻ đến mức muốn trực tiếp dùng khinh công bay trở về.
......

Minh Triệu ở nhà xem tiết mục trên TV, giờ phút này đang chiếu một phim đồng tính nữ có mặt Minh Tú, trong phim Minh Tú diễn xuất thật sự rất tốt.
Nàng hồi tưởng lại những lời Kỳ Duyên nói lúc gọi điện thoại.
["Em đã ra ngoài, bây giờ đang ở ngoài khách sạn. Vừa rồi Hàn Dục bỏ thuốc vào rượu của em, bất quá em đã lặng lẽ đổi rượu, còn cho hắn thêm mấy thứ khác nữa, hì hì."
Thủ đoạn trả thù của Giáo Chủ Ma Giáo, Minh Triệu không cần nghĩ cũng có thể biết ngoan độc dường nào. Bất quá nàng cũng không cảm thấy Kỳ Duyên làm sai, rốt cuộc nếu như Kỳ Duyên là người lấy đức báo oán, vậy thì thế giới này cũng không tồn tại ác nhân.
"Trở về sớm một chút. Chị ở nhà chờ em. Rất nhớ rất nhớ em."
Nguyễn Giáo Chủ tựa hồ gặp khó khăn rất lớn: "Hiện tại em chưa thể quay về, Minh Tú uống rất nhiều rượu, em sợ nàng uống nhiều tổn hại thân thể, trước tiên đã điểm huyệt ngủ giúp nàng. Nhưng Ánh Quỳnh mỗi lần gặp Minh Tú đều trở nên rất kỳ quái, hôm nay cũng vậy. Rõ ràng sớm đã đi ra cùng Lam Cúc, lại cố ý luôn ngồi chờ trên xe."

"Có lẽ các nàng đang đợi em."
"Không, Ánh Quỳnh vẫn đang nhìn chằm chằm Minh Tú. Hôm nay ở phim trường, Minh Tú cũng nhìn chằm chằm vào Ánh Quỳnh. Ánh mắt kia em rất quen thuộc, trong phim 'Liễu Phượng Nhi' luôn dùng loại ánh mắt đó để nhìn 'Phong Thanh'."]
Lời vừa nói ra, Minh Triệu đại khái đã hiểu, vì vậy dưới sự an bài của nàng, mới có một màn Nguyễn Giáo Chủ kéo Lâm Anh rời đi.
......
"Em đã về rồi." Thời điểm Nguyễn Giáo Chủ xuất hiện ở phòng khách, Minh Triệu còn có chút hốt hoảng, tựa hồ nàng vừa mới cúp điện thoại.
"Sao nhanh vậy?" Minh Triệu theo bản năng liền nghi vấn.

Kỳ Duyên ngồi trên sô pha cười nói: "Đoạn đường trong núi kia, em đều bay về."
"......" Nàng vậy mà đã quên mất người này biết bay, bất quá cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao khinh công của Giáo Chủ Ma Giáo vẫn rất đáng tin. Ít nhất ngày đó Kỳ Duyên từ dưới đất bằng nhảy lên giữa không trung đón được hài tử, cuối cùng còn có thể vững vàng bay lên sân thượng.
Huống chi đoạn rừng núi kia không có bất cứ hệ thống giám sát nào, cho dù có cũng không vấn đề. Thân phận Kỳ Duyên là kỳ tài võ học của Cổ Võ đã hoàn toàn công khai, mà chuyện cô biết khinh công phỏng chừng rất nhanh sẽ truyền khắp thế giới.

Cũng may là có thân phận ở Cổ Võ thế gia, nếu không cho dù Kỳ Duyên tránh thoát tổ chức nghiên cứu, cũng không tránh khỏi những kẻ say mê công phu cuồng nhiệt ở khắp nơi trên hành tinh này.

"Đã khuya, tắm rửa rồi ngủ thôi." Minh Triệu nhìn thời gian một chút, nàng cho rằng Kỳ Duyên sẽ chậm chạp đến rạng sáng mới trở lại, kết quả chưa tới 10 giờ đã về đến nhà, thật làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỳ Duyên vốn dĩ muốn cùng Minh Triệu thân mật một chút, nhưng nghĩ bản thân quay phim cả ngày, lại ở trên bàn tiệc nhiễm không ít mùi rượu, giờ phút này vẫn quyết định ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Thời điểm Kỳ Duyên tắm xong đi ra, đúng lúc Tuấn Phong vừa về nhà.

Hắn nhìn các nàng, sắc mặt có chút xấu hổ, chuyện Kỳ Duyên và nữ nhân bí mật nhảy lên hot search mấy ngày trước, Minh Triệu đã giải thích với hắn, nhưng không tiết lộ cụ thể Kỳ Duyên là nhân sĩ xuyên không.
Chỉ là ở trong mắt Tuấn Phong, Kỳ Duyên đã trở thành cao nhân mang tuyệt kỹ rồi.

Phạm tổng tài nhìn Kỳ Duyên mặc áo choàng tắm, yên lặng nghiêng đầu, hắng giọng mỉm cười: "Anh bảo, các em tìm thời gian dọn đến nhà mình đi. Nhà cũ là ngày lễ ngày tết trở về, ngày nào cũng ở thì còn ra gì nữa."
Minh Triệu mỉm cười, rõ ràng trước kia không có em ấy ở đây, anh trai mỗi ngày đều nói: Nhà cũ là cha mẹ để lại cho anh em chúng ta, em không ở anh cũng không ở, nơi này chẳng phải sẽ mất đi linh hồn sao? Về sau có rảnh liền thường xuyên tới, cùng nhau ở nhà cũ mấy ngày, nhớ kỹ chưa?

Kỳ Duyên ngẫm nghĩ, đúng là nên dọn ra ngoài.
Thù lao đóng phim, còn có số tiền tham gia gameshow mấy lần trước, cả tiền thưởng hồi thi đấu chọn hạt giống. Cũng đủ mua một căn nhà, bất quá không biết Minh Triệu có nguyện ý dọn đi ở chung với mình không.

Buổi tối hai người đều chui vào trong chăn, Minh Triệu cho rằng vẫn giống như lần trước, đắp chung một cái mền nhưng mỗi người mỗi giấc.
Chỉ là nàng vừa mới nhắm mắt liền có một bàn tay sờ soạng bên hông mình.

Minh Triệu trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn người nằm bên cạnh.
Kỳ Duyên tựa hồ cảm thấy động tác của nàng, bất quá vẫn như cũ không hề dừng lại, vươn tay ở trên người nàng sờ soạng, cảm giác giống như đang tìm đồ vật nào đó.

"Khụ khụ."
Minh Triệu hơi luống cuống, Kỳ Duyên nhất định muốn, nàng cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng trùng hợp hôm nay không được. Chỉ có thể tỏ ý ho nhẹ hai tiếng, hy vọng Kỳ Duyên sẽ ngoan ngoãn lui tay về.
Bất quá tên kia không chỉ không thu liễm, ngược lại đột nhiên ngồi dậy, mở đèn bàn nhìn Minh Triệu: "Chị còn chưa ngủ? Là không ngủ được sao?"

"......" Minh Triệu vốn định giả bộ ngủ, giờ phút này không giả vờ được, đành phải mở mắt ngồi dậy theo.
"Có phải còn đau hay không?" Nguyễn Giáo Chủ thương tiếc.
Minh Triệu ngẩn người, nàng làm sao? Cái gì còn đau? Tại sao chính nàng không biết?

Nguyễn Giáo Chủ buồn bã gãi đầu: "Không đúng a, anh trai nói mỗi lần chị tới nguyệt sự đều sẽ rất đau, bảo em chăm sóc chị nhiều hơn. Nhưng từ lần chị rơi xuống nước, em đã truyền toàn bộ nội lực cho chị, hẳn là không đau nữa."
Minh Triệu vô cùng kinh ngạc, nàng vẫn tưởng bản thân uống thuốc lâu dài, dần dần đã ổn định, lại không nghĩ bởi vì Kỳ Duyên dùng nội lực chữa khỏi.

"Em vừa kiểm tra qua, đã hết đau rồi, nhưng tại sao chị vẫn không ngủ được a?" Nguyễn Giáo Chủ sắp nhíu cả mày, đây thật sự không đúng.

Minh Triệu đột nhiên nhào vào trong ngực đối phương, hạnh phúc ướt cả hốc mắt: "Duyên, cảm ơn em."
"Hả?" Nguyễn Giáo Chủ ngây ngốc lắc lắc đầu: "Không cần cảm tạ, chị...... Ưm......"
Đột nhiên không kịp đề phòng liền nhận được môi thơm của phu nhân, Nguyễn Giáo Chủ bày tỏ có phải tối nay mình lại làm chuyện gì khiến phu nhân cảm động?
Lấy sổ ghi chép nhớ kỹ, lần sau theo đó mà làm lại!
Một đêm này tuy không tốt đẹp bao nhiêu, nhưng trái tim hai người đã dựa đến càng gần.

"Chúng ta ở chung nhà cũ đúng là không thích hợp lắm, tìm chút thời gian dọn ra ngoài đi. Ở đó chị có vài ngôi nhà, chúng ta chọn một căn thích nhất vào ở. Được không?"

Nguyễn Giáo Chủ do dự một hồi, đột nhiên cảm thấy bản thân giống trai bao, sao càng ngày càng ăn bám.
Lắc lắc đầu: "Em muốn mua nhà!"
"Hả? Được, đến lúc đó chị kêu Thanh Hà chú ý hỗ trợ, lần trước nàng cũng nói muốn đổi nhà, có lẽ sẽ biết một chút." Minh Triệu không hề do dự, còn bắt đầu kế hoạch mua đồ dùng sau này.

Nghe Minh Triệu hứng thú bừng bừng phân tích tính thực dụng và độ thẩm mỹ của mấy gia cụ, tâm tình Nguyễn Giáo Chủ rất tốt. Tuy có chút mệt mỏi vì đóng phim trường kỳ, nhưng giờ phút này tinh thần ngày càng sung mãn, chỉ chốc lát sau liền theo Minh Triệu bàn luận.

________________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Giáo Chủ: Nói ra khả năng cô sẽ không tin, thời điểm tôi cùng phu nhân yêu đương cuồng nhiệt, chính là đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm.
Tiểu Diệp ngốc: Wow, không phải là mỗi ngày các cô đều đang yêu cuồng nhiệt sao? Chẳng lẽ các cô......???
Ảnh hậu:......
————
Lam Cúc: Nói ra khả năng bạn sẽ không tin, tôi vậy mà lại luôn giúp tiểu tình lữ nhà người ta tụ thành một cặp, mà chính tôi thì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro