Thần hộ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Airi cảm nhận được điều đó, nó luôn cảm nhận được có ai đó bên cạnh mình. Nhưng thay vì sợ hãi thì con bé lại cảm thấy an toàn và bình yên.

Airi muốn thấy người đó, Airi muốn chạm vào người đó. Nhưng mỗi lần nó bước đi, quay lại thì chả thấy ai. Mỗi lần vờ ngủ, mở mắt ra cũng chả thấy ai.

'Con biết có ai đó đang ở đây!'

'Làm gì có hả con!'
Ba mẹ Airi cho rằng lời nói đó chỉ là trò đùa và linh cảm con nít. Thế nhưng sức mạnh vô hình của con bé cứ ngày một lớn hơn.

Airi nhìn thấy người đó trong giấc ngủ, mơ màng như sương khói. Con bé cố gắng chạm tới, nhưng cứ bước 1 bước, người đó lại ở xa càng xa. Airi muốn thấy người đó! Airi không biết làm cách nào cả...

Khi con bé lên 15 tuổi, nhìn thấy được các bóng ma, các yêu linh quỷ quái. Con bé sợ, nhưng rồi cũng quen, vì chả con ma nào dám lại gần Airi cả.

Có lẽ là do ai đó!

-------

Một lần, khi Airi đi qua đường, chiếc xe vượt đèn đỏ từ giao lộ phóng đi thật nhanh. Tên tài xế ngủ gật, không còn sức để nhấc mi mắt lên. Airi chưa kịp định thần, chỉ vừa thấy chiếc xe đang lao thẳng về phía mình mà la lớn.

Rầm

'Có tai nạn kìa!'

Airi nghe thấy tiếng hét của một vài người. Cơ thể nhẹ bâng, khoảnh khắc bị hất lơ lửng trên không trung như ngưng đọng. Con bé thấy mình nằm trong đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp, nó đến và đi,bao bọc cho Airi chỉ trong tích tắc. Chiếc xe tải dừng lại ngay khi tên tài xế giật mình nhận ra hậu quả. Con bé đã bị văng ngược nằm sau đuôi xe,bất động, nhưng mảy may không bị chảy máu. Nó chỉ nhớ,khoảnh khắc chiếc xe hướng tới rất nhanh, và nó bị nhấc bổng lên, không phải là cảm giác đau đớn của sự va chạm mạnh, mà là cảm giác được một ai đó che chở, Airi như trong gang tấc thoát khỏi cõi chết.
Giao lộ ầm ĩ, con bé nghe thấy tiếng xe cấp cứu, nó mệt mỏi mà thiếp đi , những âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần...

'Người hãy xuất hiện trước mặt tôi...'

-------------

'Thật quả là một kì tích,con bé chỉ bị trầy xước nhẹ bên ngoài chứ không tổn thương bên trong. Với tốc độ lao của xe như thế, đáng lẽ đã mất mạng!'

Vị bác sĩ đút tay vào túi áo, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên. Trường hợp của Airi quả thật trong 100 người chỉ có 1 người. Ba mẹ con bé vuốt ngực thở phào, hai người không bảo nhau mà cùng vào tìm con.

Căn phòng hồi sức với mùi thuốc đặc trưng, Airi thức dậy sau khi cảm thấy đã khỏe. Con bé cứ mãi muốn nhìn thấy người đó, cái người mà nó chắc chắn đã che chở cho nó từ bé đến giờ!

'Hãy xuất hiện đi mà!'

Đôi mắt to tròn của con bé quét quanh căn phòng trắng, vẫn không thấy ai, mặc dù linh cảm Airi cho thấy người đó đang gần, rất gần. Nó thở dài...

'Sao cứ muốn thấy tôi mãi thế?'

Airi bị giật mình bởi cái giọng thỏ thẻ ở sát cạnh cô, cô quay ngoắc lại phía cửa sổ. Là một chàng trai với mái tóc đen bóng, đôi mắt nhỏ nhưng lại đẹp vô cùng. Anh ta mặc trên người một bộ đồ trắng toác, đứng dựa lưng vào tường, gương mặt bình thản pha chút ý cười trên khóe môi mỏng. Airi mở to mắt hết cỡ để nhìn cho kĩ chàng trai trước mặt, nó thật sự không tin nổi mặc dù luôn ngấm ngầm có thực thể vô hình nào đó bên cạnh mình.

'Anh... là người cứu tôi?????'

Airi chỉ còn chút bình tĩnh mà hỏi câu này, chàng trai trông như ảo ảnh, mờ mờ như những linh hồn con bé hay thấy, nhưng có phần rõ ràng và thuần khiết hơn. Anh ta cười nhẹ, cất lên giọng nói mượt mà, trong veo như sương gió:

'Tôi là thần hộ mệnh của em.'

'Airi à!! Ba mẹ đây!'

Airi quay lại phía cửa phòng, ba mẹ cô đến với đầy những thức ăn, bánh trái trong tay, ông bà xuýt xoa lo lắng cho đứa con một của mình.

'Ba mẹ ơi! Thần hộ mệnh đã cứu con!'

'Có lẽ đúng thế đấy con gái! Bác sĩ nói rằng con rất may mắn chỉ bị trầy xước chút ít, không thì đã xong rồi!'

'Anh ấy đang ở đây, đứng ở cửa sổ kìa!'

Airi chỉ tay về phía cửa sổ, nhưng lại không còn ai ở đó nữa. Ba mẹ con bé nhìn nó:

'Con yêu à, chắc con bị nhầm tưởng thôi, ăn vào cho lại sức nha con.'

Airi lại bị choáng voáng một lần nữa, không hiểu là mình đang mơ hay tỉnh, trong tâm thức cứ xuất hiện chàng trai đó.

'Làm ơn đừng đến rồi đi hoài nữa!' -.-

---------

Airi được xuất viện ngày tiếp đó sau khi được chắc chắn không có vấn đề gì. Đến nhà, nó chạy biến lên phòng, bật điện thoại tìm mọi thông tin liên quan đến thần hộ mệnh. Airi tìm được khá nhiều thứ hay ho, miệng liên tục lẩm bẩm:

'Xin thần hãy xuất hiện trước mặt tôi!'
Airi lôi ba cái đèn cầy sinh nhật ra và đốt. Khi lửa vừa bén trên dây bấc, một làn gió mát thổi qua, dập tắt hết các ngọn nến. Con bé háo hức tiếp tục nhìn về đầu hướng gió.

'Anh đã xuất hiện rồi!'

Chàng trai đó xuất hiện bên cạnh nó rất nhanh, ánh mắt pha chút bất lực:

'Gọi tên tôi là được rồi, em cứ hối thì làm sao tôi tới kịp :<<'

'Anh...là thần tiên thật đúng không? Em không nằm mơ đúng không??'

'Suỵt, nhỏ thôi! Chả ai nhìn thấy tôi ngoài em đâu!'

Căn phòng tối được bật sáng trong nháy mắt. Airi kinh ngạc đưa mắt thán phục vị tiểu thần, đèn đã bật nên con bé được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một đấng siêu nhiên dưới hình dạng con người. Chàng trai nhìn nó, đôi mắt long lanh như dải ngân hà, quả là vẻ đẹp phi phàm.

'Anh có tên không? Thần hộ mệnh.'

'Gọi tôi là Jimin.'

Airi vô thức cười thích thú, cuộc đời nó quả là may mắn mà. Nó cứ thấy khoan khoái cả ngày, và Jimin phải ngồi với nó , nghe nó hỏi hàng ngàn câu hỏi với xưng hô thân thiết:

'Anh có hình dạng thật là gì vậy?'

'À ừ... thêm 1 đôi cánh và có làn da trắng hơn bây giờ nữa!'

'Cho em xem được không?' -Airi hí hửng.

'Không phải lúc gặp tai nạn em đã thấy 1 lần rồi sao?'

'Đâu có thấy rõ được -.-'

'Không cho xem đâu :P '

'Jimin xấu tính!'

':))'

'Thế... tại sao em không bị va chạm gì mà vẫn mệt rồi ngất đi vậy, cả những vết xước này nữa?'

'Sau vụ đó, tôi mất hết năng lượng, vì năng lượng không đủ nên em cũng phải chiết rút kha khá để đánh đổi mạng sống, cái giá như thế là quá rẻ. Nếu không thì có lẽ em đã đang phải sống thực vật rồi!'

Airi ôm miệng, gương mặt căng hết cỡ, cô cảm thấy vị thần này thật rất uy lực với mình. Với lòng thán phục và biết ơn, con bé nắm lấy bàn tay lạnh mát của Jimin:

'Em phải trả ơn anh thế nào đây?'

'Đây là sứ mệnh của tôi - bảo vệ em, vì vậy em chỉ cần sống tốt, nhiệm vụ hoàn thành, tôi đã cảm kích lắm rồi.'

Airi vốn là người cởi mở nhưng nhạy cảm, nó vô cùng biết ơn Jimin và một đấng tối cao nào đó xa vời với suy nghĩ của con người. Airi ôm lấy Jimin, cảm nhận được hơi thở của cỏ lá, của thiên nhiên mây trời, Jimin chỉ mỉm cười, nhận lấy sự ấm áp từ thân chủ:

'Anh không có tim ạ?'

'Có chứ, nhưng người phàm không cảm nhận được.'

'Anh có từng là người không?'

'Ừm... chắc là có!'

'Nhà em có 1 mình à, lâu lâu em gọi anh phải tới chơi với em nha!'

'Còn tùy xem tôi có rảnh không đã!'

'Anh phải đi bảo vệ cho người khác nữa sao?'

'Không phải, tôi đi xem trước tương lai cho em!'

'Jiminie tài quá!' ><

Ở bên Jimin, Airi luôn cảm thấy bình yên trong tâm thức, từ khi anh xuất hiện trước mặt cô, tất cả khúc mắc được làm rõ. Mỗi khi đi ngủ,không hiểu sao chỉ cần có Jimin bên cạnh là cô ngủ rất ngon.

------

Năm tháng trôi qua, cô coi Jimin là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, đôi mắt một mí đáng yêu, gương mặt thân thiện cùng với hình hài thuần khiết từ khi nào đã in sâu trong tâm trí Airi. Có thể không dám nói ra nhưng... Airi đã yêu Jimin, yêu chính hộ vệ thần của mình!

Một buổi tối nọ, cô đi bộ trên đường về nhà, mỗi lần về đều phải ngang qua nghĩa trang. Vì có thể nhìn thấy các bóng ma nên rất hiếm khi Airi đi đêm, hôm nay gần kì thi đại học nên là trường hợp ngoại lệ.

Nghĩa trang vắng tanh mờ sương, mang cho người ta cảm giác rờn rợn gai người, Airi cũng vậy, cô có thể nhìn thấy một vài cái bóng trắng lướt qua rất nhanh, còn có các vong linh nghịch ngợm ghé sát tai cô mà thổi gió. Airi cố gắng đè nén nỗi sợ, coi như mình không thấy gì. Bỗng dưng có một vật gì đó chạm vào mũi giày cô, Airi nhìn xuống, là một chiếc gương! Tâm trí nói rằng không được nhặt nó lên, thế nhưng tay cứ vô thức đưa xuống.

'Airi! Không được nhặt nó! Em phải nghe tôi!'

Airi bị giật mình bởi giọng nói của Jimin, những vong hồn lởn vởn xung quanh cô chợt né xa. Cô thấy mình được bao bọc bởi ánh sáng trắng của thiên đường, còn Jimin thì ở phía sau cô, đẹp vô ngần. Ánh mắt anh kiên định một chỗ trên mặt cô, mọi thứ như đứng yên, cảm giác bất an biến mất.

'Mau về nhà, tôi sẽ bảo vệ em!'.

Airi thấy xung quanh không còn một bóng ma, lòng nhẹ nhõm. Cô nghe lời Jimin,vụt chạy về nhà.

'Airi nghe đây! Em là người yếu bóng vía, có con mắt âm dương nhanh nhạy, biết bao nhiêu linh hồn ma quỷ muốn hình hài của em em biết không?'

Jimin làm mặt nghiêm khiến Airi có chút run sợ. Cô thật sự còn rất ngây thơ...

'Chiếc gương lúc nãy đã có quỷ trú ngụ, em mà cầm lên rồi soi mặt vào đó, chắc chắn bị bắt mất hồn, quỷ nhập là toi!'

Airi sợ giật bắn mình, miệng cứ liên tiếp lẩm bẩm:

'Lạy trời phật thần tiên...'

Jimin chỉ đứng nhìn Airi không nói, cô thì im lặng một lát, rồi quay sang cảm kích anh:

' Lần này em lại nợ anh nữa rồi...'
Trông mặt cô phụng phịu thật dễ thương, kể cả thần tiên như Jimin cũng bật cười.

'Mai mốt có gì thì phải gọi tên tôi ngay nghe chưa.'

'Dạ .-.'

Lúc này,trông Jimin thật đẹp tuyệt vời, ánh mắt vô định của tiểu thần nhìn vào bầu trời đêm đầy sao. Mái tóc đen như mun phủ xuống gần chạm mắt, anh đứng hít hà mùi hoa dạ hương buổi tối,chóp mũi cứ động đậy. Cả người toát ra dòng mát lạnh của cỏ cây. Airi bất động ngắm nhìn thần hộ vệ của riêng mình, tim bất giác đập mạnh.

'Anh Jimin!'

'Sao thế?'

'Cả đời này chỉ làm thần hộ mệnh cho mỗi em thôi đúng không?'

'Cho tới lúc em không còn trên đời này nữa thì thôi!'

Ánh nhìn thản nhiên mà đầy mê hoặc đó làm Airi mỉm cười.Cô biết rằng người phàm và thần tiên chả thể nảy sinh tình cảm với nhau,một bên là đấng thần tiên bất tử,một bên là con người chỉ sống có giới hạn thì làm sao đến với nhau được.Vì vậy cô cố gắng giấu chặt tình cảm trong lòng, dù cô không biết rằng... Jimin hiểu hết tất cả!

Những đêm cô cố gắng không gọi tên Jimin trong tiềm thức, vùi mặt vào gối mà khóc từng dòng, cô muốn giấu đi tình yêu này mà sao khó khăn quá! Nỗi cô đơn từ đâu ập đến trong căn phòng, Airi muốn được bên Jimin, là một thần tiên không thể chạm tới...

'Đừng khóc nữa!'

Airi mở chăn ra, Jimin đang đứng trước mặt, ánh mắt không bằng lòng khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.

'Em... đâu có kêu anh!'

'Sao lại phải đau lòng vì tôi?'

Jimin vào thẳng vấn đề, Airi sững người rồi òa khóc thật to:

'Em không biết! Nhưng em yêu anh! Vì anh là người duy nhất khiến em rung động, anh luôn giúp đỡ em, dù là thần tiên không thể với tới, nhưng em vẫn yêu anh! Em nợ anh rất nhiều!'

Chưa bao giờ Airi khóc lớn đến thế, nước mắt ngắn dài trên má không thể ngừng. Jimin trong lòng dâng lên cõi xót xa, nhưng tình cảm con người thần tiên cũng không thể điều khiển nổi. Người con gái mà anh được nhận nhiệm vụ phải bảo vệ, người con gái vô tư đáng yêu trong mắt Jimin giờ đây lại đang òa khóc vì anh.

'Airi à em có biết không... trước kia tôi cũng là một con người!'

Airi nín khóc cố gắng lắng nghe, chỉ còn tiếng thút thít trong cổ họng.

'Tôi đã từng là một con người, bị bỏ rơi trong một khu rừng thiêng, dần dần cũng chả biết rốt cuộc bản thân là loài gì. Người cũng không hẳn mà thần cũng không tới, năng lượng của tôi yếu hơn các vị thần trên ấy rất nhiều, hình hài cũng giống người hơn, nên chưa hẳn là thần...'

'Vậy... anh có bất tử không?'

'Tôi không biết nữa.'

Đầu óc Airi mơ hồ phân tích, quả thật trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra. Jimin vẫn đứng bên cạnh cô, ánh nhìn hiền dịu. Trái tim Airi một lần nữa thổn thức, cô cố chấp vươn tay ôm chặt Jimin, như thể sợ rằng anh sẽ biến mất trong tức khắc, Jimin giật mình, nhìn cô gái nhỏ bé đang níu giữ mình như vật báu, trái tim của con người trong anh vô thức đập nhanh.

'Ở cạnh em dỗ em ngủ một chút nha, em chỉ cần vậy thôi!'

Muốn có sức mạnh và trở thành thần tiên thì Jimin phải hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Airi, thế nhưng giờ đây, anh lại không muốn bên cô với thân phận này nữa! Bàn tay anh ấm áp bất giác xoa đầu Airi, phủ lên không gian một mùi hương của hoa nhài nhẹ nhàng. Nửa người nửa thần như Jimin, giờ đây lại phải quyết định một điều hết sức khó khăn. Cô nằm trong vòng tay êm ái của anh mà ngủ say từ khi nào, khóe mi còn vương chút nước. Jimin ngắm nhìn gương mặt trắng ngần của cô, khẽ vén tóc cho cô, rồi thì thầm:

'Nếu anh trở về thành người phàm,liệu em có muốn ở bên anh nữa không?'

---------

Airi mơ thấy một người, rất quen thuộc, nhưng cô lại quên mất nên gọi tên người đó như thế nào. Một khoảng trống trải kéo dài trong lòng cô, cái bóng của một thần tiên cùng đôi cánh trắng đẹp tuyệt vời đó, đang bao phủ lấy cô. Airi cảm thấy ấm áp một cõi, đôi cánh đó che chắn cho cả thân hình bé nhỏ của cô. Giọng nói êm dịu của người đó cất cao, Airi mãi không bao giờ quên câu nói ấy:

' Đây là những điều cuối cùng tôi tặng cho em, dưới thân phận này. Hẹn gặp lại em!'

Airi trong mơ vội quay đầu nhìn lại, bóng hình chàng trai xa dần xa dần, nụ cười vẫn nở trên môi rồi biến mất vào một chiều không gian khác. Đôi cánh của anh ta giờ đây đã là của cô, nhưng nó hóa thành đôi cánh màu hồng phớt, rồi từ từ chúng nhập vào tấm lưng đó, để lại một hình xăm như 'bản lề' của đôi cánh thật. Lời nói cuối cùng cô nghe được chính là:

'Đôi cánh này sẽ bảo vệ em khỏi các ác hồn, hãy ghi nhớ hình xăm trên lưng em, để mai này ta tìm được nhau!'

Airi thức dậy trong sự hoang mang kì lạ. Cô vội vàng vạch lưng áo ra để xem xét lại. Tưởng chỉ có trong mơ, thế nhưng trên lưng cô đã xuất hiện một hình xăm đôi cánh. Tự nhéo vào má mình, cô khó hiểu gọi Jimin:

'Jimin à! Jimin!'

Nhưng đáp lại cô là sự im lặng...

Airi cố gắng chờ đợi vì nghĩ rằng Jimin chưa kịp tới. Thế nhưng đã 1 giờ trôi qua rồi. Cô thử đốt nến, nhưng cũng chả có ai đến thổi tắt nó đi. Cô cảm thấy lo lắng và sợ hãi, cô lại khóc òa lên, nhưng anh ta chả còn xuất hiện dỗ dành nữa!

Và cứ thế, cô sống trong tháng ngày buồn bã, như thể vừa bị thất tình, nhưng nỗi mất mát trong lòng cô còn lớn hơn thế! Cứ mãi nhớ về Jimin, cứ mãi gọi tên anh trong vô vọng rồi lại cho rằng trước giờ sự hiện hữu của anh chỉ do cô ảo tưởng!

----------

Airi thở dài , cố gắng làm xong núi công việc đang dang dở. Định bụng đứng dậy pha ly cà phê uống cho tỉnh, thế mà đang đi lại bất cẩn vướng vào dây điện dưới đất,mất đà mém ngã nhào. Nhưng một cánh tay đã đỡ cho cô. Cánh tay với những ngón ngắn cũn này quen thuộc quá! Cô ngước nhìn rồi ngạc nhiên tột độ. Là Jimin đây mà! Là thần hộ mệnh mà cô đem lòng yêu thương, thế nhưng sao lại xuất hiện dưới thân phận là một nhân viên công sở thế này, mái tóc cũng nhuộm vàng mất rồi???

'Chắc là mình nhìn nhầm thôi! Jimin đâu còn bên cạnh mình nữa.'

Ý nghĩ đấy thoáng qua trong đầu Airi, cô xụi lơ cảm ơn người trước mặt. Anh ta nhìn cô cười, thản nhiên xoa đầu cô mà nói:

'Không nhận ra tôi sao? Airi ngốc!'

Airi lại ngạc nhiên, chả lẽ kể cả màng nhĩ của cô cũng có vấn đề sao? Bất giác ngoáy tai, cô hỏi chàng trai - cực -giống - Jimin trước mặt:

'Xin lỗi... anh có thể nói lại không ạ? Tôi nghĩ mình vừa nghe nhầm!'

'Em không nghe nhầm đâu, Jimin đã quay lại với em nè!'

Jimin cười, mắt tạo thành 1 đường chỉ đáng yêu, lúc này Airi đã tin 50% rồi, cô chợt nhớ ra đôi cánh trong mơ cùng giọng nói của anh, vội vàng hỏi:

'Anh có bằng chứng không?'

'Đôi cánh của tôi, thuộc về con người em rồi!'

.....

'AAAAAAAAA Jiminnnnnnnnn!!!!!'

Airi vui sướng ôm chặt lấy Jimin, như người thân lâu ngày không gặp mặt, cô vui sướng phát khóc, nhân viên trong công ty hàng loạt ngước nhìn 2 người họ. Jimin nhẹ nhàng giữ cô trong lòng, nâng niu như bông hoa mới nở:

'Giữ lời hứa rồi nhé! Cả đời này sẽ không rời xa em.'
Airi cảm nhận được nhịp tim của Jimin thật rõ ràng, cơ thể anh cũng ấm nóng hơn trước, chả lẽ đã có sự thay đổi?

'Anh... đã làm gì vậy? Không lẽ... đã làm người rồi?'

'Muốn ở bên em nên tôi đã xin thượng đế cho tôi trở lại làm người. Bây giờ em không cần phải khóc vì tôi nữa!'

Airi chăm chăm nhìn vào gương mặt đẹp trai của Jimin, lòng cô vô cùng cảm động. Vì cô mà anh đã hi sinh rất nhiều...

Nếu yêu em là sai, thì tôi cũng không cần đúng
Nguyện trở thành tội đồ, ác quỷ để được ở bên em...
Chào em, cô gái của anh.

--------

Truyện có yếu tố siêu nhiên kì ảo một chút có thú vị hơn không ạ? :3

Truyện sắp đạt 100 view đầu rồi huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro