Chương 14. Ở bên Đại công tước Valentine.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng

"......."

"......."

Đại công tước im lặng trong khi người phụ tá bên cạnh ông ta quá sững sờ, thậm chí không thể nói được.

Thông thường, trẻ em sẽ rất sợ hãi khi nhìn thấy Ngài ấy, đại công tước của Valentine, vì tính khí xấu và những trò đùa tinh quái của anh ta.

'Những đứa trẻ khác sẽ khóc và bỏ chạy, nhưng cô ấy sẵn lòng đến gặp ngài ấy. Thay vì chạy trốn sao! Rốt cuộ thì đứa trẻ này thời gian qua đã sống như thế nào vậy...? '

Vẻ mặt của Dwayne rất thông cảm.

[Rất vui khi được gặp lại cha.]

Aria giữ chặt tấm thẻ bằng cả hai tay và cười toe toét.

Cô ấy không quen với việc cười. Tuy nhiên, khi cô nhớ đến Diana, Betty và những người hầu khác đã chăm sóc cô, một nụ cười chân thành nở trên môi cô. Cô ấy chưa bao giờ làm điều đó trước đây.

'Ha... thú vị thật.'

Chỉ nghĩ đến lòng tốt của họ thôi cũng khiến cô cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Khi cô ấy cười rạng rỡ, đại công tước cười một cách đầy trêu chọc.

"Vì nhớ ta, nên cô cưỡi chó săn của ta đến gặp ta sao?"

Aria gật đầu.

Thành thật mà nói, cô đã không nhìn thấy đại công tước kể từ lần chạm mặt đầu tiên của họ. Vì vậy, cô tự hỏi anh ấy đang ở đâu và đang làm gì. Mặc dù cô không tò mò nhiều như vậy.

"Ta hiểu rồi," anh nói khi môi nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo.

Thiếu gia chưa bao giờ nói những lời như vậy với đại công tước nên anh khá ngạc nhiên. Nhưng nghe những điều này không tệ như anh nghĩ.

"Vậy thì sao, bạn muốn chơi với tôi?"

"... .."

" Vậy cô bảo ta hãy chơi với cô? Hay làm cái gì?"

Aria không biết phải trả lời anh ta như thế nào.

'Mình nên nghĩ ra một lý do nào đó trước khi đến đây ...'

Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào nhau. Đại công tước chưa bao giờ chơi với một đứa trẻ trước đây, và Aria cũng chưa bao giờ chơi khi còn nhỏ.

"Vậy ta có nên chơi với cô như cách ta chơi với con trai mình không?" Đại công tước hỏi, dùng ngón tay gõ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng.

"Lớn chuyện đó ah! Việc đó tuyệt đối không thể gọi là chơi đùa kiểu bình thường đâu ạ! "

Dwayne, người đã im lặng một lúc, đã xen vào cuộc trò chuyện.

"Tiểu thư đến từ bên ngoài biên giới. Hơn nữa mấy ngàu trước còn khổ sở vì bị sốt cao đó ạ "

'Rốt cuộc thường ngày họ làm gì và chơi gì nhỉ? Điều gì khiến anh ta lo lắng đến thế.'

Aria suy nghĩ một lúc.

'Mình thậm chí không thể tưởng tượng họ chơi như một gia đình bình thường khác.'

Nếu cô phải tưởng tượng, họ có thể sẽ chơi một trò chơi bạo lực với máu bắn tung tóe khắp người.

"Con bé bị ngã bệnh ngay khi đến đại công quốc. Nó trông yếu ớt hơn một con côn trùng ".

Đại công tước cuối cùng cũng hạ xuống và thả Aria trở lại mặt đất.

Anh nhìn cô chằm chằm, tò mò không biết rốt cuộc cô vẫn còn sống bằng cách nào.

Lloyd chưa bao giờ nhìn cô chằm chằm như vậy.

Diana và Betty cũng vậy...

"Thế à? Vậy giờ cô sẽ làm gì?"

Aria gật đầu không do dự.

[Con muốn chơi với bầy sói ở đây.]

"Hầy, bọn ta không hiểu ý của cô. Nếu cô tìn ta chỉ để chơi với chó sói thì rốt cuộc tìm tới ta để làm gì. Trẻ con thật khó hiểu "anh bất mãn lẩm bẩm, tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.

'Chà, duh. Mình đã không đến để gặp người ngay từ đầu. '

Đôi mắt của Aria đảo quanh căn phòng trong khi cố gắng tìm ra câu trả lời hoàn hảo. Sau đó, cô ấy bắt đầu viết lên tấm thiệp.

[Con chỉ cần ở bên cạnh cha là tốt rồi.]

Ngay lúc đó, cô vội vàng lấy bàn tay nhỏ xíu che miệng lại.

Không khí tràn ngập khói thuốc, và nó gần như khiến cô ho. May mắn thay, cô ấy kiềm chế được để không ho trước mặt đại công tước.

'À, thì ra là khói thuốc... vì ở kiếp trước nó là việc thường tình nên mình đã quên mất .'

Cổ họng cô bỏng rát.

Khi cô kìm chế cơn ho, nước mắt bắt đầu tích tụ quanh mắt cô — Dwayne, người nhận thấy tình trạng của Aria, thì thầm vào tai đại công tước.

"Điện hạ, hình như việc hít phải khói thuốc không tốt cho người có thể trạng vốn yếu ớt như tiểu thư, tài liệu cần phê duyệt nội trong ngày hôm nay cũng đang còn tồn đọng đấy ạ "

"Vậy à, thì sao?"

"Sao ngài không bảo cô ấy quay lại vào lúc khác."

"Được rồi," anh nói, dập tắt khói trong cái gạt tàn được cung cấp sẵn.

Sau đó, anh ấy dựa vào ghế và nói, "Ngươi làm thoáng khí đi."

"Há...Dạ!!"

Dwayne nhanh chóng mở cửa sổ để thông gió cho căn phòng.

Làn khói nhanh chóng thoát ra nhưng làn gió nhẹ làm rèm cửa bay tung bay. Aria vô thức vòng tay qua bờ vai run rẩy vì gió lạnh.

Đại công tước nhìn cô chằm chằm.

"Cô chắc chắn cần sự chăm sóc thực sự tinh ý," anh nói khi đứng dậy, cởi áo khoác và thả nó lên đầu Aria.

Theo phản xạ, cô vô thức đánh rơi chiếc thẻ đang cầm trên tay xuống đất.

Aria bị vùi vào trong chiếc áo khoác và cô ấy phải vật lộn một lúc mới có thể thò mặt ra khỏi lớp vải dày.

Sau đó, cô ấy nhìn vào vị đại công tước.

Anh ta đã lấy tấm thẻ có nội dung, [Con chỉ cần ở cạnh cha là tốt rồi.] Và kỳ lạ thay, anh bỏ nó vào túi của mình.

'Tại sao ngài ấy lại lấy nó?'

Chiếc áo khoác khổng lồ đến nỗi cô phải liên tục kéo để ngăn nó rơi xuống và che khuất khuôn mặt của mình.

"Vậy cô hãy ở bên cạnh ta hít thở thật sâu," đại công tước nói.

Anh ấy đã đưa ra một yêu cầu thay vì chơi với cô ấy.

Aria tự hỏi tại sao anh ấy lại đề cập đến việc hít thở.

'Rõ ràng là mình luôn thở'.

Vì vậy, cô ấy bây giờ đã nhận thức được điều đó và đột nhiên cảm thấy khó thở hơn.

'Hít vào và thở ra...'

Aria bắt đầu đếm khoảng thời gian của mỗi nhịp thở bằng ngón tay.

Đại công tước cười khúc khích vì trông cô ấy có vẻ khó thở.

"Cứ như vậy cô sẽ đứt hơi đấy."

Aria nghĩ rằng anh ấy không công bằng.

Cô ấy đã thở tốt cho đến khi anh chỉ ra.

"Thật hiếm khi thấy Ngài thư thái như thể không còn việc gì nữa," Dwayne nói, mang về một xấp giấy tờ và đặt tất cả chúng lên bàn làm việc.

"Đây là những tài liệu ngài sẽ cần phê duyệt vào ngày hôm nay."

"Ta cũng có thời gian để hít thở thì tốt biết mấy."

"Điện hạ dù có ngừng hô hấp một lúc thì vẫn có thể sống mà."

"Vậy ý ngươi là dù ta có ngừng hô hấp thì cũng phải làm việc à?"

"Lý nào lại như vậy, người hiểu lầm rồi ạ."

Đại công tước cứ hành động như thể anh ta sắp chết, nhưng thật đáng ngạc nhiên, anh ta vẫn tiếp tục đọc lướt qua các tài liệu và xử lý chúng theo thứ tự tốt.

Aria không có việc gì để làm, vì vậy cô là một cô gái tò mò, cô ấy đứng gần đại công tước hơn và nhìn trộm tài liệu mà anh ta đang đọc trong khi xoa đầu con chó săn.

'Đó là ...'

Đó là một tài liệu liên quan đến Tử tước Cavendish. Báo cáo nói rằng tất cả các sứ thần được cử đến Đại công quốc Valentine đều đã chết.

Mặc dù mọi người sợ hãi sức mạnh của đại công tước, họ sợ rằng lời nguyền của ma quỷ sẽ lan rộng hơn.

'Vì vậy, đây là sự cố lần đó.'

Aria nhớ lại nụ cười kỳ lạ của Tử tước Cavendish...

"Những người rời bỏ công quốc đã chết. Đó có thể là một tai nạn, nhưng đại công tước sẵn sàng hợp tác khi tôi yêu cầu ông ta bồi thường cho tôi một số tiền lớn. Tôi đoán rốt cuộc ông ấy cũng không phải là vấn đề lớn như vậy! "

Tử tước Cavendish đã lập luận rằng các chư hầu bị ốm vì lời nguyền Valentine.

Tử tước thực sự đang trên bờ vực của sự tàn lụi. Nhưng nhờ số tiền bồi thường của đại công tước, ông ta đã có thể trả hết nợ và sống một cuộc sống xa hoa.

"Không được phép ra vào, vậy mà tự ý bén bảng tới vùng phụ cận biên giới lãnh thổ nên dính lời nguyền...Đáng lẽ ra chúng nên xuất chiêu hết mình hơn..." Dwayne nói.

"Còn về cuộc điều tra?" Đại công tước hỏi.

"Có dấu vết của đám cháy trong rừng. Ngoài việc đó thì không có hạng mục gì đặc biệt ạ".

"Phiền thật đấy, Hay là giét quách chúng nhỉ ".

Aria đã bị rút lại lời nói trước sự ác của anh.

"Với số tiền nhiều như thế này chắc đủ để giết anh ta cả trăm lần."

"Nếu giết hắn sẽ còn phiền phức hơn đấy ạ."

"Đó có phải là điều ta nên quan tâm?"

"Dĩ nhiên là không ạ," Dwayne đáp lại với vẻ cáu kỉnh.

Đánh giá qua biểu hiện trên khuôn mặt của anh ta, dường như Dwayne nói rằng điều đó sẽ gây rắc rối cho anh ta, không phải đại công tước.

"Valentine có nguyên tắc riêng, Lời nói đó tức là việc lấy mang Tử Tước là vấn đề thuộc chức trách của phó tư lệnh à '?"

Đại công quốc của Valentine hẳn đã có những quy định riêng của họ.

Aria lại một lần nữa kinh ngạc.

"Hmm, không. Nghĩ lại, việc đưa tiền cho hắn cũng không tệ đâu, "đại công tước nói, đổi ý như lật đồng xu.

Vẻ mặt của Dwayne cuối cùng cũng rạng rỡ. Anh ta dường như đoán trước được những lời sẽ xảy ra sau đó.

"Ta không thể chờ đợi để xem anh ta sẽ đeo bám hy vọng hão huyền đó bao lâu. Ta sẽ tra tấn anh ta cho đến khi anh ta bò dưới chân ta trong khi cầu xin ta giết anh ta ".

"E hèm, điện hạ, tiểu thư đang nghe ngài nói đấy ạ "

Aria im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và chìm sâu vào suy nghĩ.

'Phải có cách tốt hơn chứ. Chúng ta có thực sự cần phải đưa tiền cho những kẻ lừa đảo không?

Tử tước Cavendish là một con bạc, vì vậy thà khiến anh ta phá sản còn hơn.

'Con người không thay đổi dễ dàng như vậy.'

Sau khi nhận được tiền bồi thường trong quá khứ, Tử tước sẽ đến thăm Aria bất cứ khi nào anh ta có thời gian vì những bài hát của cô ấy có giá trị rất nhiều.

Ngay cả khi anh ta có tiền, anh ta sẽ chỉ phung phí nó trước đó.

Aria lấy cây bút máy ra và bắt đầu viết. Cùng lúc đó, ánh mắt của đại công tước và Dwayne hướng về cô.

[Tôi biết cách để khắc phục chuyện này.]

"Cô á?"

Đại công tước có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó chống tay lên cằm như chờ cô làm gì đó.

[Chỉ cần uống thuốc diệt vi trùng là được.]

Aria đã đưa ra một giải pháp.

Cô ấy đã rất nghiêm túc.

Tuy nhiên, đại công tước, người đã im lặng một lúc, bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro