Chương 20: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 ( H văn, loạn luân ngược thân)

Viêm Đế rời đi, Phương Dật Côn vẫn luôn dựa theo yêu cầu của hắn, không ngừng liếm láp hoa hạch cùng lối vào hoa huyệt Phương Dật Luân.

"Côn...ha...a...dừng lại..." Phương Dật Luân cúi đầu nhìn Côn ra sức liếm hạ thân mình, hổn hển kêu.

"Anh hai?" Côn ngây thơ ngẩng đầu, nhìn Phương Dật Luân đầy mặt tình triều mà hồng một mảng.

"Cởi trói cho anh...ức.. tay của anh đau quá." Phương Dật Luân đem ánh mắt chuyển qua chỗ đôi tay bị trói buộc.
.
"Không được, có theo dõi." Phương Dật Côn rất nhanh lắc đầu.

"Yên tâm, sẽ không chọc giận Viêm Đế, anh hai sẽ...a ha... không lừa gạt em." Ánh mắt Phương Dật Luân cực kỳ thành khẩn. Y biết, chỉ khi chính mình thuận theo mới có thể đã lừa gạt đôi mắt Viêm Đế, y cần phải làm cho Viêm Đế tin rằng y đã thần phục hắn, coi hắn là chủ nhân thật sự, có như vậy mới có cơ hội mang theo Côn chạy trốn.

"..." Phương Dật Côn nghĩ nghĩ, tin tưởng anh hai sẽ không bao giờ lừa mình, thế là không cần quá dùng sức liền giải khai đôi tay bị trói buộc của Phương Dật Luân.

"Côn...ha...đừng nhúc nhích, nghe ta nói." Phương Dật Luân dùng khóe mắt liếc bốn phía trong phòng, xác thật có rất nhiều camera. Y xoa xoa cổ tay bị dây thừng trói đến đau nhức, nhẹ nhàng giật giật thân thể, dụng cụ khuếch trương trong hậu huyệt căn bản lấy không ra, chính mình trên người lại không sức lực, muốn lừa gạt Viêm Đế chỉ có phương pháp này.

Phương Dật Luân lật người một cái đem Phương Dật Côn đè ở dưới thân, nhìn qua cực kỳ ái muội, cúi người ghé vào bên tai Phương Dật Côn, thoạt nhìn như là đang làm một ít động tác thân mật.

"Anh hai?" Phương Dật Côn cả kinh, ca ca đây là muốn làm cái gì? Sự việc xảy ra đột ngột, Côn có chút không rõ, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Phương Dật Luân.

"Chúng ta cần phải trốn thoát khỏi đây. Bằng không cái người xấu kia sẽ càng ngày càng làm ra những hành động quá mức." Trên mặt Phương Dật Luân mang theo biểu tình khiêu khích, y nửa híp mắt, tản ra hơi thở mê người, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không mang chút tình dục nào. Y dùng răng nhẹ nhàng cắn phía trên môi Phương Dật Côn, cố gắng nói thật nhanh, "Anh không biết hắn đối với em làm cái gì. Nhưng mà Côn, em thử ngẫm lại sinh hoạt trước kia của chúng ta. Em không phải phải là cao thủ hacker sao? Chúng ta không phải là sủng vật của bất kỳ ai cả, sinh hoạt của chúng ta không phải như thế này." Phương Dật Luân cố gắng đánh thức ký ức cùng nhận thức của em trai.

Trước đây xác thật là như thế, Phương Hoài Nhâm phát hiện đứa lớn Phương Dật Luân thập phần thông minh, ở phương diện quản lý rất có thiên phú, vốn dĩ tính để y kế thừa sự nghiệp chính mình, mà đối Phương Dật Luân cũng tiến hành bồi dưỡng rất nhiều. Mà đứa nhỏ Phương Dật Côn bởi vì thân thể nhiều bệnh tật vẫn luôn không có tham gia vào các hoạt động thương mại của Công ty, nhưng đứa nhỏ này lại là thiên tài trên phương diện mạng thông tin. Toàn bộ tầng hầm ngầm tại nhà chính Phương thị đều là phòng máy tính của Phương Dật Côn, tâm nguyện lớn nhất của Phương Dật Côn chính là trở thành cao thủ hacker đứng đầu toàn cầu.

Phương Dật Côn sửng sốt, cố gắng nhớ lại theo lời miêu tả của Phương Dật Luân. Nhưng sau đó thanh niên bỗng nhíu mày, chỉ cần hồi tưởng chuyện cũ liền bắt đầu đau đầu như bị búa bổ vào đầu, không cách nào tiếp tục suy nghĩ nổi. Lúc này tay Phương Dật Luân thỉnh thoảng lại xẹt qua nhũ đinh gim trên hai hạt đậu đỏ trước ngực khiến cậu cảm nhận một trận tê dại, mặt thì thoạt nhìn giống thiên sứ, phân thân lại lập tức không chịu khống chế cương cứng.

"Anh ơi, em đau đầu quá." Phương Dật Côn hiện lâm vào suy nghĩ rối rắm, trong não vẩn đục bất kham, trong đầu y có một suy nghĩ nửa đúng nửa sai. Đúng vậy, anh hai bây giờ là người quan trọng nhất với mình, mình muốn anh ấy, rất rất muốn. Phương Dật Côn đột nhiên phản kích, lật ngược đè ép Phương Dật Luân lại dưới thân.

"Anh hai, em đối với anh..." Phương Dật Côn không màng biểu tình kinh ngạc của Phương Dật Luân, không hề do dự hôn lên bờ môi mỏng mềm mượt của đối phương, đầu lưỡi tùy ý đoạt lấy nước bọt trong miệng y.

"Hô...ứm...Côn...không được như vậy...a... vừa anh mới nói...ha aa...em nghe có hiểu không...không được...ưm..." Phương Dật Luân muốn ngăn cản Côn, dùng tay đặt trước ngực đem cậu đẩy ra, mới thoát khỏi nụ hôn của đối phương. Nhưng ai biết Côn cứ như vậy đè ép xuống, đem phân thân chính mình sớm đã cương cứng đưa vào cửa huyệt ướt sũng.

"Côn!!! không được. Đây là loạn luân em có biết không a ahhh.... Dừng...ứ...lại..." Hai tay Phương Dật Luân gắt gao đè trước ngực Côn ý đồ muốn kéo dãn khoảng cách giữa cả hai, nghiêng đầu không nỡ nhìn thẳng vào hai tròng mắt ngây thơ của người bên trên. Côn không để ý đến lời Luân nói, giờ phút này cậu như chìm vào lửa nóng tình dục, không màng tất cả bắt đầu quất xuyên.

"Anh hai...ha...Côn muốn anh... Thích...Côn thích anh hai nhất." Phương Dật Côn yên lặng ở trong thế giới của chính mình, hoàn toàn quên mất cậu hiện tại căn bản vô pháp bắn tinh. Hai đầu gối Phương Dật Côn chen vào giữa, tận lực đem hai chân Phương Dật Luân tách rộng ra, vật cứng rắn dưới thân không ngừng đảo hướng đâm vào chỗ sâu trong nhục huyệt ấm nóng.

"A Côn...Như vậy...như vậy sẽ...a ha...dừng á..." Phương Dật Luân cảm thấy hậu huyệt trướng đau đã chậm rãi biến mất, nhưng hoa huyệt nguyên bản chưa thể hoàn toàn khôi phục lại một lần nữa bị mạnh mẽ tiến vào, trên mặt Côn lúc này là biểu tình hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng. Phương Dật Luân chịu đựng bản thân bị đứa em ruột thịt xâm phạm, tâm trạng cực kỳ nặng nề nhưng chính là như vậy, thân thể y lại vẫn cứ cảm nhận được khoái cảm do cuộc tình mang tới. Thật đáng buồn cười a. Bản thân y sao lại có một thân thể dâm đãng như vậy, cự nhiên bị chính em trai ruột lộng tới cao trào.

Phương Dật Côn không ngừng đảo lộng, thỉnh thoảng đâm hướng vào vài điểm trên vách tường mềm mại, cậu cảm giác được thân thể anh hai đang căng thẳng, mà chính cậu giống như cũng đã tới cực hạn nhẫn nhịn, tinh dịch vội vàng lao ra khỏi tinh hoàn, có điều ở ống dẫn tinh lại bị chặn không tìm được đường thoát, đúng lúc này Phương Dật Côn mới nhớ tới không có Viêm Đế cho phép cậu không được bắn tinh.

"Ngô." Phương Dật Côn thân thể run rẩy vài cái, biểu tình trên mặt thập phần thống khổ.

"Côn? Em...em sao thế?" Phát hiện Phương Dật Côn có dị thường, Phương Dật Luân bất chấp đang đạt tới cao trào mà cố gắng nâng thân thể dậy đỡ lấy cánh tay Phương Dật Côn hỏi.

"Anh ơi... em, em không thể bắn tinh." Phương Dật Côn ủy khuất ngẩng đầu, dường như sắp khóc, đôi mắt to ngập nước phá lệ chọc người yêu thương.

"Sao lại như vậy? Vì cái gì.?" Phương Dật Luân có chút kinh hoảng. Bởi vì thân thể chính mình khác với nam giới bình thường, y chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có thể kết hôn sinh con, cho nên trọng trách kéo dài hương khói Phương gia liền đặt trên đầu Phương Dật Côn. Trước đó Phương Dật Côn thật lâu không bắn y còn tưởng rằng Nghiêm Hi đã cho cậu dùng thuốc gì đó. Nhưng hiện tại nghe em trai nói không có biện pháp bắn tinh, Phương Dật Luân đột nhiên không biết phải làm sao.

"Là, là chủ nhân. Ngài ấy đặt thiết bị khuếch trương trong cơ thể em. Em, em không thể tự chủ bắn tinh. Điều khiển từ xa, hic, ở chỗ chủ nhân." Phương Dật Côn cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Cái gì! Hắn sao có thể...làm thế với em..." Phương Dật Luân tức khắc cảm thấy như bị sét đánh trúng, người đàn ông kia rốt cuộc đã làm những giải phẫu phi nhân tính gì trên người Côn đây, nếu nói như vậy về sau Côn làm thế nào có thể thoát khỏi khống chế của ác ma kia.

"Bộp bộp bộp bộp" một loạt tiếng vỗ tay từ cửa truyền đến, hóa ra Nghiêm Hi đã quay lại phòng. "Chậc chậc chậc. Thật là một khung cảnh đáng xem nha. Trò chơi huynh đệ loạn luân này chơi vui không, hửm?" Nghiêm Hi đột nhiên từ cửa đi đến, nhìn thấy Côn muốn rút phân thân ra liền hạ lệnh, "Đừng lấy ra, lại làm Luân cao trào một lần nữa." Nghiêm Hi bình tĩnh nói.

"Chủ nhân...Côn...Côn..." Phương Dật Côn vốn đã cao trào một lần lại bị chắn trở về, lần này còn muốn tiếp tục khẳng định lại là một hồi dày vò Luân, ánh mắt lập tức hướng nam nhân cầu xin.

"Vừa mới rồi không phải vẫn còn rất hứng khởi sao? Nghe lời, tiếp tục đi." Nghiêm Hi một tay nắm cằm Phương Dật Côn, một bên ái muội nói. Hắn vừa mới theo dõi một hồi đông cung sống động huynh đệ loạn luân, không ngờ tới tự nhiên còn là Luân chủ động, xem ra đứa nhỏ Luân này xác thật đã thuận theo không ít, cũng coi như đã bồi dưỡng ra một sủng vật đúng ý mình rồi.

"Chủ nhân! Không cần Côn...Luân muốn...chủ nhân." Phương Dật Luân nói ra lời trái với tâm nguyện, quả nhiên đúng như y nghĩ, những camera đó xác thật là Viêm Đế sắp đặt để theo dõi hai anh em bọn họ. Không đành lòng để Côn chịu dày vò, Phương Dật Luân đành phải chịu đựng khuất nhục hướng nam nhân mở miệng lấy lòng. Biểu tình y cũng trở nên cực kỳ thẹn thùng, nhìn qua mê người cực kỳ.

"Luân nguyện ý ngoan ngoãn, chủ nhân thực vui mừng." Nghiêm Hi dùng vẻ mặt hiền lành nói, một bàn tay duỗi ra hướng về phía cúc huyệt bị khuếch trương. Phương Dật Luân cảm giác hai ngón tay Nghiêm Hi ở trong nội thể thành thạo chọc ngoáy, ngón tay dùng sức chọc chọc trên thành ruột mẫn cảm.

"Ân a...Chủ nhân...làm ơn lấy...ha...ha...lấy ra đi. Luân muốn...ức...chủ nhân." Phương Dật Luân khép hờ hai tròng mắt, khóe mắt ngắm dưới thân Côn, dương vật cậu đang chậm rãi mềm xuống, xem ra chính mình thuận theo chút, Côn hẳn là có thể ít chịu tội hơn. Thanh niên cực lực lấy lòng Nghiêm Hi, ít nhất có thể vì Côn tranh thủ một ít thời gian nghỉ ngơi.

"Nga? Luân muốn chủ nhân vậy sao? Là nơi nào muốn?" Nghiêm Hi vẻ mặt tỏ ra hồ nghi nhưng ngón tay vẫn không ngừng đùa bỡn cúc huyệt cùng hoa huyệt ướt át của Phương Dật Luân. Nhìn trên người thanh niên không có trói buộc nhưng lại thuận theo như thế, trong lòng cũng thật là vừa lòng.

"Chỉ... chỉ cần là chủ nhân...ưm...a...Nơi nào cũng...ha...ha...cũng đều muốn...." Luân tận lực tách đùi ra, dùng mọi thủ đoạn mình biết khiêu khích thần kinh thị giác của nam nhân, vừa nói vừa thở dốc khiến cho bản thân trở nên thập phần dâm loạn.

"Đứa bé ngoan, đây là khen thưởng." Nghiêm Hi chậm rãi chuyển động tay, dụng cụ khuếch trương nhét trong hậu huyệt đang chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng nam nhân rút khuếch trương khí ra, huyệt động vốn khép chặt nay lại bị mở rộng thành một cái lỗ nhỏ thật sâu, cửa vào còn đang hơi mấp máy chảy ra một chút dịch ruột non. Nghiêm Hi thả ra dục vọng trong quần mình ra nhắm ngay hoa huyệt ướt át, dùng sức đỉnh sâu vào, bên trong bởi vì vừa mới bị côn thịt của Phương Dật Côn thọc vào rút ra trở nên mẫn cảm hơn nữa vô cùng mềm mại, Nghiêm Hi hừ nhẹ một tiếng, thở ra một ngụm hơi thở.

"Chủ nhân." Phương Dật Luân đôi tay vòng qua cổ Nghiêm Hi, lộ ra biểu tình khiêu khích hiếm có. Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy có chút mất khống chế, không để thanh niên có thời gian thở dốc, nhanh chóng đâm chọc hết công suất.

"Ư ư...á...Chủ nhân...Sâu quá...Chậm...ư...chậm lại chút...ha...ha...." Hạ thân Phương Dật Luân theo sự va chạm của người phía trên truyền tới từng đợt khoái cảm lan khắp toàn thân. Y tận lực đè thấp thanh âm, không muốn để Côn nghe thấy thanh âm dâm đãng này của bản thân, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Côn, lại phát hiện thanh niên quỳ ghé vào trên giường, vùi đầu ở dưới hạ thân Viêm Đế, liếm láp hai cái túi da căng tròn dưới thân nam nhân, đôi tay không ngừng ở phần bên trong gốc đùi nam nhân vuốt ve.

"Chuyên tâm vào." Nghiêm Hi phát hiện ánh mắt Phương Dật Luân hướng sang phía khác, cố ý hung hăng đẩy hông mạnh một chút, tức khắc khiến đối phương một hồi than khóc.

"A..." Hoa huyệt vốn là nơi mẫn cảm, hơn nữa nam nhân lần này làm thực sự quá mức hung ác khiến Phương Dật Luân thiếu chút nữa ngất xỉu. Thanh niên phục hồi tinh thần lại, theo sự chuyển động của Nghiêm Hi cùng cự vật đang không ngừng ra vào nội thể, y chỉ có thể tự dặn bản thân phải nhẫn, nhất định phải nhẫn, chỉ có thể nhẫn mới khiến đối phương mất cảnh giác mới có cơ hội chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro