Chương 19. Chị dâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng

"Ha... thì ra là vậy," Lloyd lẩm bẩm với một tiếng thở dài.

Cô không thèm để ý đến những lời cảnh cáo của anh một chút nào.

"Không phải nói đứa trẻ đó chết cũng không quan tâm sao."

Vincent bật cười khi thấy anh trai mình trông rất căng thẳng.

Lloyd ngay lập tức hướng đến cung điện chính. Anh đang nghĩ đến việc đến thăm Đại công tước vì có vẻ như cuối cùng anh ta cũng đã phát điên.

"Anh định làm gì thế?" Vincent hỏi.

"Nếu như người đó thật sự bị điên, thì phải cho thoải mái mãi mãi với bổn phận của một người con trai chứ ."

Vincent theo sau Lloyd với một nụ cười thật tươi.

"Đi cùng nhau đi, anh."

"Biến đi."

Ngay cả khi bị đáp lại một cách lạnh lùng, Vincent chỉ cười và đi theo Lloyd về cung điện.

Sau đó, họ đến lối vào của cung điện chính được chặn bằng một 'cái lồng'. Hay nói chính xác hơn là 'chuồng sói' và 'chuồng báo đốm'.

Một người sẽ chỉ có thể vào cung điện thông qua cái lồng này. Nó phục vụ như một bộ lọc an ninh để đảm bảo sự an toàn của cung điện khỏi những kẻ xâm nhập.

Lloyd mở cửa chuồng báo đốm mà không do dự.

Sau đó, một đồng cỏ xanh có thể được nhìn thấy từ bên ngoài 'cái lồng.' Đó là một không gian được tạo ra nhân tạo cho thấy một dòng sông chảy, khung cảnh của những bông hoa xinh đẹp và những động vật ăn cỏ được đưa vào làm thức ăn cho báo đốm.

"Em vẫn chưa thể quen được dù đã đi qua đây vài lần từ trước " Vincent cau mày khi nhìn vào chiếc giày lấm lem bùn đất của mình.

"Em không biết sao anh phải ra vào cung điện bằng con đường bất tiện thế này đấy."

Khi anh khẽ tặc lưỡi và ngẩng đầu lên, Vincent phát hiện ra rằng Lloyd hoàn toàn không nghe lời anh nói. Trên thực tế, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào một thứ khác.

'Hửm? Sao không đi nữa?'

Tò mò, Vincent hướng mắt về nơi mà ánh mắt anh đang hướng tới.

Sau đó, anh đã đến gần để nhìn thấy một cảnh tượng hiếm có mà anh chưa từng thấy trước đây trong suốt cuộc đời của mình.

"Cái quái gì thế này..."

Thỏ, nai, chim sơn ca và sóc đều tập trung lại với nhau. Cả những con báo đốm cũng vậy!

Những con báo đốm vừa nằm im trên bãi cỏ vừa kêu rất to, mặc dù chúng đã có thức ăn ngay trước mặt.

Và ở giữa trung tâm là một đứa trẻ đã ngủ gật khi tựa vào lưng con báo đốm với vẻ mặt ôn hòa.

'Ôi trời ơi.'

Thật là đáng kinh ngạc.

Ánh nắng ban mai tràn vào bên trong lồng, chiếu sáng những cánh đồng cỏ mùa hè và những sườn núi cao. Một chùm ánh sáng rạng rỡ phủ lên đầu cô khi nó làm làn da của cô trở nên ấm áp, và lớp bụi bay lơ lửng trong không khí được phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời khi nó lung linh như một ánh sáng vàng.

'Một nàng tiên trong rừng sao?'

Nó có vẻ như không có thật. Cảm giác như đang xem một bức tranh minh họa từ một cuốn truyện cổ tích.

'Rõ ràng là đang gây rối hệ sinh thái.'

Siren.

Con gái của Bá tước Cortez. Con gái của một Siren, người chưa bao giờ được công chúng biết đến.

Cô chỉ đơn thuần là một cái vỏ rỗng được bán đi bằng chính máu thịt của mình.

'Thể chất bẩm sinh à? Nhưng mà... dù là Siren đi nữa thì cũng không ngờ có thể như vậy... Quả nhiên là một chủng tộc hiếm trong truyền thuyết... '

Khả năng của cô ấy chẳng khác gì con người. Cô giống như một nàng tiên rừng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

'Một chủng tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết ...'

Vì khả năng của chúng đủ mạnh để phá hủy toàn bộ hệ sinh thái, nên sự tò mò của anh với tư cách là một học bá chắc chắn đã bị kích thích bởi điều đó.

Vincent bắt đầu quan sát Aria mà không che giấu vẻ háo hức của mình.

'Họ thậm chí còn có thể thuần hoá được cả những mãnh thú mà không bao giờ đi theo bất kỳ ai ngoài chủ nhân của nó, Và thuần hoá được cả một Đại công tước mang danh ác quỷ khét tiếng. Không phải năng lực bình thường mà...'

Thuần hóa động vật dường như là khả năng của cô. Có phải dòng dõi Valentine dễ dàng thuần hóa hơn vì bản chất của họ gần với dã thú hơn con người?

"Nó chắc chắn là hợp lý."

Vincent nghĩ rằng giả thuyết của mình có thể đúng.

Mặc dù... nếu anh ấy nói ra những suy nghĩ của mình, anh trai của anh ấy sẽ giết anh ấy.

'Những con báo đốm, đại công tước, sau đó ...'

Ánh mắt của Vincent đột nhiên hướng về Lloyd.

'Sẽ là ai tiếp theo đây?'

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang say giấc nồng.

Thật không may, Vincent không thể nhìn thấy khuôn mặt của Lloyd vì anh đứng đằng sau anh ấy.

Anh đột nhiên thắc mắc về biểu hiện của anh trai mình vì anh chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với bất cứ thứ gì.

* * *

Bữa trưa hôm đó là món cá trích phi lê áp chảo.

'Wah...'

Aria nhìn chằm chằm vào thức ăn với vẻ mặt đầy hào hứng.

Cho cá trích áp chảo ra đĩa đã xếp sẵn chanh và trang trí ngò tây xắt nhỏ lên trên. Món ăn được phục vụ với một bát nước sốt đặc biệt để tăng thêm hương vị.

'Không hổ danh là đầu bếp của Dinh thự Valentine. Cách nấu nướng của anh ấy thực sự hấp dẫn và mang tính nghệ thuật. '

Aria thấm đẫm cá trích trong nước sốt chua ngọt và đưa một miếng lớn vào miệng.

Nước sốt mịn trong khi cá có cảm giác sần sật, thế nhưng, thịt có vị ngon vô cùng. Món ăn đầy mới mẻ và tinh khiết đang khuấy đảo trong  miệng cô.

[Ngon quá.]

"Người nghĩ nó có vị gì an?" Chef Baker hỏi với một nụ cười hạnh phúc.

[Hương vị như biển cả.]

Cô ấy chưa bao giờ đến đó trước đây.

Sophia, mẹ của cô, đã từng kể cho cô nghe về Atlantis.

Cách đây rất lâu, có một vương quốc nhỏ gọi là Vương quốc Atlantis. Atlantis được biết đến là ngôi nhà của tất cả các Sirens. Nhưng năm tháng trôi qua, Đế chế Pineta tiếp quản vương quốc nhỏ bé và biến nó thành một thành phố ven biển kể từ đó.

Thật không may, vương quốc bằng cách nào đó đã biến mất và giờ đây, sự tồn tại của nó chẳng khác gì một câu chuyện thần thoại.

"Đúng! Đúng vậy, "Chef Baker nói với vẻ tự hào.

Anh cũng hỏi Aria rằng liệu anh có ổn không khi cầm tấm thẻ có ghi [Hương vị như biển cả.]

'Tại sao những ngày này mọi người thường xuyên yêu cầu mình đưa thẻ của mình cho họ nhỉ?'

Aria cảm thấy khó hiểu, nhưng dù sao thì cô cũng không có tác dụng gì nhiều, nên cô đưa thẻ cho họ bất chấp vì lý do gì.

Sau đó, Đầu bếp Baker cẩn thận đeo tấm thẻ vào vòng tay của anh ấy, như thể anh ấy đang mang một loại bảo vật quốc gia nào đó.

"Người đã vất vả rồi! Người không biết tôi vui thế nào khi thấy người dạo này ăn uống đầy đủ đâu," Diana nói khi lau miệng cho Aria bằng khăn ăn.

Tiểu thư cuối cùng đã có thể thưởng thức các món ăn khác ngoài súp. Vì vậy, người đầu bếp cảm thấy như thể một gánh nặng hàng trăm năm tuổi đã được trút bỏ khỏi vai mình.

'Ah!'

Aria nhìn xuống bụng mình.

'Ngẫm lại thì chắc mình tăng cân rồi. Thật thần kỳ vì đây là lần đầu tiên mình tăng cân ở bụng!'

Aria từng gầy đến mức lộ cả xương sườn. Thế nhưng giờ đây, cơ thể cô đã không còn là da bọc xương nữa.

Cơ thể cô lúc này đầy mỡ!

Nhờ số lượng bữa ăn tăng lên mỗi ngày, cô ấy đã cao lớn và bây giờ trông khỏe mạnh hơn bao giờ hết.

'Tất của mình cũng không còn bị tuột ra mỗi khi mình cử động nữa!'

Aria duỗi chân về phía trước. Dù cô có di chuyển bao nhiêu, đôi tất của cô vẫn không hề bị rơi. Nó dính vào mắt cá chân của cô ấy như keo!

Đôi má của cô trước đây mập mạp giờ đã trở lên phúng phính.

'Nhưng mà chừng này vẫn chưa đủ ...'

Mặc dù đã hồi phục một chút sức khỏe, cô vẫn chưa thể hát bài hát của sự chữa lành và hủy diệt.

Bài hát chữa lành là những bài hát có thể chữa lành bất kỳ căn bệnh nào, trừ khi nó liên quan đến việc đưa ai đó từ cõi chết trở về. Chỉ cần người đó còn dù chỉ là một hơi thở, cô vẫn có thể kéo họ trở về

'Và đây cũng là bài hát mà mình đã hát nhiều nhất trong kiếp trước. Ngay cả hoàng đế, người không sợ bất kì điều gì, cũng khao khát muốn nghe nó.'

Còn bài hát hủy diệt là một bài hát có thể hủy diệt hoàn toàn cơ thể hoặc tâm trí của con người .

Đó cũng là bài hát mà Aria đã hát cho hoàng đế nghe trước khi hắn qua đời.

Và đó là bài hát mà cô ấy cần nhất trong thời gian tới.

'Chà, mình đã không thể hát hai bài hát đó cho đến khi mình 14 tuổi.'

'Làm sao để nhanh tới thời kỳ đó đây. Nếu là sau 4 năm nữa thì biến cố của Valentine sẽ xảy ra trước mất...

Nếu như không thể nhanh chóng hát được thì kết cục của Lloyd sẽ giống như kiếp trước....

[Ta muốn ăn thêm.]

"Tiểu thư...!"

Diana xúc động đến mức nước mắt cô ấy bắt đầu trào ra. Đầu bếp Baker ngay lập tức mang đến thực đơn tiếp theo.

Đó là một con gà tây phủ sốt nước thịt nâu.

Aria cầm một cái nĩa, một con dao và khéo léo cắt các góc.

"Tiểu thư, không biết người đã từng học phép tắc khi ăn uống riêng chưa?"

Vào lúc đó, câu hỏi của Diana khiến Aria cứng đờ và ngừng động tác trên tay lại.

"Thảo nào...! Từ bước đi cho đến các động tác khác đều không giống người thường như vậy.... "

'Ôi...Mình lơ là mất'

Aria nhận ra thì đã muộn.

Không giống như khi ăn súp, cách cư xử trên bàn ăn chắc chắn được bộc lộ khi ăn các món khác.

Sau khi trở thành Siren, Aria học được tất cả các cách cư xử của một quý tộc từ cha mình.

Cô luyện tập từ ngày đến đêm. Đến mức nó ở trên người cô một cách tự nhiên.

"......"

Cô đã mất cảnh giác.

Aria đột nhiên làm rơi nĩa và dao như thể tay cô ấy đột nhiên trở nên yếu ớt. Sau đó cô ấy cúi đầu và chìa ra một tấm thẻ khác.

[Ta đói quá, vì vậy ta không có chút sức lực nào nữa .]

Cô không có sức lực để nâng dao kéo, nhưng có sức lực để viết.

Thật là nực cười. Tuy nhiên, phản ứng của những người hầu lại ồn ào một cách không ngờ.

"Oh, tôi sẽ cắt nó giúp cho người ạ!"

"Không, không tôi sẽ làm điều đó!"

"Dừng lại! Ta có thể thái thịt tốt hơn ngươi! "

"Tôi có chứng chỉ cắt thịt!"

Sau đó, trong khi mọi người đang chen lấn giơ tay, Đầu bếp, người nghiêm nghị đứng giữa khoảng trống của những người làm trong nhà bếp, nói, "Tôi mới là người giỏi nhất trong việc sử dụng dao."

Không ai có thể phản bác điều đó. Những người hầu bếp lặng lẽ lùi lại.

Nhưng khi người đầu bếp nhìn Aria với vẻ mặt đầy mong đợi, thay vào đó, cô ấy lại nhìn chằm chằm vào Diana.

"Ồ, Vậy tôi giúp người cắt thịt nhé?" Diana hỏi.

Aria gật đầu.

Diana cười rạng rỡ và ngay lập tức cắt thịt gà tây cho Aria.

"Đây, nói ah ~!"

Ahh—

Chiếc nĩa chui vào miệng Aria khi cô ấy nhai con gà tây.

"Tôi cũng cắt thịt... rất giỏi mà.."

"Hức, chúng tôi nữa..."

Mọi người nhìn Diana chằm chằm, họ chắc chắn xanh mặt vì ghen tị.

* * *

Diana đang mặc quần áo cho Aria.

Cô ấy mặc cho Aria một chiếc váy màu vàng pastel được làm từ chất liệu vải mềm, dài và rộng. Cánh tay và đường viền cổ áo được trang trí bằng hoa oải hương tàn và những sợi dây buộc trắng xù được thêu những bông hoa nhỏ một cách tinh xảo.

"Quả nhiên như tôi nghĩ. Màu Pastel rất hợp với người, "Diana mỉm cười khi thấy bộ quần áo mới của Aria hoàn toàn phù hợp với mình.

Aria nhìn vào gương.

Ruy băng nhung ở thắt lưng được trang trí bằng một mặt dây chuyền dễ thương hình con mèo.

'Nó trông giống như Lloyd.'

Đôi mắt của nó có màu đen mờ, cùng màu với mắt của Lloyd.

Và khi Aria đang loay hoay với mặt dây chuyền.

Diana, người nhìn thoáng qua cửa sổ một lúc, vội vàng cất tiếng, "Đại thiếu gia vừa trở về từ học viện vào ngày hôm qua. Tôi dẫn người đến gặp ngài ấy nhé?"

Nhưng Aria nhanh chóng lắc đầu.

'Anh ấy sẽ đuổi mình đi mất.'

Tốt hơn là không nên khiêu khích anh ấy cho đến khi nữ công tước được chữa khỏi bệnh thì hơn.

Sau đó, Aria đi đến thư viện.

Có một số thư viện trong cung điện, và tất cả các bức tường của chúng đều được cách âm, vì vậy đây là nơi hoàn hảo để Aria tập hát.

Tất nhiên, chỉ vì tường cách âm không có nghĩa là không thể nghe thấy bài hát của cô ấy. Các pháp sư cũng có thể sử dụng ma pháp để vô hiệu hóa chúng.

'Như này thì Đại công tước sẽ tưởng mình là một con mọt sách.'

Aria giả vờ xem qua các cuốn sách trong thư viện, nhặt lấy bất cứ thứ gì, và đi đến văn phòng.

Mặc dù... điều đó sẽ xảy ra ngay cả khi không có ai bắt chuyện với cô ấy.

"Xin chào, chị dâu!"

'Chị dâu?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro