Chương 13. Con nhớ người nên đã tìm tới đây.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng

Sột soạt—-

Ngay trước bình minh, Aria đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động lạ.

'Tiếng gì vậy nhỉ...?'

Âm thanh phát ra từ cửa sổ.

Giật mình khỏi giấc ngủ sâu, cô buồn ngủ đi về phía có tiếng gõ cửa sổ phòng ngủ của mình.

Cô ấy mở mắt ra, lông mi chạm nhẹ vào má khi cô ấy xoa dịu những giấc mơ.

"Coo!"

'Huh?'

Aria mở cửa sổ.

Đó là con chim bồ câu trắng lúc trước.

Con chim bồ câu bay vòng quanh cô trước khi nó từ từ đậu trên vai cô.

"Xin chào. Vậy là chúng ta lại gặp nhau ".

Aria đưa ngón tay lên vuốt đầu chim bồ câu. Chim bồ câu nhắm mắt và nghiêng đầu để phù hợp với sự chạm vào của cô.

'Dù là người, chó săn hay chim bồ câu, chúng đều phản ứng giống nhau khi đầu chúng được vỗ về nhỉ.'

Cô cười khúc khích.

"Mình trông giống như một kẻ ngốc, đang nói chuyện với một con chim bồ câu nhỉ."

Cô bồ câu nhấm nháp ngón tay để đáp lại như thể đang nói, "Bây giờ ngươi đang phớt lờ ta à?"

Aria, với một biểu hiện kỳ ​​lạ, quấn ngón tay bị cắn của mình quanh con chim.

"Coo!"

"H-hả?"

Con chim bồ câu vỗ cánh và chỉ vào chân của nó.

Có một lá thư được buộc ở đó.

Aria mở gói lá thư và đọc nội dung của nó.

[Thật buồn khi phải nói rằng tôi sắp chết.

Nhưng mùa xuân mà cô mang đến cho tôi đã từng rực rỡ đến mức tôi tự hỏi mùa hè sẽ ấm áp đến nhường nào.

Mùa thu có thể thịnh vượng làm sao.

Thiên đường của mùa đông phải mới mẻ làm sao.

Tôi đã liên tục nghĩ về điều này.

Vì vậy, bằng cách nào đó, tôi sẽ cố gắng chịu đựng cho đến khi cuộc sống này cho phép.

- Gửi đến nàng tiên mùa xuân -]

Bức thư là của nữ công tước.

Aria đọc đi đọc lại.

'Con chim bồ câu đã bay đến cửa sổ phòng ngủ của mình một cách chính xác.'

Aria ngay lập tức đóng sập cửa sổ và nhanh chóng ngồi xổm trên sàn. Mạch đập thình thịch như trống bùm bùm bên tai.

Cô ấy có bị lộ không?

'Không, con chim bồ câu có thể bay trở lại với mình vì mình là người đã gửi nó đến đó ngay từ đầu.'

Aria mở bức thư một lần nữa.

Nữ công tước gọi cô là 'Nàng tiên mùa xuân'. Điều này có nghĩa là cô ấy sẽ không yêu cầu Aria tiết lộ danh tính thật của mình?

"Điều này thật kỳ lạ."

Cô ấy chỉ muốn làm điều gì đó để ngăn chặn Thảm sát ngày Valentine.

Tuy nhiên, cô không bao giờ mong nhận được một lá thư.

'Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ cố gắng chịu đựng cho đến khi cuộc sống này cho phép.'

Đó không phải là một là thư yêu cầu cứu mạng cô ấy, mà là một lá thư cảm ơn Aria.

Với hy vọng mà Aria đã thể hiện, cô ấy muốn bám lấy cuộc sống của mình và thực hiện một tham vọng táo bạo để vượt qua nó bằng cách nào đó.

'Mình chưa bao giờ gặp trực tiếp nữ công tước.'

Nhưng Aria muốn cô ấy sống cho dù có thế nào đi nữa.

Cô chạy thẳng ra vườn và hái một bông hoa lan Nam Phi.

Aria buộc một tờ giấy bạc vào chân con chim, đặt bông hoa vào mỏ của nó, và gửi nó lên bầu trời.

[Ta sẽ cho người thấy được mọi thứ

Cả xuân, hạ, thu, đông.

Ta sẽ mang theo lời hứa của các mùa và đến cho đến khi mùa xuân lại tới.]

* * *

Aria cần tìm một nơi bí mật để tập hát.

Cô đã nghĩ đến điều đó ngay khi cơn sốt của mình hạ xuống.

Sau khi làm nở những bông hoa anh đào với 'Bài ca của sự sống', cô cảm thấy cơ thể 10 tuổi của mình đã đạt đến giới hạn.

Sức mạnh của cô ấy vẫn như cũ, nhưng cơ thể hiện tại của cô ấy không thể chịu đựng được vì cô ấy chưa được đào tạo gì cả.

'Mình có thể chết nếu mình cố hát bài hát của sự chữa lành hoặc hủy diệt ...'

Nhưng để chữa bệnh cho vợ của Đại công tước, cô ấy phải làm điều đó.

Cô ấy chìa ra một tấm thẻ.

[Ta không còn ốm nữa.]

"Hừm, tôi vẫn nghĩ rằng người đang bị sốt nhẹ," Diana nói, chạm vào trán và cổ của Aria.

Aria đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giả vờ như không nghe thấy cô ấy.

"Người phải nghỉ ngơi thêm một đêm nữa... Này? Tiểu thư , người có đang nghe tôi nói gì không ạ? "

Cô cố gắng trốn thoát, nhưng cô đã bị tóm lại ngay lập tức. Aria lắc cánh tay vài lần trước khi bỏ cuộc.

Rồi sau một lúc, cô ấy ngước đôi mắt cún con to tròn nhìn Diana.

"Không. Người phải nghỉ ngơi."

"... .."

"Đừng có nhìn tôi như thế ạ. Nó vô dụng."

"......"

"Thật là, tôi đã nói không rồi mà!"

"......"

"Thở dài..."

Diana thở dài và cuối cùng giơ cả hai tay lên như một dấu hiệu của sự đầu hàng.

"Người muốn đi đâu?"

[Khu vườn.]

Aria hiện đã bị cấm đến xem những bông hoa.

"Được rồi, tôi sẽ cho phép nó chỉ một lần..."

Diana miễn cưỡng đồng ý sau khi Aria kiên trì khẳng định rằng cô không bị dị ứng với phấn hoa.

"Tuy nhiên, người phải trở lại trước khi mặt trời lặn đấy ạ."

[Được.]

"Nếu người bị lạc, hãy nhờ bất cứ ai xung quanh giúp đỡ".

[Được.]

"Đừng ngại vì mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ người đó ạ."

[Được.]

Cuộc trò chuyện diễn ra lâu hơn cô nghĩ.

Cô ấy đã phải nâng thẻ [Được.] Nhiều lần trước khi Diana thực sự để cô ấy đi.

Sau một lúc, Aria cuối cùng cũng đi đến khu vườn.

Cô ấy nhìn xung quanh khi giả vờ chiêm ngưỡng những bông hoa trong vườn.

'Nơi hoàn hảo để mình có thể tự do ca hát.'

Thình thịch!

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình với tốc độ nhanh.

Aria vội vàng quay lại để chạy, nhưng đã quá muộn.

Với gia tốc nhanh chóng và chuyển động liên tục hơn, sinh vật đó lao ngay vào cô.

"Bark!"

"Aaah!" Aria hét lên khi cô ấy bị quay ngược trở lại và ngã xuống.

Trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

"......"

Cô nhìn chằm chằm vào con sói đang thở hổn hển đang vẫy đuôi nhiệt tình.

Thật may mắn khi chỉ có một mình cô ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu có người khác ở đó?

"Ngươi thật nghịch ngợm," cô vừa giảng dạy con sói vừa nhẹ nhàng chạm vào mõm của nó.

Đáng ra không nên đau, nhưng con sói rên rỉ, cụp tai và chân của nó.

"Nó chắc chắn biết cách làm cho mình cảm thấy tội lỗi."

Cô đang nghĩ sẽ mắng nó thêm một chút nữa, nhưng nó quá đáng yêu. Cô không thể không mỉm cười với con sói.

Sau khi Aria đứng dậy khỏi mặt đất và xác nhận rằng không có ai xung quanh, cô ấy thì thầm với nó.

"Ngươi đến đây bằng cách nào?" Aria hỏi trong khi rũ bỏ bụi bẩn trên mông.

"Bark!"

"Ngươi chạy đến vì nhớ ta sao?"

"Gâu gâu!"

Có vẻ như cô ấy đã đúng.

Aria nghiên cứu phản ứng của con sói. Nó dường như có thể hiểu được những gì cô vừa nói.

'Chúng tôi thực sự đang nói chuyện ngay bây giờ sao?'

"Tay."

Khi cô vươn lòng bàn tay ra, con sói giơ chân lên trên tay cô một cách tuyệt vời.

"Nằm xuống."

Con sói hạ mình và dựa vào mặt đất.

Aria có ấn tượng sâu sắc với con sói. Cô có thể giao tiếp với động vật và thậm chí có thể ra lệnh cho chúng xung quanh.

Nó nằm ngoài sự mong đợi của cô.

'Đó là lý do tại sao cha mình rất sợ động vật đến gần mình.'

Cô cười khổ khi nhớ lại Bá tước Cortez, người đã ra lệnh giết bất kỳ sinh vật sống nào đến gần cô một cách điên cuồng.

"Ngươi có biết nơi nào mà mọi người thường không được đến đó không? Ở nơi đó ta có thể hát mà không bị ai can thiệp. Có lẽ là một nơi bí mật. "

"Gâu!"

"Đó là nơi ở của người huấn luyện ngươi ở sao?"

"Gâu gâu!"

'Nơi mà thủ lĩnh của đám chó săn này ở à ...'

Aria hình dung ra họ, người có nhiệm vụ dẫn dắt bầy sói. Có vẻ không tệ lắm khi hát ở nơi đó.

Aria trèo lên lưng con sói và vòng tay ôm chặt cổ nó.

"Làm ơn hãy dẫn ta đến đó."

Sau đó, con sói ngay lập tức chạy về phía trước .

Lát sau...

Aria thấy mình đang đứng trước Đại công tước Valentine.

Thủ lĩnh của bầy sói.

"......"

"......"

Aria và đại công tước lúng túng nhìn nhau.

Mặt khác, con sói vẫy đuôi và thở hổn hển như điên, như thể yêu cầu được khen ngợi sau khi thực hiện mệnh lệnh của cô.

"Gì thế này..."

Dwayne, phụ tá riêng của đại công tước, rút ​​kiếm ra và nghĩ rằng đó là một cuộc tấn công của kẻ thù.

Vừa bối rối vừa sợ hãi, Aria ôm chặt lấy cổ con sói.

'Đây có phải là lối đến văn phòng của đại công tước không nhỉ?'

Cô ấy đã hoài nghi trên đường đi. Bối cảnh liên tục thay đổi nhanh chóng khi con sói chạy, và cô nhận thấy cung điện chính đang tiến gần hơn.

Điều này đã xảy ra.

"Huh?"

Đại công tước của Valentine.

Anh ấy quan sát Aria cưỡi con chó săn của mình khi anh ấy đưa điếu thuốc vào miệng.

"Ta không ngờ một đứa trẻ có thể cưỡi chó săn của ta như một con ngựa," anh nói khi nhấc bổng Aria lên.

Aria chộp lấy chiếc túi cũ của mình như thể nó là cứu cánh của cô ấy trong khi mắt cô ấy đảo liên tục.

Nụ cười của đại công tước trở nên sâu sắc hơn khi ông nhìn thấy vẻ mặt đau khổ trên khuôn mặt của Aria.

"Nói thật đi, nhóc có thể đối xử tốt hơn đối với con chó của ta không vậy? "

"Chính ngài mới là người nên đối xử tốt hơn với tôi..." Aria nghĩ, khi anh ấy xoay người cô trên không trung như một con búp bê.

Đại công tước của Valentine hẳn không biết nghĩa của từ 'lịch sự'.

"Có chuyện gì với con quỷ nhỏ của ta vậy?" Anh hỏi, từ từ thở ra một làn khói.

Cách nói của anh ấy rất cứng nhắc và nghiêm túc. Anh ấy nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

'Mình không thể nói rằng mình đến đây để tập hát....'

Aria lục trong chiếc túi cũ và rút thẻ ra. Cô đấu tranh trong khi nghĩ về cái gì đó để viết, nhưng đại công tước chỉ nhìn chằm chằm vào cô một cách kiên nhẫn.

'Ân nhân?'

Nó quá căng thẳng.

'Đại công tước ?'

Tuy nhiên, Aria không phải là người hầu của anh. Nếu cô ấy hạ thấp bản thân mình quá nhiều, nó sẽ không làm cho cô ấy trông tốt hơn.

Sau khi cân nhắc một lúc, cô quyết định chọn một tiêu đề hoàn hảo để xưng hô với đại công tước.

[Cha ơi.]

Aria giữ tấm thẻ gần mũi.

Cô ấy cố tỏ ra cáu kỉnh khi bị nhấc bổng theo một cách nhẹ nhàng như vậy.

[Con nhớ người nên đã tìm đến đây.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro