Chương 21. Thiên tài âm nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Huh.'

Vincent muốn cười khi thấy Aria định làm một việc quá sức so với cô.

Tay của cô ấy quá nhỏ, thậm chí cả chân của cô ấy cũng không thể chạm tới bàn đạp bên dưới.

Cô ấy thấp đến nỗi đôi chân của cô ấy cứ bay phấp phới trong không khí, và thành thật mà nói... trông có phần dễ thương.

"Cô ấy chỉ là một đứa trẻ."

Vincent nghĩ với vẻ mặt tự mãn.

"Nào, ngay bây giờ, đừng dại dột với chiếc đàn organ đó. Nó không phải là thứ mà chị có thể bất cẩn chạm vào. "

Người thợ thủ công nổi tiếng, Picarro, đã mất ba năm để làm ra cây đàn organ này. Nó không chỉ là một nhạc cụ thông thường, nó còn là một kiệt tác do chính tay mình làm ra.

"Sẽ là quá liều lĩnh nếu để một đứa trẻ ngu dốt chạm vào một nhạc cụ vô giá như vậy," Vincent nghĩ khi anh bước tới chỗ Aria.

Tuy nhiên, khi các ngón tay của Aria bắt đầu nhảy múa trên các phím đàn, anh ấy ngay lập tức dừng lại.

Những ngón tay khập khiễng của cô ấy dỗ dành hết giai điệu này đến giai điệu khác, tạo ra những nốt nhạc được dệt bằng vẻ đẹp đến nỗi mọi thứ xung quanh anh ấy trở nên mờ ảo, một trải nghiệm thực sự kỳ ảo.

'Toccata và Fugue trong D Minor.'

Đó là một kiệt tác của Thời đại Baroque được sáng tác bởi không ai khác ngoài Maestro Cortez nổi tiếng.

Những chuyển động chậm nhưng đầy ấn tượng của cô ấy khi bắt đầu....

Aria đã kiểm soát hoàn toàn nhạc cụ.

Âm vang của mỗi nốt nhạc là hoàn hảo, nhịp độ tuyệt vời và độ truyền tải triệt để cảm xúc của cô.

Một cách chậm rãi, âm nhạc tràn ngập khắp căn phòng khi những ngón tay mảnh mai của nguồn nhảy ngọt ngào trên phím đàn.

Cách chơi đàn đặc biệt của cô ấy dường như làm tăng thêm sức căng cho tay, tạo ra âm thanh nặng hơn, khiến việc không có bàn đạp chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.

'Và chị ấy đã có thể làm điều này ... với đôi bàn tay nhỏ bé như vậy.'

Đầu cô ấy nghiêng về phía những nốt nhạc, mái tóc xõa qua đôi mắt nhắm nghiền thanh thoát.

Những phím đàn này, đối với cô, là một cách liên lạc với một người tình.

Đôi khi áp đảo, nhưng đôi khi ngọt ngào.

"Nhạc cụ của một thiên thần dẫn linh hồn lên thiên đường..." Vincent nhớ lại tên của cây đàn organ.

Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tay của mình.

Anh nổi da gà.

"... .Heroic Symphony," Vincent vô tình lẩm bẩm.

Sinfonia Eroica, một tác phẩm đã phá vỡ ranh giới về hình thức, độ dài, sự hài hòa và nội dung cảm xúc và có thể là văn hóa, nhưng... nó không bao giờ được sáng tác cho các tổ chức.

Tuy nhiên, bàn tay của Aria vẫn tiếp tục lướt trên những phím đàn dài bằng ngà voi khi cô ấy dồn cả trái tim và tâm hồn vào bài hát.

Đột nhiên, âm điệu thay đổi.

Beethoven, người sáng tác ra bài hát này đã gọi đàn organ như vậy.

'Ông ấy là ông vua của các loại nhạc cụ.'

Màn trình diễn của thiên thần ngay lập tức báo hiệu sự trị vì của một vị hoàng đế.

Cô ấy đã dịch bản nhạc mình nghe thành các nốt trên đàn organ với độ chính xác đáng kinh ngạc và thậm chí tái tạo những đoạn phức tạp từ nhạc cổ điển ngay lập tức.

Nó thực sự đáng kinh ngạc.

"Houston Dance số 5"

Lần này, cô ấy chơi một đoạn violin.

Chuyển động uyển chuyển của những ngón tay uyển chuyển của Aria bị ngắt quãng bởi tiếng gõ nhọn của nốt nhạc staccato hoặc một bước nhảy uyển chuyển khi cô ấy nhảy quãng tám.

Có điều gì đó về những rung động của nó có cảm giác rất tuyệt vời như thể nó là năng lượng lỏng thấm qua da của Vincent.

Bằng cách nào đó, hương thơm của đồng cỏ đã được truyền vào theo âm điệu, và cứ như thể anh có thể nhìn thấy vũ điệu của những người du mục chân trần trên đồng cỏ.

Cô ấy tiếp tục, tạo ra những giai điệu vô cùng nhẹ nhàng và tuyệt vời từ cây đàn organ.

Niềm phấn khích của những người dân du mục và nỗi đau phải lang thang không nơi nương tựa cứ thế trôi qua cho đến khi nó... dừng lại.

Ở nốt nhạc kết thúc, sự cộng hưởng mà cô tạo ra đã khuấy động những điều kỳ diệu trong tâm hồn anh.

Nó không giống bất cứ điều gì anh từng nghe trước đây.

Vincent nắm chặt tay để che giấu sự phấn khích của mình, nhưng thứ thoát ra khỏi môi anh là một tràng cười sảng khoái.

Aria bước xuống ghế và đứng trước anh ta.

Cô hé môi.

—Bây giờ, làm ơn biến đi.

Cút khỏi đây.

'Gì vậy? Sợ mọi người không biết hai người là vợ chồng sắp cưới à?.'

Sự lựa chọn từ ngữ của họ cũng giống nhau.

Vì vậy, anh bước ra khỏi thư viện và cùng lúc đó, Aria đóng sầm cửa lại.

"Bị đuổi rồi...Hình như chị ấy rất giận thì phải," Vincent nghĩ khi bị đuổi ra khỏi phòng.

Tuy nhiên, anh không nghĩ rằng mình sẽ sớm ngừng cười.

'Dù sao thì mình cũng đã đoán đúng rồi.'

'Sinh vật gây rối hệ sinh thái.'

Vincent nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Aria.

Quả thực, những dự đoán của anh ấy đã đúng.

Chị dâu của anh là một thiên tài. Một tài năng choáng ngợp

----------------

Sau bữa sáng, Aria cố gắng xem những bông hoa mùa hè mới nở trong vườn, nhưng một vị khách không mong muốn đã phá vỡ kế hoạch của cô.

"Tôi là một thiên tài," Vincent tự hào thốt lên.

Cô lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

'À, vậy sao?'

Anh ta đột ngột tuyên bố rằng mình là một thiên tài trước khi nhấp một ngụm trà và để nó xuống bàn ngay sau đó.

"Tôi sống sót bởi vì tôi là một thiên tài. Vì vậy, tôi không thể dung túng cho những thiên tài khác giấu giếm tài năng của mình ".

".... .."

"Giờ tôi mới biết được lý do tại sao cô luôn ở thư viện. Cô đã luôn tiếp tục luyện tập mà tránh ánh mắt mọi người sao? "

Điều đó chắc chắn không phải như vậy, nhưng nếu anh ấy giải thích theo cách đó, thì cô ấy có thể lợi dụng sự hiểu lầm này.

Aria gật đầu. 'Mình thấy phiền khi phải nghĩ ra những lời biện minh khác nhưng có vẻ cái này ổn nè."

"Và lẽ nào, lý do cô che mặt bằng mặt nạ là bởi vì cô là thiên tài về khuôn mặt sao?"

"?"

"Haizz, tại sao lại bỏ mặc vẻ đẹp bẩm sinh như cỏ dại ? Với tư cách là một thiên tài về khuôn mặt giống thế, tôi khó mà hiểu được"Vincent nói khi hất mái tóc vàng dài ngang vai ra sau tai.

Aria nhìn chằm chằm vào anh khi anh chìm sâu vào dòng suy nghĩ của mình. Đôi mắt xanh của anh ấy sâu như biển, và nó chắc chắn tôn lên mái tóc vàng của anh ấy.

"... Mình lại mất khẩu vị rồi," Aria nghĩ sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Vincent.

Có một câu nói rằng thiên tài và đồ ngốc chỉ cách nhau một ranh giới vô cùng mong manh.

'Mình đoán đó là anh ta.'

Aria lấy một chiếc bánh macaron dâu tây và cho vào miệng, mặc kệ cậu bé tóc vàng vẫn đang cân nhắc.

Sau đó, ánh mắt của Aria đột nhiên chuyển sang cuốn sách mà Vincent đã đặt trên bàn.

Nó trông dày và đủ cứng cáp để dùng làm vũ khí.

[Đó là gì?]

"À, Đang hỏi về cuốn sách này sao? Đây là bản thảo về luật trước sửa đổi. Tôi đã học xong bản dự thảo dự kiến sửa đổi mới "

Nghĩ lại thì, ngay cả khi cô tình cờ gặp anh ở thư viện, cuốn sách duy nhất anh đọc cũng chính là cuốn sách mà cô đang thấy bây giờ.

'Anh ta có mang nó đi khắp nơi để có thể đọc nó bất cứ lúc nào không?'

Anh ấy phải thực sự đam mê nó.

Bộ luật khác nhau ở mỗi vùng lãnh thổ, nhưng Aria biết rằng nó thường dao động từ vài chục đến hàng trăm cuốn sách.

'Nếu một bộ luật mới sẽ ra đời, thì tại sao anh ta lại đọc những bộ luật cũ từ trước khi sửa đổi?'

Anh ta đang cố gắng trở thành một thẩm phán sao ?

"Dù sao thì, đừng có đánh trống lảng như thế," Vincent nói.

Anh ấy tiếp tục thảo luận về chủ đề lúc trước.

"Không ai trên thế giới này ghét những thiên tài trẻ tuổi cả. Ngay cả tuổi tác cũng mang ra đánh lừa để thể hiện mình là thiên tài , mặt khác... không phải chị dâu còn rất trẻ sao?!"

Aria biết cô ấy là một thiên tài.

Bá tước Cortez đã luôn nói với cô ấy một cách to và rõ ràng.

"Con thực sự là một thiên tài! Con có âm vực tuyệt vời, và cảm thanh xuất sắc đến mức nghe một lần là hát theo được. Mẹ của con cũng không thể so sánh được với tài năng đó".

Ông khen ngợi tài năng của cô như thể đó là một món quà từ trời cho.

Tuy nhiên...

"Đó là những gì cô gọi là hát sao?!"

Ông ta đột nhiên chửi bới cô, nói rằng cô hát thật tệ.

"Khốn kiếp ! Sao ngươi dám ăn cắp tài năng của Cortez. Nó là của tao! Tao! Phải thừa hưởng nó chứ! "

Cha đã bộc lộ suy nghĩ thật vốn có được giấu đi của mình trong cơn say rượu.

Aria tin rằng cô có một tài năng thần thánh khi chứng kiến ​​sự mặc cảm của cha cô đối với cô.

Cô thừa hưởng tài năng âm nhạc từ ông nội của mình, Maestro Cortez, trong khi cao độ hoàn hảo và dây thanh quản hấp dẫn của cô được thừa hưởng từ mẹ cô, Sophia.

Ai nhìn thấy tài năng của mình cũng đều thèm muốn nên mình hiểu tại sao Vincent lại bức bối đến thế.

Thế nhưng điều khác là, Aria chưa bao giờ hạnh phúc ngay cả khi cô được ban tặng cho một tài năng phi thường như vậy.

Cô đã bị lợi dụng bởi rất nhiều quý tộc và phải chịu đựng vì cô là một thiên tài bẩm sinh sẽ không bao giờ tồn tại trên thế giới này nữa.

"Nếu cô nói ra , Nhà của Valentine sẽ hỗ trợ hết mình cho cô. Họ yêu nghệ thuật hơn bất kỳ gia đình nào khác trong đế chế ".

"......"

"Hãy tưởng tượng đi. Những người được gọi là thần đồng âm nhạc ".

Aria đã trải qua điều đó.

Vô số lần.

Cô thậm chí còn được hoàng đế gọi là 'nữ thần'.

Điều mà Aria cuối cùng nhận ra sau đó là sự thật rằng con người tuyệt đối không thể trở thành thần thánh.

[Vincent.]

Lần đầu tiên Aria viết tên lên tấm thiệp.

[Nếu ngươi sống sót vì ngươi là thiên tài, thì ngươi cũng có thể chết vì nguyên nhân tương tự bởi những người coi ngươi là thiên tài.]

"Hả ?" Vincent hỏi với vẻ khó hiểu.

Aria nói những điều đó bởi vì cô biết rằng anh ta sẽ bị đóng khung và trục xuất trong tương lai, nhưng anh ta sẽ không bao giờ có thể hiểu được vào lúc này.

Cô thầm viết như sau.

[Thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời ngươi có lẽ là không thể quá mười năm.]

"......"

[Ngươi không cần phải tuyệt vọng để được công nhận. Ngươi không cần phải cố gắng chứng minh là một thiên tài. Nếu ngươi làm tốt công việc của mình, ngươi sẽ được công nhận .]

"Chà,cái-cái đó là điều đương nhiên."

Vincent đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời trưởng thành như vậy từ một đứa trẻ nhỏ hơn mình.

Lần đầu tiên trong đời, Vincent thực sự nói lắp và đỏ mặt vì xấu hổ. Cuối cùng anh ấy đã hành động như một cậu bé cùng tuổi.

"Lần nào cô cũng làm tôi ngạc nhiên. Tôi không biết rằng cô sẽ nghĩ về nó theo cách đó... nhân tiện, tôi rất ngạc nhiên khi cô có thể nói chuyện với tôi mà không cần sử dụng kính ngữ. "

Vậy thì sao.

Aria vô cảm. Đơn giản là cô ấy không quan tâm.

Sau đó, Vincent chỉ cười và nhún vai, nói: "Nhìn lại thì chị dâu trông giống anh trai tôi quá...Cũng phải, chính là thế đấy ".

"Tôi chỉ cần thở thôi cũng toả sáng hơn mặt trời. Mặt trời thường gửi sự ghen tị theo gió đến đấy."

"......"

'Ý của mình không phải như vậy.'

Vì anh đã hoàn toàn hiểu sai lời cô nói, Aria đã viết một tấm thẻ khác để anh có thể đối mặt với thực tế.

[Ý ta là nếu ngươi tiếp tục cư xử như một kẻ ngốc, thì ngươi sẽ bị ném đá đến chết.]

"Hả?"

[Thế nên là cứ làm chuyện của chính mình đi.]

Đó là một lời khuyên nghiêm túc.

Vincent lúng túng cười.

"Hahaha, Chị dâu đùa em đấy à, thật là!"

[Thật đấy. Ước gì bây giờ ngươi biến đi.]

"......"

[Ngươi có thể đi khỏi đây ngay bây giờ.]

Một sự im lặng nặng nề ập xuống.

Aria nhấp một ngụm trà, vui mừng vì bầu không khí cuối cùng cũng yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro