Chương 18. "Kết hôn đi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng

" Kết hôn đi."

Bộp—!

Aria đánh rơi cuốn sách trên tay ngay khi cô nghe thấy lời của đại công tước.

'Tại sao tự dưng đột ngột như vậy?'

"Đám cưới sẽ được tổ chức một cách trang trọng như hoàng hậu. ", Tristan nói.

Aria kéo gấu váy và nghiêng đầu, giả vờ không biết anh ấy nói gì.

Trong khi nghịch đôi tai thỏ của cô ấy, đại công tước tiếp tục, "Ngươi không thích đám cưới xa hoa sao?"

[Nhưng còn Lloyd thì sao?]

"Dù sao thì cũng là đám cưới của bọn trẻ mà. Hôn nhân chỉ là một phương tiện đặt nền tảng cho vị trí của bản thân mà thôi. Nếu không hài lòng con trai ta thì khi trưởng thành ly hôn là được rồi."

Theo luật, có thể yêu cầu hủy hôn và tuyên bố cuộc hôn nhân vô hiệu sau khi cặp đôi đến tuổi trưởng thành. Việc ly hôn được cho phép trong Đế chế để họ có thể ngăn chặn các quý tộc liều lĩnh giả mạo quyền lực và địa vị kinh tế của họ với lý do kết hôn.

'Ý của mình không phải như vậy. Mình muốn hỏi Lloyd cảm thấy gì về tất cả những điều này cơ mà... '

Aria đã gặp rắc rối lớn. Cô tự hỏi liệu có phải Đại công tước đang cố tình phớt lờ ý kiến ​​của Lloyd và ép anh ấy vào một cuộc hôn nhân sắp đặt mà anh ấy thậm chí không muốn hay không.

'Nếu đó là sự thật, thì mình sẽ không bao giờ có thể đến gần anh ấy hơn ...'

Ngay cả khi đó, cô vẫn chưa thoát khỏi những lời đe dọa của anh ấy.

Aria tự hỏi liệu anh ấy có thực sự muốn giết cô không.

Cô lắc đầu, tay vẫn nắm chặt phần dây của chiếc váy.

"Hửm? Không thích con trai cả của ta sao? Thế còn cậu con trai thứ hai của ta thì sao? Hiện tại thì thằng bé đang ở trong học viện , nhưng nó sẽ trở lại đây sớm thôi. "

Aria lắc đầu dữ dội hơn.

Cô chỉ muốn gặp được Lloyd. Chứ cô không muốn kết hôn với anh ấy. Thà cô trở thành người giúp việc cho dinh thự còn hơn là bị ép trở thành vợ chưa cưới của một ai đó .

[Tôi không muốn bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân không tình yêu.]

Lloyd là một người cảnh giác và rất khó tiếp cận. Anh ấy cũng rất nhạy bén nữa.

Aria quyết định viết lên tấm thiệp của mình để đánh lạc hướng đại công tước thảo luận về chủ đề áp đặt Lloyd vào một cuộc hôn nhân sắp đặt khi chưa có sự cho phép của anh ấy.

[Nếu không thể kết hôn, thì chơi với cha cũng được rồi.]

"Hừm."

Vào lúc đó, đại công tước chìm trong suy nghĩ sâu sắc. Có vẻ như cuối cùng anh ấy cũng nhận ra rằng việc theo đuổi cuộc hôn nhân của Aria , phải trả giá bằng chính hạnh phúc của cô ấy.

Sau đó, tất cả những gì còn lại mà cần phải làm là tìm một nơi mà Aria có thể sống một cuộc sống nhàn nhã và yên ổn.

'Thì, lấy làm con gái có vẻ cũng không tệ.'

Vị đại công tước mỉm cười và tự hỏi liệu sẽ tốt hơn không nếu chỉ làm thủ tục nhận con nuôi khi con trai anh vẫn không có tình cảm với cô bé trong tương lai.

"Và, ta đã nghe được từ y sĩ rồi. Con không ăn được thức ăn thì phải ".

Aria mở to mắt.

Mặc dù đại công tước đã đề cập đến chuyện kết hôn trước, nhưng chủ đề này mới là điều ông thực sự muốn nói đến.

"Tuy ta không biết thể hiện cảm xúc là thế nào...."

Đôi mắt giữa mùa đông của anh giống như màu xám của đống tro tàn cuối cùng trên ngọn lửa. Nó làm nổi bật mọi ưu điểm của anh, lấp lánh như những ngôi sao được nung chảy trong bạch kim.

"Nhưng nếu có người chỉ trích con thì ta sẽ xé nát miệng người đó ra! "

'Tại sao ngài ấy lại nói điều đó với một đứa trẻ chứ?' Dwayne vừa nghĩ vừa lắc đầu thất vọng.

Nhưng Tristan vẫn không dừng lại ở đó.

"Nếu có ai đó nhìn con với ánh mắt khó chịu, ta sẽ móc mắt người đó ra."

"... .."

"Và thêm nữa, nếu có ai đó dám đụng tới con thì ta sẽ cắt cổ tay người đó."

"... .."

'Ôi trời ơi....Những từ ngữ này...'

Dwayne bực bội, lấy lòng bàn tay che cả hai mắt.

Anh ta tôn trọng Điện hạ của mình hơn bất cứ ai khác trên thế giới, nhưng anh ta đôi khi là một người không thể đưa ra phán đoán chính xác .

Những lời nhận xét của anh ấy có thể khiến một người bình thường phải khóc, huống chi là một đứa trẻ như Aria!

"Vì vậy, nếu trái tim cho phép thì con có thể khóc."

"... .."

"Cười cũng được, nổi giận cũng được."

"Đã quá muộn để có thể nói những lời mà đến cả những người bình thường cũng thấy sợ hãi rồi, thưa điện hạ!"

Dwayne nhắm chặt mắt vì không dám nhìn phản ứng của Aria. Nhưng vì tò mò, anh ta từ từ đưa đầu ngón tay lên. Và đúng như anh dự đoán, Aria đang rơi nước mắt.

'Nhìn cô ấy kìa. Cô bé tội nghiệp đó đang khóc vì... sợ hãi phải không? '

Cô khóc thút thít trong ngực của Đại công tước, tay cô nắm chặt lấy áo khoác của anh. Anh ôm cô trong im lặng, ôm cô từ từ khi nước mắt cô thấm đẫm lồng ngực anh.

Cô đã từng rất vọng.

Tuyệt vọng như một con chim in dấu vết đang bám chặt lấy người lạ trong nỗ lực sống sót và sinh tồn bằng bất kì giá nào. Cho dù người đó là tội phạm, kẻ giết người, hay thậm chí là ác ma, mọi thứ dường như không liên quan đến cô ấy.

"......"

Nếu vẫn như trước đây, Dwayne sẽ nghĩ, 'Cô ấy là một đứa trẻ có tính cách đặc biệt.'

Thế nhưng, anh ấy không thể nói điều đó lần này.

Phụ tá của đại công tước, người đứng nhìn với trái tim không hề an ổn , lặng lẽ chờ đợi những giọt nước mắt của đứa trẻ ngừng rơi.

* * *

[Tôi muốn ăn sáng.]

Aria đưa thẻ ra.

"Vâng ạ, Vậy thì súp......"

[Thứ khác, không phải súp.]

Sau đó, miệng của Diana trở nên kinh hãi trước những lời lẽ gây sốc của cô.

Ngay sau đó cô ấy che miệng bằng cả hai tay. Cô không khỏi xúc động khi thấy Aria muốn ăn thứ gì đó khác ngoài súp.

"Thưa tiểu thư. Người có gì đó muốn ăn không? "

Aria gật đầu.

Ngay khi mở mắt ra vào buổi sáng, cô đã nhớ ra một vài món ăn hấp dẫn trong cuốn sách dạy nấu ăn mà Diana đã cho xem trước đó.

Cô không biết tại sao lại thế này.

Nhưng cô thực sự muốn ăn nó.

[Trứng bác thảo.]

Cùng với đó, các người làm trong nhà bếp đã trở lên rất nhốn nháo.

Đó là bởi vì Đại công tước, người phát hiện ra rằng Aria ăn không ngon, đã cảnh cáo họ chỉ phục vụ cô ấy những món ăn có chất lượng tốt nhất.

'Tôi phải làm món trứng bác thảo ngon nhất trên trái đất ...!'

Đầu bếp Baker, người đã đổ hết tâm tư vào việc làm những quả trứng, đến phòng Aria với vẻ mặt lo lắng.

Những người giúp việc nhà bếp kéo chiếc xe đẩy vào trong với đôi tay run rẩy và đặt thức ăn lên bàn.

Đó là một quả trứng bác thảo.

Đúng như những gì Aria đã yêu cầu.

'Trông nó thật ngon...Hương sữa thật ngọt ngào và ấm áp...'

Nó mềm và bông xốp như hình mà cô nhìn thấy trong sách dạy nấu ăn trước đó.

Dù thế, nó không giống như nhìn hình ảnh, nó có mùi rất thơm.

Do dự một lúc, cô dùng thìa xúc một chút thức ăn rồi cho vào miệng.

Kết cấu mềm mại quấn quanh đầu lưỡi và tan chảy trong tích tắc.

'Thời gian qua mình hoàn toàn không muốn biết về hương vị. Cái này hoá ra ngon đến thế sao!'

Cô cho rằng việc ăn uống là vô ích.

Ăn đối với cô chỉ là một phương tiện để sống ...và để tồn tại trên cuộc đời này mà thôi.

'Cái này ... thì ra có vị thế này.'

Aria cắn môi.

Có phải vì đại công tước đã an ủi cô ấy không?

Cô cảm thấy như mọi thứ cuối cùng cũng ổn.

Sau đó, Aria nuốt nó xuống và cắn một miếng nữa.

Không hiểu sao cô lại muốn rơi lệ.

Aria gắp miếng tiếp theo và cho vào miệng.

Cô vơ hết đống đồ ăn phong phú trước mặt, nhét vào má cho đến khi no quá mới thôi.

Và trước khi cô ấy nhận ra điều đó. Chiếc đĩa trên bàn đã trở lên trống trơn.

"Sao ạ, có hợp khẩu vị của tiểu thư không ạ?" Đầu bếp Baker hỏi khi đang đổ mồ hôi đầm đìa .

Thật kỳ lạ, thậm chí nếu hoàng đế là người trực tiếp đánh giá hương vị của món ăn, ông ấy cũng không lo lắng đến như thế này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Aria trả lời.

[Vị rất mềm mại.]

Cô ấy đã cố gắng hết sức để mô tả hương vị. Đây là điều tốt nhất mà cô ấy có thể làm. Cô chưa bao giờ thưởng thức hương vị của thức ăn khi cô ấy ăn bất kì thứ gì trước đây.

Lúc đó, những người làm tỏng nhà bếp đang lặng người nín thở nhảy cẫng lên như được hồi sinh.

"Tiểu thư , cô có muốn ăn món tráng miệng nào không?"

"Có kem sô cô la!"

"Còn về món bánh macaron đặc biệt của đầu bếp thì sao?"

"Cô nghĩ thế nào về bánh pho mát?"

"Đây là những quả lê được tẩm mật ong."

"Và đương nhiên có cả kẹo nữa...!"

Tất cả mọi người đều cảm thán với rất nhiều sự nhiệt tình.

Aria lấy một viên kẹo từ một trong những người làm trong nhà bếp và cho vào miệng.

Hương bạc hà tươi mát tràn vào miệng cô. Nó rất ngon, thực sự.

[Cảm ơn.]

Aria lấy một tấm thẻ ra khỏi túi xách và nhấc nó lên.

Bởi vì cô đã sử dụng nó thường xuyên, các cạnh của thẻ đã bị mòn.

"A ư a.... Ánh hào quang từ tiểu thư đây sao... cuối cùng chúng ta cũng được thấy tấm thẻ đó. "

Người làm từ nhà bếp, người đã đưa cho Aria chiếc kẹo, run rẩy với vẻ mặt ấn tượng, sau đó dùng nắm đấm đánh vào cánh tay của người bên cạnh.

"N-Ngươi đang làm gì vậy?"

Người hầu đứng bên cạnh cô sững sờ và bối rối.

Tuy nhiên, những người hầu còn lại gật đầu và vỗ vai cô ấy như thể họ hiểu lý do cho hành động kỳ quặc của người hầu bếp.

* * *

Mùa xuân đã qua, và mùa hè đã đến.

Sau khi học kỳ đầu tiên của học viện kết thúc, Lloyd trở về dinh thự để nghỉ hè.

"Em cũng đến sao?"

"Đương nhiên rồi, em đã chờ kỳ nghỉ của học viện từ lâu rồi mà."

Cỗ xe của Lloyd đến cùng lúc với em trai cùng cha khác mẹ của mình.

Vincent Valentine.

Nụ cười nhẹ nhàng của anh đối lập với ánh mắt thờ ơ của Lloyd.

"Vẫn vậy nhỉ."

"Anh cũng vẫn như xưa mà."

"Đây là một lời khen sao."

"Hahaha."

Vincent cười và háo hức đi theo Lloyd từ phía sau.

"Hôm nay lâu đài có vẻ đông vui và tấp nập hơn bình thường nhỉ."

Hai vị chủ nhân đến cùng lúc, nhưng mọi người trong cung điện có vẻ bận rộn vì chuyện gì đó.

"Có vẻ như họ đang xây dựng một tòa nhà mới."

Vào thời điểm đó, một nhân vật được cho là kiến ​​trúc sư đứng gần họ. Lloyd ngẩng đầu về phía anh ta và giao tiếp bằng mắt.

Mặc dù không nói lời nào, nhưng trong nháy mắt kiến ​​trúc sư đã tới chỗ anh.

"Ngài gọi cho tôi sao, thưa Đại thiếu gia. "

"Mau đưa đây."

"Huh? À, vâng! "

Anh ta mở tờ giấy và đưa cho Lloyd những bản thiết kế. Đó là một quy mô khổng lồ, ngay cả đối với những người không quen thuộc với kiến ​​trúc. Anh tự hỏi liệu đại công tước có định xây một cung điện khác không.

"Ngươi đang xây dựng một công viên giải trí sao ?" Vincent hỏi, xem kỹ các bản vẽ kiến ​​trúc.

Anh ấy là một người tài giỏi, từng học với những giáo sư danh giá nhất học viện. Nhờ vậy anh có kiến ​​thức chuyên sâu về mọi lĩnh vực.

"Công viên giải trí?"

"Ở đại công quốc sao?" Lloyd nghĩ.

Thật là vô lý.

'Tại sao ai đó lại xây dựng một công viên giải trí ở một nơi vắng vẻ, nơi không ai có thể vào đây được chứ?'

"Nó giống như làm một con tàu du lịch sang trọng trên núi." Vincent nói thêm.

Sau đó, kiến ​​trúc sư nói, " Vì Điện hạ đã ra lệnh xây một khu vui chơi cho tiểu thư ạ..."

"Tiểu thư sao?"

Lloyd ngắt lời của kiến ​​trúc sư và nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt đen của mình.

"Vẫn còn ở đây sao?" Anh hỏi với vẻ nghiêm nghị hơn bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro