Chap 556: Tên khốn khá vô dụng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng cậu không có thời gian để ngồi yên với ánh mắt rực lửa.

Cale ngay lập tức đứng dậy.

"Ư."

Cậu không thể không rên rỉ vì cơn đau mà cậu cảm thấy khắp cơ thể.

Một trong những người đang nhìn xuống cậu bắt đầu cười.

"Ê. Sao mày lại lảm nhảm linh tinh thay vì làm những việc tụi tao bảo thế?

Cale, không, Kim Rok Soo phớt lờ lời bình luận nhắm vào mình.

'Mình không có thời gian cho việc này.'

Cậu dồn một chút sức vào đôi chân run rẩy của mình để từng chút một đứng dậy.

Đây là lúc cơ thể Kim Rok Soo yếu ớt hơn bao giờ hết.

Có lẽ đó là lý do, nhưng cái cơ thể yếu ớt này của cậu chỉ trở nên bất lực thế này sau khi bị đá một cú bởi một tên dị năng giả.

"Ugh!"

Khi cậu nghe thấy ai đó cười khẩy...

"Ugh!"

Cale lại ngã xuống đất sau khi ai đó đá vào bắp chân cậu.

Cậu lại nằm trên mặt đất và nhìn lên bầu trời.

"Này."

Ai đó cúi xuống bên cạnh cậu và giao tiếp bằng mắt.

"Tại sao anh lại nghĩ rằng anh đang bị đánh đập thế này?"

Cale nhớ lại tên của người đàn ông đang nhìn mình từ sâu trong ký ức.

'Tên anh ta là Park Jin Tae đúng không nhở?'

Tên khốn này là thủ lĩnh của nơi trú ẩn này.

Nơi trú ẩn.

Nơi trú ẩn là một nơi trong những ngày đầu của trận đại hồng thủy chẳng bao giờ có quái vật lui tới, một vị trí an toàn trong địa ngục nơi quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào này.

Mọi người coi những nơi trú ẩn là một món quà từ 'một vài sinh vật' để cho phép họ có cơ hội chiến đấu chống lại lũ quái vật, tương tự như cách mà sinh vật đó đã ban cho một vài người những năng lực.

'Và Park Jin Tae là người cai trị nơi trú ẩn mà mình đang ở ngay bây giờ.'

Tên khốn này là một tên bạo chúa làm mọi thứ theo ý mình.

Hắn rõ ràng đối xử với các dị năng giả theo cách khác so với những người bình thường, đối đãi với dị năng giả tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hắn vẫn sẽ chấp thuận ai đó ngay cả khi họ không phải là người sử dụng năng lực, miễn là họ hữu ích.

Đó là lý do tại sao những người ủng hộ Park Jin Tae có thể nghỉ ngơi trong yên bình ở nơi trú ẩn này.

Những năm đầu tuổi hai mươi của Kim Rok Soo bắt đầu ở vị trí thấp nhất trong nơi trú ẩn của Park Jin Tae.

Anh đã bị Park Jin Tae ghét.

"Kim Rok Soo, anh không định trả lời tôi sao?"

Mặc dù Park Jin Tae đang mỉm cười dịu dàng và nói với giọng ấm áp, nhưng anh ta lại lạnh lùng nhìn xuống Cale.

Cale nhìn vào đôi mắt đó và bắt đầu suy nghĩ.

'Việc gì đang xảy ra ngay bây giờ thế? Một ảo ảnh sao? Là một trong những giấc mơ hắn đã mơ cho tới bây giờ trong khi ngất đi à?'

Dường như không phải là thế, vì cậu có thể di chuyển theo ý muốn.

Sau đó Cale nghĩ về đôi mắt màu máu tự gọi mình là cô độc và tuyệt vọng rồi ném cậu tới đây.

'Ta sẽ khiến ngươi muốn ta.'

Đó là những gì tên khốn đó đã nói.

'Gọi ta khi ngươi cần. Chỉ có ta mới có thể tiêu diệt nỗi tuyệt vọng của ngươi cho ngươi thôi.'

Nó nghe như thể sẽ cho Cale thấy sự tuyệt vọng.

Nó đang bảo cậu hãy theo nó nếu không thích sự tuyệt vọng đó.

Nó làm cậu buồn cười.

Thần chết...

Tên khốn nạn mang đôi mắt màu máu này...

'Tại sao tất cả bọn họ đều làm bất cứ thứ gì mình muốn thế?'

Nó làm cậu khó chịu.

"Này, Kim Rok Soo. Mày không nghe thấy thủ lĩnh-nim bảo mày trả lời à?"

Một trong những người đàn ông đứng sau Park Jin Tae mắng Cale. Anh ta nhấc chân lên và sẵn sàng đá Cale lần nữa.

"Huuuuuu, đủ rồi. Cứ đà này thì tên khốn kia có thể sẽ chết mất."

"Vâng, thủ lĩnh-nim!"

Park Jin Tae lắc đầu trước khi bắt đầu nói tiếp.

"Này, Rok Soo."

Cale ngừng nhìn lên bầu trời và nhìn xung quanh.

Cậu có thể nhìn thấy các tòa nhà.

Hầu hết các bức tường của những tòa nhà đều đã đổ nát hoặc nứt nẻ, và chúng hầu như không còn đứng vững cùng với hình dáng cao lớn hầu như đã biến mất kia.

Cũng có nhiều tòa nhà mà khung kim loại hầu như không đứng vững.

Trong số những tòa nhà...

Cậu có thể thấy một tòa nhà ba tầng bị phá hủy một góc.

Nhưng phần còn lại của nó vẫn ổn.

Nó không có vẻ gì khác biệt lắm so với các tòa nhà khác.

Park Jin Tae thì thầm với cậu trong khi bật cười.

"Ừ, cái tòa nhà mà anh đang nhìn ngay bây giờ đó đấy. Anh không muốn quay trở lại nơi trú ẩn sao?

Tòa nhà đó là nơi trú ẩn.

Nó trông không có gì đặc biệt hay khác biệt dù nó là một nơi trú ẩn.

Nhưng con người hầu như không tìm được nơi trú ẩn đó để tiếp tục sống.

Cale mở miệng nói.

"...Nơi trú ẩn đã được duy trì trong thời gian dài nhất ở khu vực này kể từ trận đại hồng thủy."

"Ừ, đó là lý do tại sao nó thoải mái nhất."

Các địa điểm trú ẩn khốn nạn thay đổi thường xuyên.

Một nơi trú ẩn không có quái vật trong một hôm nọ có thể trở nên quá tải bởi quái vật vào hôm sau.

Khi điều đó xảy ra, một tòa nhà khác trở thành nơi trú ẩn.

Ngay cả những nơi trú ẩn vẫn tiếp tục khiến con người đổ máu, như thể để nói với họ rằng không có nơi trú ẩn vĩnh hằng.

Nhưng nơi này...

Tòa nhà ba tầng mà Cale đang nhìn vẫn là một nơi trú ẩn kể từ ngày đầu tiên của trận đại hồng thủy.

'Mỗi khu vực đều có một địa điểm thế này.'

Đó là lý do tại sao mọi người gọi những nơi trú ẩn này là 'Nơi trú ẩn trung tâm'.

Park Jin Tae tiếp tục thì thầm.

"Và tôi là chủ sở hữu của nơi trú ẩn trung tâm đó."

Cale quay sang Park Jin Tae.

'Anh không phải là chủ sở hữu ngay từ ban đầu.'

Cale lần lượt xem lại ký ức của mình trước khi nói ra một trong những sự thật mà cậu đã nhớ lại.

Giọng nói bình tĩnh của Kim Rok Soo vang lên.

"Hiện tại Park Jin Tae là vua của nơi này."

Biểu cảm của Park Jin Tae trở nên kỳ lạ.

Bình thường anh ta sẽ tức giận khi Kim Rok Soo gọi anh là Park Jin Tae thay vì thủ lĩnh, nhưng cơn giận của Park Jin Tae lắng xuống vì Kim Rok Soo đã công nhận anh ta làm vua bằng giọng nói bình tĩnh và tự tin kia.

Kim Rok Soo.

Đây là lần đầu tiên tên khốn kiêu ngạo và độc địa này công nhận Park Jin Tae là chủ nhân của nơi này.

"Làm sao mày dám gọi thủ lĩnh-nim bằng tên của anh ấy? Mày thực sự muốn chết sao, thằng khốn?!"

Park Jin Tae tiếp tục nhìn Kim Rok Soo, người đang nhìn anh ta ngay cả khi cấp dưới của anh bắt đầu hét lên.

"...Jin Tae."

Một bà lão bước ra khỏi tòa nhà trú ẩn vào lúc đó.

Cấp dưới của Park Jin Tae bắt đầu cau mày trước sự xuất hiện của bà.

Họ có vẻ khó chịu hơn là tức giận hay bực mình.

Người bà tóc trắng thận trọng bước tới chỗ Park Jin Tae và Cale.

"Sao không dừng lại đi? Ta chắc chắn sẽ nói chuyện với Rok Soo mà."

Đôi mắt Cale rơm rớm nước mắt vào lúc đó.

Đây là người mà cậu không bao giờ có thể nhìn thấy nữa ngoại trừ trong những ký ức xa xôi của mình vì bà đã qua đời.

Bà Kim.

Không ai biết tên bà. Bọn họ chỉ biết rằng họ của bà là Kim và gọi bà là bà Kim.

Bà là người duy nhất Park Jin Tae không thể đối xử tệ bạc trong nơi trú ẩn này.

Cale tránh ánh mắt của bà Kim khi bà nhìn cậu với vẻ lo lắng.

Còn hơn là bị đá vào bụng ngay khi vừa mở mắt ra...

Hơn cả việc bị đá vào bắp chân...

Điều này còn gây tổn thương nhiều hơn.

Cale sau đó nghe thấy giọng nói trầm của Park Jin Tae.

"...Có vẻ như anh cuối cùng cũng đã nhận ra được thực tế của tình hình."

Sự thật rằng Park Jin Tae là vua.

Park Jin Tae không nói to phần sau đó trong khi Cale bình tĩnh đồng ý với anh ta.

"Đúng rồi. Tôi phải chấp nhận thực tế của mình."

Cale đang suy nghĩ mà không nhận ra rằng Park Jin Tae đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.

'Ừm, cứ coi như đây là sự thật đi.

Cho dù đó có là bài kiểm tra của đôi mắt màu máu hay bất cứ thứ gì...

Liệu tình huống này có phải là một ảo ảnh sẽ biến mất sau đó hay không...'

Cale từ từ nâng cơ thể mình lên.

'Loại bỏ mọi hối tiếc nào.'

Cậu sẽ thoát khỏi tất cả mọi điều hối tiếc của mình trong cơ hội này.

Cậu nhìn vào mắt bà Kim, người đang nhìn cậu trong lo lắng.

Rồi Cale nhớ lại một thực tế rất quan trọng.

'Nơi trú ẩn này sẽ sớm bị phá hủy thôi.'

Cậu không biết chính xác bây giờ là khi nào, nhưng...

Đó là khoảng cuối thu và đầu mùa đông.

Như thể đó là một báo động thông báo về sự xuất hiện của những con quái vật không được xếp hạng ...

Tất cả những nơi trú ẩn trung tâm tồn tại trên trái đất trong thời gian này đều mất đi những đặc tính đặc biệt.

Điều đó có nghĩa là những nơi trú ẩn trung tâm đã bị quái vật tấn công và phá hủy.

Và chúng sẽ tấn công khác so với bình thường, như thể chúng đang cố xâm chiếm nơi trú ẩn.

Những con quái vật này sẽ tấn công các nơi trú ẩn trung tâm theo từng đợt.

'Điều đó cũng có nghĩa là sẽ có những nơi trú ẩn trung tâm mới.'

Những nơi trú ẩn trung tâm trông khác so với trước đây sẽ xuất hiện vào đúng 24 giờ sau khi những nơi trú ẩn trung tâm đầu tiên bị phá hủy.

Anh không thích Park Jin Tae và tay sai của hắn.

Nhưng anh không thể để những người ở đây chết.

Chính anh, Kim Rok Soo.

Sau đó, có bà Kim. Ồ, cũng còn có cả một số người nữa.

Những người mà trưởng nhóm Lee Soo Hyuk đã cứu vẫn ở đây.

Trước khi Park Jin Tae thể hiện lòng tham của mình...

Lee Soo Hyuk đã phụ trách nơi trú ẩn này.

'Nhưng trưởng nhóm đã rời đi rồi.'

Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk, người hiện đã đến những nơi nguy hiểm hơn từng là 'trung tâm' của nơi trú ẩn trung tâm này trước Park Jin Tae.

'Và trưởng nhóm đã để nơi này lại cho bà Kim cùng Park Jin Tae chăm sóc.'

Cả bà Kim và Park Jin Tae đều là những người tốt vào thời điểm đó.

'Tất nhiên, Park Jin Tae đã bộc lộ bản chất thật của mình ngay khi trưởng nhóm rời đi và bắt đầu cai trị nơi trú ẩn trung tâm này như một bạo chúa.'

Nơi trú ẩn trung tâm phải tạo ra một hệ thống mới dưới quyền của người sử dụng năng lực tấn công mạnh nhất sau Lee Soo Hyuk.

Và hệ thống đó là thứ mà Park Jin Tae muốn.

'...Nhưng ngay cả Park Jin Tae cũng thấy khó đối phó với bà Kim.'

Park Jin Tae không thể đối xử thô lỗ với bà Kim, người có khả năng chữa bệnh.

Anh ta hơi cúi đầu trước bà và nhìn về phía Cale.

"Sẽ là thông minh nếu hành động với thực tế đó trong tâm trí vào lần tới."

Park Jin Tae đưa tay cho cậu.

Cale nắm lấy bàn tay đó và đứng dậy.

Park Jin Tae nhìn Kim Rok Soo ngồi xuống trước khi buông tay.

Sau đó anh ta quay lại và bước ra khỏi tòa nhà trú ẩn.

"Chúng ta sẽ đi săn."

Cấp dưới của anh ta theo sau.

Lee Chul Min, cánh tay phải của Park Jin Tae bắt kịp anh ta và bắt đầu nói.

"Anh sẽ để Kim Rok Soo yên như thế này sao? Chúng ta có nên đánh nó tơi tả khi có cơ hội không nhỉ?"

Đôi mắt cáo của Park Jin Tae trở nên sắc lạnh.

Vai Lee Chul Min khẽ run lên sau khi nhìn thấy ánh mắt đó.

Park Jin Tae lặng lẽ nhìn anh một lúc trước khi bắt đầu nói.

"Tên khốn đó là người duy nhất."

"Vâng?"

"...Kim Rok Soo là thành viên ban đầu duy nhất vẫn coi Lee Soo Hyuk, người vẫn chưa trở về như vị vua của nơi trú ẩn này."

Nhiều người đã đến và đi từ những nơi trú ẩn trung tâm kể từ khi bắt đầu trận đại hồng thủy.

Có một số người đã sống sót kể từ đó.

Những người này được gọi là thành viên trú ẩn ban đầu và Park Jin Tae chỉ coi họ là 'người của Lee Soo Hyuk'.

Nhưng đã hơn 10 tháng rồi.

Lee Soo Hyuk, người rời đi để giúp đỡ một vùng khác đang gặp khó khăn đã không trở lại, và bà Kim, cũng như những người còn lại của Lee Soo Hyuk đã bắt đầu chấp nhận hệ thống của Park Jin Tae, từng người một.

Họ có lẽ không còn lựa chọn nào khác.

Họ cũng muốn tồn tại.

Nhưng Kim Rok Soo...

Tên khốn vô dụng không có bất kỳ khả năng nào đó chưa từng chấp nhận Park Jin Tae là chủ sở hữu của nơi này.

"Không, tên khốn đó là người ngay từ đầu đã không chấp nhận khái niệm 'vua'."

Thành thật mà nói, sự chấp nhận của Kim Rok Soo không thành vấn đề.

Anh ta cũng giống với những con ký sinh trùng vô dụng khác đang sống sót trong nơi trú ẩn này.

Nhưng anh thấy ánh mắt độc địa đó thật khó chịu.

Đó là lý do tại sao ngay cả một người sử dụng năng lực như Lee Chul Min cũng lo lắng rằng anh ta vừa rồi đã chọc tức Park Jin Tae.

Nhưng Kim Rok Soo thì khác.

"Ha, ha ha-"

Park Jin Tae bắt đầu cười sảng khoái lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Anh không nhìn về phía Kim Rok Soo nữa mà đi thẳng đến bãi săn.

Săn.

Đó là những gì nó được gọi, nhưng nó là một trận chiến khó khăn hơn, thứ có thể khiến họ mất mạng để giành lấy thức ăn.

Nhưng đó là trách nhiệm của anh ta.

Bà Kim xác nhận rằng Park Jin Tae sẽ rời đi trước khi đặt tay lên vai Cale.

"Aigoo, tại sao cậu không chạy việc vặt cho anh ta?"

Cale dần nhớ ra lý do mình lại bị đánh.

Việc vặt. Nói cách khác, bắt đầu kiếm chuyện.

Như bà Kim đã nói, Park Jin Tae luôn bắt Kim Rok Soo, người không chấp nhận anh ta làm vua chạy việc vặt cho mình.

Anh dường như đã bị đánh hôm nay sau khi cố gắng không làm việc vặt đó.

'Cho dù đây có là một ảo ảnh hay bất cứ thứ gì ...'

Cale chạm vào bụng mình.

Đau.

Bất cứ thứ gì gây đau đớn là có thật.

'Hãy thay đổi nó nào.'

Ngay khi đó.

- Ngươi nghĩ nó sẽ diễn ra theo ý mình à?

Giật.

Vai Cale run lên.

Là tên khốn đó.

Đôi mắt màu máu. Đó là giọng nói của tên khốn đã ném Cale vào tình huống này.

- Hãy tìm ta nếu muốn thoát khỏi sự tuyệt vọng này. Sau đó, ngươi sẽ không phải đối mặt với những tuyệt vọng trong quá khứ nữa.

Cale thầm trả lời.

'...Có phải hắn ta đang âm mưu gì đó không? Mình phải quay lại nhanh lên thôi.'

Người kia hẳn đã nghe thấy và đáp lại.

- Ta sẽ không âm mưu gì cả.

'...Vậy thì ngươi sẽ chỉ ngồi đó và nhìn thôi?'

- Ừ, ta sẽ chỉ nhìn thôi. Cho đến khi ngươi yêu cầu ta giúp đỡ, thế đấy.

'...Tình huống này sẽ kết thúc nếu ta nhờ ngươi giúp đỡ?'

- Ừ. Và ngươi sẽ phải cho ta vào nếu nhận sự giúp đỡ của ta.

'Cho ngươi vào?'

- Ý ta là ngươi sẽ trở thành một thành viên của Ma tộc và thực hiện di nguyện của ta.

Cale bắt đầu cau mày.

'Trở thành một thành viên của Ma tộc?'

Cậu nghe thấy giọng nói của đôi mắt màu máu vào lúc đó.

- Ta chắc rằng ngươi không muốn điều đó ngay bây giờ.

- Nhưng điều đó vẫn sẽ tiếp tục sao? Liệu ngươi vẫn sẽ ổn khi bất lực và đối mặt với những nỗi tuyệt vọng này một lần nữa chứ?

- Ta sẽ chỉ ngồi yên và chứng kiến tất cả. Ta sẽ chờ cái ngày ngươi đến với ta cùng niềm vui.

Cale nhanh chóng hỏi sau khi nghe thấy giọng nói yếu dần.

'Đây là sự thật sao? Ta đã trở về quá khứ à?'

- Ta không có khả năng quay ngược thời gian đâu.

Giọng nói như đang cười.

- Đây chỉ là một nỗi tuyệt vọng vô tận sẽ lặp đi lặp lại không bao giờ kết thúc, và một bài kiểm tra.

Giọng nói như đang mong chờ một điều gì đó.

- Quẩn quanh trong tuyệt vọng. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để thoát khỏi tuyệt vọng.

Cậu không còn nghe thấy giọng nói của đôi mắt màu máu nữa.

"Này, Rok Soo."

Cale cảm thấy một bàn tay ấm áp đang đặt trên bụng mình.

Bà Kim thận trọng nói tiếp.

"Ta thích khí chất của cậu, nhưng cậu không thể linh hoạt hơn một chút nữa sao?"

Bà biết rằng Park Jin Tae đã sai, nhưng bà không thể tấn công anh ta.

Tất cả những gì bà có thể làm là chữa trị cho những người bị thương bằng khả năng hồi phục của mình.

Bà có thể chính là lý do Kim Rok Soo xoay sở để tồn tại dưới trướng Park Jin Tae kể từ khi trưởng nhóm Lee Soo Hyuk rời đi.

Cale mở miệng nói.

"Bây giờ tôi phải giữ mối quan hệ tốt với Park Jin Tae."

Đôi mắt bà Kim mở to.

"...Ý cậu là vậy à?"

Cale chậm rãi gật đầu và nhìn về phía bóng lưng của Park Jin Tae ở đằng xa.

Tên khốn đó là một kẻ độc tài và đối xử khác biệt với mọi người dựa trên khả năng của họ, tuy nhiên...

Vào cái ngày nơi trú ẩn trung tâm bị phá hủy...

'Anh ta đã bảo vệ nơi này cho đến cùng.'

Park Jin Tae đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Đó là cách mà Kim Rok Soo và một số người không có năng lực khác có thể trốn thoát.

'Mày đang làm cái gì đấy? Sao lại chậm như vậy? Một tên khốn không có bất kỳ khả năng nào như mày ít nhất nên chạy đi chứ! Lạc đi đâu đó luôn đi! Mày đang cản đường tao đấy, vậy nên hãy nhanh lên và chạy đi!'

Cale nhớ lại những điều mà Park Jin Tae đã hét lên với mình trong quá khứ.

Park Jin Tae đã chết khi chiến đấu đến cùng.

Bà Kim cũng đã hy sinh trong trận chiến đó.

Park Jin Tae là một tên khốn tồi tệ và cậu ghét anh ta, nhưng...

'Theo một cách nào đó, anh ta đã cứu mạng mình.'

Kim Rok Soo đã có thể sống sót trong quá khứ nhờ có anh.

Cale nhìn về phía nơi trú ẩn.

Cậu sẽ xóa đi những hối tiếc của mình từng chút một.

Cậu sẽ cứu nơi trú ẩn này, và sau đó...

'Mình sẽ đi gặp trưởng nhóm và Choi Jung Soo.'

Seomyeon, Busan.

Đó là nơi một con quái vật chưa được xếp hạng lần đầu tiên xuất hiện.

Cale vô thức thốt lên thành tiếng.

"Không biết mọi người có ổn không-"

Cậu bắt đầu nhớ lại từng khuôn mặt của bạn mình, bắt đầu từ Raon.

Trong thế giới thực cậu đã có thể thành ra như nào rồi? Liệu cậu có ngất đi không?

Cale bắt quan tâm đến bạn bè của mình.

Thành thật mà nói, cậu lo lắng về họ nhất.

Đó là lý do tại sao...

'Mình phải tìm cách ra khỏi đây trước.'

Phải có một cách để thoát ra.

Phải có cách để ra khỏi đây mà không nhận lời đề nghị của đôi mắt màu máu kia.

Cậu nhớ lại điều cuối cùng mà đôi mắt màu máu nói với mình.

' Quẩn quanh trong tuyệt vọng. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để thoát khỏi tuyệt vọng.'

Khóe môi Cale bắt đầu nhếch lên.

Cale siết chặt đôi bàn tay gầy gò của mình thành nắm đấm.

'Quẩn quanh trong tuyệt vọng? Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Ta sẽ làm cho nó không còn là nỗi tuyệt vọng nữa.'

Cậu không có cách nào để biết chắc chắn, nhưng cậu cảm thấy như thể mình sẽ chỉ có thể quay trở lại nếu tiêu diệt được nỗi tuyệt vọng.

'Đó chỉ là một cảm giác.'

Đó là trực giác của cậu.

Tuy nhiên, cũng có rất nhiều phân tích trong đó.

Đó là vì những gì mà đôi mắt màu máu đã nói với cậu.

'Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để thoát khỏi tuyệt vọng.'

Nghe có vẻ như cậu sẽ có thể thoát khỏi tình huống này và trở lại thế giới thực nếu có được sức mạnh để tiêu diệt sự tuyệt vọng mà không cần tới nó, không phải sao?

Nó cũng đã gọi đây là một bài kiểm tra.

Cale nghĩ đó là một suy nghĩ hợp lý.

Và nhìn vào tình huống này với suy nghĩ đó...

'Có thể làm được.'

Cale hiện tại đã có thể tiêu diệt những nỗi tuyệt vọng này.

Nó đáng để thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro