Chương 21: Thuận theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đi qua hơn nửa năm, Nghiêm Hi có khi sẽ không định kỳ rời biệt thự mấy ngày, tuy rằng trong lúc đó Phương Dật Luân rất muốn chạy trốn, lại bất đắc dĩ phát hiện biệt thự được thủ vệ rất nghiêm ngặt, căn bản tìm không thấy cơ hội. Mà nói là biệt thự, nơi này càng giống như là ngục giam không có cửa ra, thủ vệ phi thường nhiều, hơn nữa xung quanh còn có vô số máy theo dõi.

Phương Dật Luân vì chuẩn bị kế hoạch chạy trốn, không thể không ủy khuất cầu toàn, thuận theo nam nhân. Có đôi khi nam nhân một đêm sẽ muốn rất nhiều lần, rõ ràng chính y thể lực theo không kịp Viêm Đế, lại còn phải làm ra một bộ thái độ thỏa mãn cảm tạ. Viêm Đế dạy dỗ thường xuyên là không biết ngày đêm, thân thể y cơ bản luôn ở trong trạng thái mỏi mệt.

Mà trong dương vật Phương Dật Côn có gắn ngoạn vật tại ống dẫn tinh, bởi thế Luân chưa từng thấy Côn phóng thích một lần nào, thanh niên thường xuyên bị buộc phải nhẫn nhịn chịu đựng khoái cảm đến muốn đâm đầu vào tường, phải quỳ trên mặt đất hôn mặt giày chủ nhân cầu chủ nhân có thể cho chính mình cơ hội một lần cao trào, nhưng mà Viêm Đế trước nay không lần nào đáp ứng cậu cả. Viêm Đế đã từng nói với Côn, "Em là của ta, bất luận bộ vị nào trên thân thể em đều là của ta, mọi thứ của em chỉ có thể chịu ta khống chế.".

Bệnh tim của Côn phát tác càng ngày càng thường xuyên, còn như vậy nữa Côn sẽ chịu không nổi mất. Xem ra kế hoạch chạy trốn cần tiến hành nhanh hơn một chút rồi.

Nửa năm nay thuận theo cũng giúp Phương Dật Luân đổi lấy một chút tự do, Viêm Đế đồng ý cho anh em hai người họ một phạm vị hoạt động tương đối rộng ở bên trong biệt thự. Phương Dật Luân cẩn thận quan sát mỗi một căn phòng, căn biệt thự này ít nhất có trên trăm cái camera, chỉ có duy nhất một sơ hở đó là tại một góc tường vây quanh biệt thự có một cái góc chết, nơi này là có người gác nhưng mỗi đêm vào giờ Tý (khoảng từ 11h đêm đến 01h sáng hôm sau) sẽ có khoảng 15 phút đổi ca gác, nơi đó sẽ không có người.

Phương Dật Luân mỗi đêm đúng giờ Tý, chỉ cần Viêm Đế không có ở bên cạnh liền sẽ bò dậy đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xung quanh. Luân quan sát rất kỹ càng, đã sớm chú ý tới thời gian đổi gác kia, y biết có lẽ đây là hy vọng sinh tồn duy nhất của bọn họ.

_________

Đêm nay Phương Dật Côn bị trói trên giá hình bằng kim loại, hai chân tách lớn bị treo lên trên, có thể thấy rõ ràng hai tiểu tinh hoàn căng phồng đang điên cuồng chấn động, hạt châu bên trong không chỉ có chấn động còn mang theo điện lưu mỏng manh, cốc tự sướng trên côn thịt cũng đang không ngừng vận động, hậu huyệt cắm gậy mát xa kim loại thật lớn, không cần phải nói, cũng là loại mang điện. Phương Dật Côn đau đớn đã bắt đầu run rẩy, hai tròng mắt mờ mịt nhìn về phía trước, khóe miệng chảy ra chỉ bạc tích táp tích trên sàn nhà, kích thích mãnh liệt làm thanh niên căn bản kêu không thành tiếng, có thể nhìn ra cậu đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

"Thân ái, cố lên a, em nếu không làm cho ta bắn ra, Côn liền phải tiếp tục nhẫn nhịn nha." Nghiêm Hi một tay vuốt ve đỉnh đầu Phương Dật Luân, một bên ôn nhu nói. Thanh niên quỳ gối trước người nam nhân ra sức vì nam nhân khẩu giao, gấp đến khóc ròng, hai tròng mắt mờ mịt bởi hơi nước nhìn vô cùng đáng thương, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa Phương Dật Côn cùng Nghiêm Hi.

"Chủ nhân...khục...ngài làm ơn... ặc...xin hãy bắn ở trong miệng Luân... hoặc là thỉnh ngài....ứ...ứm...hung hăng làm em....khục khục... bắn vào trong thân thể dâm đãng...của Luân... Cầu xin ngài...ha...ha...thả Côn...thân thể Côn...không chịu...khục..."

Phương Dật Luân đã rất nỗ lực, khẩu giao gần một tiếng đồng hồ, nam nhân cự nhiên một giọt đều không có bắn ra. Viêm Đế đưa ra điều kiện là chỉ cần làm hắn bắn tinh liền sẽ thả Phương Dật Côn ra, loại trao đổi như vậy là phương thức Viêm Đế rất yêu thích. Phương Dật Luân nhả cự vật to lớn trong miệng ra, trong tay cũng không dám nhàn rỗi, vừa không ngừng loát động phân thân thật lớn của đối phương vừa nói những lời dâm đãng trái với ý muốn bản thân.

"Có thể a, không phải nói sao? Chỉ cần làm cho chủ nhân bắn ra, Côn liền có thể xuống dưới." Trong ánh mắt sủng nịch của Nghiêm Hi nhìn Phương Dật Luân luôn mang theo chút trìu mến, hắn nói "Xem ra ta phải giúp em rồi." Nói xong Nghiêm Hi dùng hai tay đỡ lấy đầu Phương Dật Luân, động thân một cái cắm vào trong miệng Phương Dật Luân, bắt đầu mạnh mẽ đâm rút trong khoang miệng nhỏ xinh mà ấm nóng đó.

Mỗi một lần thọc vào rút ra tốc độ vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, cự vật đỉnh ở tận sau trong cổ họng dẫn tới Phương Dật Luân không ngừng buồn nôn, nhưng chính là như vậy thanh niên cũng không dám đẩy ra mà còn tận lực dùng miệng bao bọc lấy dục vọng nam nhân, đầu lưỡi dính sát vào thân con dao thịt của Nghiêm Hi, ý đồ làm đối phương nhanh chóng bắn ra.

Hiệu quả vô cùng tốt, dưới sự nỗ lực của Phương Dật Luân liền thấy Viêm Đế gầm nhẹ một tiếng, đem tinh hoa chính mình bắn ở trong miệng Phương Dật Luân. Nhìn nam nhân rút ra phân thân, thanh niên cố nhịn nhục nhã ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt si mê, hé miệng dùng đầu lưỡi không ngừng quấy thứ chất lỏng sền sệt tanh nồng trong miệng, để cho đối phương nhìn thấy khuôn mặt dâm đãng của mình.

"Ngoan lắm. Em có thể nuốt rồi." Nhìn đại khái chừng nửa phút, Nghiêm Hi vừa lòng nâng nâng cằm, ý bảo thanh niên có thể làm động tác nuốt xuống. Phương Dật Luân chịu đựng mùi vị đàn ông trong miệng mà cử động yết hầu đem tinh dịch đối phương nuốt vào bụng, sau đó hé miệng để nam nhân thấy rõ chính mình đã nuốt xuống toàn bộ.

"Rất tốt. Xem ra Côn có thể nghỉ ngơi rồi." Nam nhân đi đến bên cạnh Phương Dật Côn người đã nửa hôn mê, duỗi tay đóng lại công tắc của những khí cụ tà ác trên người đối phương, ở thời điểm cởi bỏ trói buộc trên người, thanh niên nháy mắt xụi lơ trên mặt đất.

"Chiếu cố Côn là trách nhiệm của Luân đi? Xem biểu hiện của em ngoan như vậy, buổi tối hôm nay liền đồng ý để hai người các em hảo hảo nghỉ ngơi." Nghiêm Hi đem tầm mắt dịch đến trên người Phương Dật Luân, xem ra trong nháy mắt Côn rơi xuống đất kia Phương Dật Luân muốn trực tiếp xông qua đỡ lấy cậu, chính là nhìn sắc mặt nam nhân y lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, kỳ thật nội tâm y đã gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Nghiêm Hi kéo khóa quần, bình tĩnh hướng cửa đi tới, trong lúc đó dư quang từ khóe mắt nhìn thấy Phương Dật Luân gấp gáp bò tới bên người Phương Dật Côn liền quay đầu lại lộ ra một nụ cười tà ác, trong ánh mắt hắn mang theo một cỗ mạc danh lãnh quang, sau đó cũng không có dừng lại mà trực tiếp mở cửa lớn lắc mình đi ra ngoài.

"Côn! Côn! Tỉnh tỉnh. Em thấy thế nào rồi?" Phương Dật Luân ngồi quỳ trên mặt đất, một tay nâng đầu Phương Dật Côn dậy, nhẹ đặt ở trên đùi chính mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt cậu, gấp đến nước mắt chảy ròng.

"Ha...a...anh hai... em...em không có việc gì." Phương Dật Côn mơ mơ màng màng mở hai mắt, nhìn Phương Dật Luân đang ôm lấy mình, trong mắt tất cả đều là nước mắt, Phương Dật Côn đành phải miễn cưỡng nói ra một câu nói đứt quãng, cố gắng an ủi đối phương.

"Côn, không thể đợi được nữa, anh sẽ đến mang em cùng trốn thoát khỏi đây." Phương Dật Luân tính toán rồi lại tính toán, không đành lòng nhìn đứa em yêu quý đang suy yếu trong lòng mình, "Anh ngày hôm qua nghe thủ vệ nói, ngày mai Viêm Đế sẽ rời khỏi đây mấy ngày, hình như là muốn đi giải quyết mấy hạng mục tại Công ty. Hôm nay em cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ngày mai anh hai mang em rời đi, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại địa ngục này nữa." Phương Dật Luân đáy lòng quyết tâm, đem Côn ôm gắt gao ôm chặt vào trong lòng.

"...Được, anh hai..." Không biết sau này sẽ thế nào, Côn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Chẳng lẽ trong tiềm thức chính mình cũng muốn chạy trốn sao? Côn cảm thấy cơ thể cực kỳ mệt mỏi, hai tròng mắt bắt đầu không chống đỡ nổi nữa, tầm mắt chậm rãi càng ngày càng mơ hồ, cứ như vậy ngất đi.

______

Aiz, các em còn ngây thơ lắm. Dễ gì mà thoát đc hả hai em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro