Chương 22: Kế hoạch thực thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh hai." Phương Dật Côn mê mang mở hai mắt ra nhưng lại nhìn không tới thân ảnh Phương Dật Luân, nhìn thời gian có lẽ đã là ban ngày. Phương Dật Côn có điểm không biết làm sao, không ngừng kêu Phương Dật Luân.

"Đây, anh đây." Phương Dật Luân đẩy cửa phòng ra, nhìn Phương Dật Côn ngồi ở trên giường trong mắt mang theo một chút kinh hoảng, chạy nhanh qua nắm lấy tay đối phương, nhẹ giọng trấn an nó.

"Anh ơi, em nằm mơ. Em mơ thấy ba cùng mẹ..." Thấy anh hai ở bên canh nên Côn có chút ủy khuất, nhào vào trong lòng ngực Phương Dật Luân, thanh âm còn mang theo một chút run rẩy.

"Côn, em phải kiên cường một chút, anh mới vừa đi lấy cho em chút cháo. Em đã ngủ một ngày rồi, nhanh ăn chút gì đi." Phương Dật Luân nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng thanh niên tiếp tục trấn an nói.

Từ khi đến biệt phủ tư nhân của Viêm Đế, nam nhân cho phép hai người có thể ăn thức ăn rắn, dù sao hắn cũng suy tính đến việc nếu chỉ hấp thụ dịch dinh dưỡng sẽ không thể duy trì được việc dạy dỗ điều giáo cường độ cao của mình được. Thế nhưng hai người cũng không thể thích gì thì ăn lấy mà chỉ có thể ăn những đồ ăn phối hợp do Nghiêm Hi quyết định, này cơ bản dù là thức ăn rắn cũng chủ yếu là đồ thanh đạm.

"Anh hai, thực xin lỗi. Là Côn quá vô dụng." Phương Dật Côn ngẩng đầu nhìn Phương Dật Luân, anh hai chính là vì mình mới có thể rơi vào địa ngục như vậy.

"Đồ ngốc. Đừng nói những lời như vậy nữa. Nhanh chóng ăn chút đồ đi, chuẩn bị tinh thần. Buổi tối, buổi tối hôm nay chúng ta liền rời khỏi nơi này. Anh đã xem qua, sáng sớm Viêm Đế đã rời đi." Phương Dật Luân một tay cầm chén, một tay dùng cái muỗng khuấy khuấy cháo trắng, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến bên miệng Phương Dật Côn.

"Chủ, chủ nhân sẽ không đồng ý." Phương Dật Côn mở to hai mắt, lộ ra ánh nhìn non nớt, cúi đầu thuận theo uống một ngụm cháo.

"Côn, em đang nói cái gì? Hắn là ác ma, không phải chủ nhân. Em có phải bị hắn tẩy não rồi không?" Phương Dật Luân không thể tin tưởng nhìn em trai mình, nó trước kia tuy rằng bị sủng hư, nhưng cũng không không phải là một Phương Dật Côn tùy hứng cùng không có nhận thức trước mắt như vậy. Luân hoài nghi nghĩ, có lẽ là Viêm Đế đã cho Côn dùng thuốc gì đó mới khiến nó nghe lời đến thế, nhưng quan sát lâu như vậy lại không có phát hiện cái gì dị thường.

"Anh hai." Thái độ Phương Dật Côn nháy mắt mềm xuống, hướng Phương Dật Luân nhích lại gần, "Kỳ thật chủ nhân cũng là yêu chúng ta đi?" Không biết vì cái gì thanh âm Côn trở nên thực nhẹ nhàng, cậu vừa nói vừa hơi hơi nhắm mắt dựa vào trên vai Phương Dật Luân.

"Côn, em nhìn anh xem. Nếu hắn thật sự yêu em, kia vì cái gì muốn làm em thương tổn? Hắn đối với em từng thể hiện tình yêu sao? Lại nói, hắn là đàn ông, làm sao có thể cùng em sinh ra thế hệ sau được đây." Phương Dật Luân vừa nói vừa chậm rãi gục đầu xuống, nhìn về vật nam tính giữa hai chân Phương Dật Côn, thanh âm y càng ngày càng nhỏ, sau đó là không đành lòng nhìn nữa liền đưa mắt sang chỗ khác.

"Thân thể này của anh...haizz. Chính là em còn phải vì Phương gia kéo dài đời sau, cho nên chúng ta nhất định phải chạy đi. Anh sẽ nghĩ cách gỡ xuống thúc cụ này, Côn cần phải nghe lời anh hai, được không?" Thấy Côn không nói lời nào, Phương Dật Luân ngay sau đó lại nói, chậm rãi cúi đầu tìm kiếm tầm mắt của Côn.

"Chính là...chính là nếu bị phát hiện...em...em sợ lắm..." Đối diện với tầm mắt Phương Dật Luân, Phương Dật Côn có chút sợ hãi, chính là cậu lại không muốn trái với mong muốn của anh hai luôn yêu thương và quan tâm mình.

"Sẽ không, anh sẽ chuẩn bị tốt, buổi tối Côn chỉ cần đi theo anh là được rồi, hiện tại Côn ngoan ngoãn ăn cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt, còn lại giao cho hết cho anh." Luân biết em mình tuy sức khỏe không tốt nhưng lại rất cá tính, nếu lúc này chính mình không dũng cảm một chút, vậy cả hai vĩnh viễn cũng không thoát được sự khống chế của Viêm Đế, tuy rằng mạo hiểm, nhưng y vẫn là muốn thử một lần. Nhìn Côn ngoan ngoãn cơm nước xong đi ngủ, Luân mới tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

-----------

"Côn. Tỉnh tỉnh. Nhanh lên nhanh lên." Đêm tới rất nhanh, Phương Dật Luân nhẹ nhàng lay Côn tỉnh lại, thanh âm hạ xuống rất thấp sợ kinh đối phương.

"...Ưm...anh hai..." Thanh niên dùng tay dụi dụi mắt, cậu dường như vẫn còn hơi buồn ngủ, mông lung nhìn Luân đang đứng trước mắt.

Phương Dật Luân đem khăn trải màu trắng trên giường xé thành nhiều đoạn dài tính làm thành dây bện. Nửa năm qua trên người cả hai không được mặc những bộ quần áo bình thường, hai anh em đều chỉ có duy nhất một chiếc áo thun trắng rộng dài như váy bầu, mà trong áo chính là những đoạn dây thun, còn có khí cụ trói buộc Viêm Đế ép đeo cho cả hai, cổ tay, cổ chân, ngực cùng giữa háng không một nơi để sót.

"Đừng nhúc nhích, anh hai phải trói chặt em một chút, tuy rằng lầu 3 không cao, nhưng anh không muốn Côn bảo bối có bất luận sơ xuất gì." Phương Dật Luân trên mặt lộ ra tươi cười khó có được trong thời gian này, đã bao lâu không được nhìn thấy anh hai cười tươi đến thế, Côn dường như sắp quên mất y cười như thế nào rồi. Phương Dật Côn ngoan ngoãn nâng hai tay lên, Luân đem khăn trải giường đã được xé thành dải cột vào bên hông Côn, chặt chẽ trói lại một nút thắt, trên miệng cũng không quên dặn dò, "Đợi lát nữa chúng ta từ cửa sổ đi xuống, chúng ta chỉ có 15 phút. Nhớ kỹ, chờ một chút phải nắm chặt, ngàn vạn đừng buông tay, an toàn tới rồi mặt đất liền nhanh chóng đem dây buộc ở hông cởi ra, đứng ở một bên chờ, anh sẽ xuống ngay rồi chúng ta cùng nhau chạy." Nhìn Côn hiểu chuyện gật gật đầu, Phương Dật Luân lôi kéo Côn ngồi xổm phía dưới cửa sổ, một bên đem khăn trải giường từng dải từng dải cột chặt thành dây dài, sau đó lại đem một đầu gắt gao cột vào chân giường.

Trong đêm tối yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cơn gió lay động tán cây tạo nên những tiếng sàn sạt. Dựa vào ánh trăng chiếu sáng Phương Dật Luân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, thủ vệ vẫn còn ở đó, như vậy là chưa đến thời gian có thể chạy. Chậm rãi ôm bả vai em trai, y cảm giác thân thể nó có chút phát run, cúi đầu khẽ hôn trán Côn để trấn an.

Cơ hội thuận lợi như vậy cũng không nhiều, trước một ngày có thể nghỉ ngơi, ngày hôm sau Viêm Đế lại không ở biệt thự. Luân thu dũng khí, âm thầm vì chính mình cổ vũ. Rất nhanh đám thủ vệ sửa sang lại một chút, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía sau đó yên lặng rời đi.

"Côn, nhanh lên, chính là hiện tại." Phương Dật Luân nhanh chóng đứng lên, một tay đẩy cửa sổ ra, kéo Phương Dật Côn thúc giục.

"Anh hai, cao quá." Côn nhìn phía dưới cửa sổ, lắc đầu lại rụt trở về.

"Anh sẽ ở trên giữ dây, em chỉ cần nắm chặt khăn trải giường, anh sẽ chậm rãi thả dây xuống từng chút một. Nhớ kỹ, đừng nhìn phía dưới, ngẩng đầu nhìn anh hai là được. Côn sẽ làm được mà, phải không?" Phương Dật Luân nói chuyện bằng tốc độ rất nhanh, đôi tay đỡ hai bên đầu Phương Dật Côn, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhìn biểu tình tin tưởng cùng lo lắng đau lòng của anh hai, Phương Dật Côn cuối cùng gật gật đầu. Phương Dật Luân đem em trai đỡ lên khung cửa sổ, chậm rãi buông khăn trải giường, thể trọng Phương Dật Côn khá nhẹ, nhưng đối với Phương Dật Luân không cường tráng hơn bao nhiêu lại còn bị dạy dỗ điều giáo thời gian dài khiến sức khỏe yếu hơn trước mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Một chân Phương Dật Luân gắt gao chống lại ven tường, chậm rãi buông khăn trải giường ra từng chút một, nhìn Côn chậm rãi được thả ngã xuống đất mặt, y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó Phương Dật Luân bò lên trên phần lưng giường khung hướng ra phía ngoài, nắm chặt khăn trải giường nhanh chóng thả người xuống. Thời gian thả Côn xuống tương đối dài, chính mình vẫn là phải nhanh hơn một chút, thẳng đến khi rơi xuống đất, Luân cũng chưa phát hiện lòng bàn tay đã bị mài ra vài đạo vết máu do ma sát.

"Đứng ở trên vai anh đi, anh sẽ đẩy em qua vách tường, sau đó em ở trên đó kéo anh hai lên." Lôi kéo Côn né tránh mấy cái máy theo dõi, đi vào trong một góc khuất, đôi tay Luân đỡ tường ngồi xổm xuống dưới, nghiêng mặt nhìn Côn đứng bên cạnh mình.

"Không được, em không được đâu." Côn chưa từng đứng trên vai ai bao giờ, huống chi là anh hai mảnh mai của mình, hơn nữa loại tình huống này cậu nhất định đứng không vững.

"Nhanh lên, nghe lời, đây là cơ hội duy nhất." Phương Dật Luân biểu tình bắt đầu khẩn trương cùng có chút bất an, thúc giục Phương Dật Côn mau hành động một chút.

Nhìn ánh mắt kiên định của anh hai, Phương Dật Côn bất đắc dĩ đành phải một tay đỡ tường, một chân chậm rãi dẫm lên bả vai gầy yếu của Phương Dật Luân, một chân khác dùng chút lực dẫm lên một bả vai khác của Luân.

"Hô...ách..." Không nghĩ tới em trai sẽ nặng như vậy, Phương Dật Luân thầm hô một hơi, cắn răng hai chân dùng hết toàn lực, run run rẩy rẩy, thong thả đứng lên.

Thực nặng.

Phương Dật Côn cố gắng bám tường leo lên trên, cuối cùng dùng sức lực thật lớn cậu rốt cuộc cũng bò lên đến nơi, xoay người duỗi tay xuống dưới muốn đem Luân cũng kéo lên.

"Đây là ai? Muộn như vậy vẫn còn leo tường." Thanh âm trầm thấp bỗng vang lên từ phía sau đánh vỡ không gian yên lặng.

Phương Dật Luân sợ tới mức giật mình một cái, lập tức xoay người, phần lưng gắt gao dán vào mặt tường tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Thanh niên bất an cùng hoảng sở tới mồ hôi lạnh chảy ròng, bởi vì thanh âm này hắn quá quen thuộc, là của ác ma đã tra tấn y suốt nửa năm qua.

"Côn! Đi mau, đừng chờ anh, anh đi không được. Đừng cãi anh, đi mau." Nhìn đến nơi xatrong bóng đêm dẫn xuất hiện một bóng người, Phương Dật Luân càng thêm xác nhậntình cảnh chính mình, ngẩng đầu đối Phương Dật Côn hô to một câu, cũng khôngmàng Côn muốn nói cái gì, vùi đầu liền nhằm phía thanh âm kia lao tới.

_____

Thật sự là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro