Chương 20. Sự gây rối từ Vincent Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng

Một lúc sau, Aria cảm nhận được sự hiện diện của ai đó sau lưng mình.

Và khi quay đầu lại, cô nheo mắt nhìn vào những tia sáng, che mắt trước ánh nắng chói chang - cố gắng nhận ra bóng dáng như đang đứng bên dưới ngọn lửa dữ dội của ánh nắng mặt trời.

Anh ấy là một cậu bé với mái tóc vàng.

"Tôi đã nghe kể về chị rất nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên được chào hỏi trực tiếp như thế này".

Hầu hết các người vợ của Valentine đều không có đến người con thứ hai. Họ thường chết vì bệnh tật ngay cả khi họ chỉ sinh người con đầu tiên.

Tuy nhiên, vì đại công tước hiện tại không có vợ lẽ hay con trai ngoài giá thú, nên chỉ còn một khả năng.

'Đây là.... Con trai thứ hai của Đại công tước Valentine. Được nhận nuôi vì được công nhận là một thiên tài...'

Aria nhìn Vincent chằm chằm.

Nhận ra ý nghĩa trong ánh mắt của cô, chàng trai tóc vàng mỉm cười và giới thiệu về bản thân.

"À, Đại công tước đã đánh giá cao năng lực của tôi nên đã nhận nuôi tôi. Tôi rất biết ơn chuyện đó.  "

Đã từng là thiên tài của thế kỷ, nhưng anh ta lại gặp vận xui. Đến cuối cùng, anh ta đã có một biệt danh khác . Thiên tài xui xẻo

Vincent Valentine.

Anh là biểu tượng của sự đảo lộn cuộc sống, được nhận nuôi bởi một người có quyền lực nhất, một người mà ngay cả hoàng đế cũng không dám coi thường.

Nhưng cuối cùng, anh ta hoàn toàn bị trục xuất khỏi lãnh địa trước cuộc đại thảm sát.

"Đại công tước đã nhận nuôi và dạy dỗ một đứa trẻ mồ côi đáng thương không có cha mẹ nuôi dưỡng. Nhưng nào ngờ hắn ta lại là gián điệp hai mang đấy! "

Ở kiếp trước, câu chuyện này trở thành một đề tài thú vị đối với các quý tộc giàu có lắm chuyện. Và câu chuyện của Vincent tại các cuộc họp xã hội đã trở thành một vấn đề đáng chú ý.

Valentine là trung tâm của mọi câu chuyện phiếm.

Ai cũng chửi rủa họ, gọi họ là ác ma thuần túy, nhưng trớ trêu thay, họ vẫn muốn biết thêm nhiều hơn nữa về Valentine .

Về bí mật của họ, sự giàu có của họ, làm thế nào họ lại không thể tìm thấy Đại công quốc...

Trên thực tế, họ có xu hướng mơ tưởng về chúng như thể bị quyến rũ và hấp dẫn bởi sự bí ẩn của nơi này.

'Câu chuyện của Vincent hẳn đã thúc đẩy sự say mê của họ.'

Aria đã nghe nó nhiều lần đến nỗi cô ấy thậm chí đã ghi nhớ nó.

'Mình đã nghe được rằng sau khi anh ta bị đuổi khỏi lãnh địa đã rơi vào tình trạng say rượu và nghiện ngập. Để rồi kết thúc cuộc đời một cách thảm hại.'

Người đó là anh ta đúng không? Gián điệp hai mang.. Liệu có thật sự như thế không? Aria nghi ngờ tự hỏi.

'Nếu một người có gan lớn đến mức vào gia tộc Valentine làm gián điệp , thì họ sẽ phải có ảnh hưởng đặc biệt trong rãnh nước và có 'chuột cống' để che chở cho họ.'

Aria nhìn vào đôi mắt trong xanh của Vincent.

Đôi mắt của anh gần như trong suốt, bóng loáng, giống như một tấm kính màu xanh nhạt nhất. Tuy nhiên, đồng thời nó cũng mang vẻ đẹp của một hồ nước mùa hè hoàn hảo, lấp lánh dưới ánh mặt trời dịu dàng.

Thật vậy, đó là đôi mắt của một học giả đang tìm kiếm sự thật.

"Có vẻ như chị dâu rất quan tâm đến thuyết nhận thức nhỉ," Vincent nói, chỉ vào cuốn sách của Aria.

Sau đó, cô mới kiểm tra tên cuốn sách mà cô đang cầm trên tay.

「Thuyết nhận thức」

'... Chỉ là ngẫu nhiên cầm lên thôi... Sao lại là sách triết học nhỉ?'

Kiến thức của cô ấy thực sự khá hạn chế.

Cô không biết bất cứ điều gì trừ khi nó liên quan đến âm nhạc hoặc nghệ thuật.

'Mình chưa từng học cái này bao giờ! Vì bị giam cầm nên mình chưa bao giờ có cơ hội học hỏi bất cứ thứ gì.'

Tất nhiên, không phải cô không có ý định học hỏi. Cô ấy rất muốn học nếu cô ấy có thể.

Nhưng triết học là một điều gì đó xa lạ với cô.

Cô không quan tâm đến nó chút nào.

"Người ta cho rằng con người chúng ta chỉ có thể biết được sự vật nếu nó tồn tại. Nó phải tồn tại thì con người mới có thể biết được. Theo nhận định đó, thuyết tồn tại và nhận thức giống như hai mặt của đồng xu."

'....?'

"Chị có quan tâm đến hiện tượng học không? Nói một cách đơn giản, nó là khái niệm kết hợp giữa nhận thức và tồn tại. Đó là nỗ lực để nhận thức được hiện tượng tái cấu trúc bởi định hướng nhận thức. "

"???"

'Đó là gì, một ngôn ngữ ngoài hành tinh sao?'

"Chị dâu của tôi lại là một người có thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc của học vấn. Tôi rất vui. "

"......"

' Mình thật sự không quan tâm hay hứng thú với triết học. Cậu ta rõ ràng đang hiểu nhầm rồi.'

"Tôi giới thiệu thêm cho chị về cuốn sách chị đang đọc nhé?"

Aria ngước nhìn cậu bé và nở nụ cười đẹp nhất với cậu như thể cô thực sự háo hức muốn tìm hiểu thêm về triết học.

Đôi mắt của anh sáng lên biết bao, những màu xanh lam ấy giống như sự chói chang của bất kỳ bầu trời mùa hè nào, nó không giống với đại công tước chút nào. Đúng hơn, những quả cầu của anh ấy sáng và ấm.

"Ah."

Lúc đó, Vincent bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Anh ấy trông hơi thất vọng và điều đó khiến Aria cảm thấy không thoải mái theo cách nào đó.

"Haha, chắc bạn đang thắc mắc tại sao mắt tôi lại khác xa với đại công tước. Có lẽ vì mang danh thiên tài mà tôi mới có thể sống sót đến bây giờ "Anh nói, cười rạng rỡ với vẻ mặt ngây thơ.

"Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy thứ gì đó ngu ngốc. Điều duy nhất tôi giỏi là trở nên thông minh... "

"......"

"Tại sao những thứ ngu ngốc lại còn sống? Lãng phí oxy quá. "

Vincent tiếp tục, "Tôi thà chết còn hơn sống trên đời nhưng lại sở hữu trí thông minh kém cỏi."

Aria nhìn cậu bé, người vẫn đang cười.

Khi cô ấy tiếp tục quan sát anh ta, cuối cùng cô ấy đã tìm ra điểm gì đó sâu bên trong.

'À, Cậu thiên tài xui xẻo này nên bị đuổi ra ngoài.'

* * *

"......"

"Chúng ta gặp lại nhau rồi, chị dâu."

Aria tình cờ gặp Vincent ở thư viện mỗi ngày sau cuộc gặp gỡ đó.

Cô ấy phải tập hát bên trong thư viện, vì vậy cô ấy phải hết sức cẩn thận.

"Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ và yên tĩnh cho đến khi anh ta đến."

Nơi này được xây dựng chỉ dành riêng cho những ai mang dòng máu Valentine.

Thông thường, không ai đến đây ngoại trừ thủ thư, người liên tục tới lui để sắp xếp sách.

Thế nhưng, Vincent đã ở trong thư viện trước khi Aria đến, và anh ta rời đi muộn hơn cô.

'Mình đã lén lút đến đây rồi cơ mà. Chắc chắn không phải do anh ta theo đuôi mình đâu nhỉ  ...'

Anh ấy là một học giả từ viện hàn lâm, người yêu thích học tập hơn bất cứ ai khác, vì vậy nó có lẽ chính là lý do tại sao anh ấy tiếp tục ở lại trong thư viện.

'Cách âm ở đây thì hoàn hảo rồi nhưng vẫn bị vang âm thanh. Do đó mình không thể luyện hát một cách đoàng hoàng được .'

Khả năng rất nhỏ nhưng không thể loại trừ hoàn toàn.

Aria nhìn chằm chằm vào Vincent, lo lắng núp sau mép giá sách.

Anh ta đang đọc sách trên ghế sofa.

"Chị dâu, sao chị lại không chọn sách?"

"......"

Aria nhìn Vincent với vẻ mặt ủ rũ.

Anh thường tranh cãi với cô những điều đơn giản nhất, không cần thiết nhất. Anh ta sẽ coi thường cô nếu cô chọn một cuốn sách vô dụng, và anh ta sẽ đưa ra ý kiến ​​riêng của mình về mỗi cuốn sách anh ấy đọc sau đó.

"Chị có biết về quyển sách này không?"

"Nào, không thể nào mà chị không biết đây là cái gì!"

"Gì? Chị không biết về nó sao? "

"Tôi không biết làm thế nào chị sống sót khi chị im lặng như thế này ..."

Những cuộc trò chuyện của cô với Vincent luôn diễn ra như thế này.

'Ngay cả khi mình phớt lờ anh ta, anh ta vẫn sẽ tiếp tục nói luyên thuyên về cái gọi là lĩnh vực chuyên môn của mình.'

Cô không biết tại sao anh ta lại quan tâm đến cô như vậy.

Aria, người đã từng nhạy cảm với những lời lăng mạ và khiêu khích, thậm chí giờ cô không thể quan tâm đến những lời nói đấy, cô đã dàn quen với điều đó.

Cô không biết mình sẽ cảm thấy tự hào như thế nào nếu mình cũng là một thiên tài, nhưng cô biết rằng nếu cô làm những điều tương tự như anh ta, cô sẽ có vô số kẻ thù.

[Vậy, hãy giới thiệu một cuốn sách cho tôi.]

Cô quyết định đáp lại một cách khô khan và máy móc.

Anh ta thật phiền phức.

Sau đó, sau khi cân nhắc một lúc, Vincent đưa cho cô một cuốn sách.

"Hừm, cuốn sách này thế nào?"

「Số học cơ bản mà ngay cả loài khỉ cũng có thể làm được!」

"......"

Aria lườm Vincent khi nhìn vào nội dung của cuốn sách có ghi '1 + 1 = 2'.

Vincent Valentine.

Đôi mắt anh ta là cả một trời xuân hoàn mỹ, tâm trí anh tràn đầy tò mò, mái tóc vàng và nụ cười dịu dàng mang thêm nắng vàng vào thế gian.

'Nắng vàng khốn kiếp!'

Anh ta có thể trông giống như một thiên thần. Nhưng anh ta chắc chắn có khả năng khiến Aria muốn nhổ nước bọt vào khuôn mặt tươi cười của anh ta.

* * *

"... Tiểu thư, dạo này người có chuyện gì không vui à ?" Diana không thể không hỏi.

Aria có vẻ đang có tâm trạng tồi tệ trong vài ngày qua.

Diana sợ hãi vì lúc này cô ấy trông giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào.

Và như Diana đã đoán, Aria sắp bùng nổ.

Sẽ không có vấn đề gì nếu anh ta công khai xúc phạm cô vì sự thiếu hiểu biết. Nhưng đồng thời, cũng không thể tránh khỏi điều đó vì cô ấy chưa bao giờ được giáo dục đàng hoàng!

'Đúng vậy, tôi thật ngốc! Vậy thì sao chứ?'

Cuối cùng cô cũng phải tự thừa nhận.

Tuy nhiên, thư viện là nơi duy nhất mà cô có thể luyện hát mà người khác không hề hay biết.

'Mình không thể chịu đựng được việc cậu ta cản trở mình luyện hát. Nếu mình học được bài hát chữa lành sớm nhất có thể. Phu nhân công tước sẽ được chữa trị! '

Cô cần học bài hát chữa bệnh càng sớm càng tốt để chữa bệnh cho nữ công tước.

Nếu Vincent can thiệp vào chuyện của cô ấy và làm cô bỏ lỡ thời gian điều trị của nữ công tước...

'Không phải ông bà ta có câu nếu chịu đựng việc gì đó 3 lần sẽ không tránh được việc giết người sao?'

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta vượt qua hơn ba lần?

'Liệu có là quá đáng không khi giết anh ta?'

Cô đã kiên nhẫn vì anh ta là em trai của Lloyd.

Sự kiên nhẫn của cô có giới hạn, và sự kiên nhẫn ít ỏi mà cô ấy có đang suy giảm nhanh chóng.

Nhưng cuối cùng, chuyện đó cũng đã xảy ra.

Một ngày nọ, Vincent đang đợi Aria trong thư viện.

"Hôm nay chị đến hơi muộn nhỉ."

Aria tự nhiên quay lưng lại và mở cửa ra để đến thăm một thư viện khác.

Thư viện mà Vincent đã dành thời gian của mình, từng là nơi cô thường lui tới.

Đó là thư viện lớn nhất trong toàn bộ cung điện, và cô ấy đã sử dụng nó vì nó rất tốt để cách âm.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là các thư viện khác không cách âm được.

'Nếu cậu chỉ muốn đọc sách ở đây thôi. Thì tôi ra ngoài là được chứ gì.'

Aria đã cố gắng bỏ qua nó theo cách đó.

Đột nhiên, Vincent đóng cửa thư viện lại.

Cậu bé khoanh tay dựa vào cánh cửa và nhìn xuống Aria.

Anh đập vào ánh mắt lạnh lùng của cô bằng một nụ cười ngây thơ.

"À, nghĩ lại thì tôi thấy chị dâu, xuất thân từ Cortezs nên chắc chị phải biết gì về âm nhạc chứ nhỉ."

"......"

"Ông nội của chị dâu, Maestro Cortez, là một nhạc sĩ và nhà toán học thiên tài có một không hai, không ai có thể vượt qua ông ấy. Ông ấy là người đã sáng tác ra 24 âm thanh bằng cách áp dụng quy tắc hoàn hảo."

"......"

"Không thể naoc!" Anh che miệng, chế nhạo cô, "Đây là những thông tin về gia đình của chị mà"

"......"

"Lẽ nào, cái này mà chị cũng không biết à? " Vincent lẩm bẩm như thể anh đang thất vọng.

Sự kiên nhẫn của Aria mỏng dần.

"À, tôi đã thất lễ rồi. Tôi đã nói về những điều mà chỉ mình tôi biết, "anh cười khúc khích.

Đã chạm đến giới hạn!

Cô không thể chịu đựng được nữa!

Aria đẩy cuốn sách mà cô đang ôm vào tay Vincent theo cách khắc nghiệt nhất có thể.

"Argh!" Cậu bé rên rỉ.

Aria đi thẳng đến cây đàn organ ở một bên của thư viện.

Sau đó, cô ngồi xuống và lướt ngón tay theo những phím đàn màu trắng tinh khiết của cây đàn organ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro