Chương 23: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Dật Luân không màng tất cả nhằm về phía Viêm Đế, ít nhất muốn giúp Côn kéo một chút thời gian để cậu có thời gian chạy trốn. Chính là trong nháy mắt muốn chạm vào Viêm Đế kia, từ phía sau hắn đột nhiên nhảy ra hai thủ vệ chắn trước mặt Phương Dật Luân, nháy mắt đem thanh niên chính diện ngăn trở.

Trong khoảng khắc bị ấn xuống mặt đất, Phương Dật Luân bị va đập đến hai mắt biến thành màu đen, cằm một trận đau nhức, hẳn là da va vào mặt đất. Y không ngừng giãy giụa, quả thực chính là dùng hết sức lực cả người khiến hai cánh tay hai thủ vệ đè y xuống cũng bị cào ra vài vết máu.

"Buông tôi ra!!! Các người đám cặn bã này.! Các ngươi, các ngươi sẽ không được chết tử tế." Phương Dật Luân điên cuồng gào thét, nhưng những người này vốn được đào tạo nên sức lực rất lớn, làm sao y chống đỡ lại được. Phương Dật Luân phản kháng không được, vặn đánh một hồi liền mệt đến thở hổn hển, cuối cùng hai tay thanh niên bị vặn về phía sau kéo lên cao, hai chân quỳ trên mặt đất, thân thể bị áp rất thấp. Cuối cùng chỉ có thể gian nan ngẩng đầu, nhìn em trai mình ở đầu trên tường run bần bật không dám nhúc nhích hét lớn, "Côn, mau đi a! Đừng thất thần nữa." Phương Dật Luân gấp không được, đúng lúc này dư quang thấy Viêm Đế bước qua người mình, đôi tay cắm trong túi quần thong thả hướng về phía Phương Dật Côn chậm rãi đi tới.

"Bé ngoan, tới bên chủ nhân nào." Nghiêm Hi ngẩng đầu hướng Phương Dật Côn dịu dàng nói, ngôn từ kia quả thực ôn nhu tới cực điểm, vươn đôi tay mở rộng tư thế như muốn ôm Côn vào lòng.

"Chủ, chủ nhân... Anh hai anh ấy chỉ...." Côn hết nhìn Viêm Đế lại nhìn nhìn Phương Dật Luân bị đè dưới đất ở phía sau, biểu tình có chút nôn nóng.

"Tính tình anh hai em chỉ là có chút nhốn nháo, chủ nhân sẽ không trách y. Ngoan, mau tới đây." Nghiêm Hi vẫn duy trì ngữ khí ôn hòa tiếp tục dỗ dành Côn, hai tay nhẹ nhàng lắc lư hai cái, ý bảo Côn nhanh lên xuống dưới.

"Không được!!! Côn. Không được nghe hắn. Xin em đấy, nhanh rời đi đi." Phương Dật Luân gân cổ lên hô to, nhưng lại nhìn thấy Phương Dật Côn đã chậm rãi đem bàn tay hướng về Viêm Đế, trong nháy mắt chạm vào ngón tay Viêm Đế liền bị hắn đột nhiên kéo qua, đem cậu ôm vào trong ngực.

Nghiêm Hi ôm thanh niên xoay người, chậm rãi đi về phía Phương Dật Luân, thấy thanh niên bị áp quỳ trên mặt đất, cúi đầu, bả vai hơi hơi run run, có thể rõ ràng nhìn đến trên mặt đất không ngừng hiện ra từng giọt nước mắt.

"Còn có cái gì muốn nói?" Trong lòng ngực ôm Côn, Nghiêm Hi đứng ở bên người Phương Dật Luân rũ xuống khóe mắt, trong mắt không có ôn nhu dĩ vãng mà chỉ tỏa ra từng trận lãnh quang.

"Dẫn đi." Thấy Phương Dật Luân không nói một lời, Nghiêm Hi liền ngẩng đầu ra lệnh cho thủ hạ một câu, sau đó ôm Phương Dật Côn trong lòng ngực biến mất ở giữa đêm tối.

____________

"Két" một tiếng, cửa sắt dày nặng mở ra rồi đóng lại ở phía sau, hai thủ hạ cường tráng đẩy ngã Phương Dật Luân trên mặt đất liền rời đi ngay. Nghiêm Hi ôm Phương Dật Côn từ bên người Luân đi qua, đem thanh niên thả xuống dưới.

Từ vách tường hắn kéo qua một cái xích sắt buộc vào khóa nối trên vòng cổ Phương Dật Côn, sau đó quay người lại đi đến trước mặt Phương Dật Luân.

"Tỉ mỉ quan sát cùng tính toán không tồi đâu, tay chân còn rất nhanh nhẹn." Một lúc lâu Nghiêm Hi mới lạnh lùng mở miệng, mà đôi tay Phương Dật Luân đặt sát bên sườn ngồi dưới đất, đôi tay y gắt gao nắm chặt quyền, bả vai không ngừng run rẩy.

"Buông tha Côn, chủ nhân muốn em làm cái gì em đều đáp ứng." Im lặng trong chốc lát, Phương Dật Luân mới tuyệt vọng mở miệng, liền ngay cả đầu cũng chưa từng nâng lên, cứ như vậy một chút sức lực đều không có, hai tròng mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.

"Loại sự tình này còn muốn cùng chủ nhân thương lượng sao? Nếu chạy, thì phải nghĩ kỹ hậu quả sẽ như thế nào, Côn trừng phạt là không thể miễn." Nghiêm Hi khoanh tay trước ngực, rũ xuống đôi mắt nhìn chăm chú vào Phương Dật Luân bất lực ngồi trên mặt đất, ngay khi hắn nói trừng phạt không thể miễn liền thấy thân thể thanh niên run nhè nhẹ một chút.

"Côn vốn không muốn đi, là em cưỡng ép nó, nếu chủ nhân nhất định phải phạt, xin ngài hãy phạt cả lên người em, buông tha cho Côn, sức khỏe của nó không chịu nổi." Phương Dật Luân vẫn như cũ không ngẩng đầu, y trong lòng đã xác định rõ ràng, nếu bị bắt lại tuyệt đối sẽ không phải chỉ đánh vài cái là xong, cho nên y phải tranh thủ mọi cơ hội giúp Côn tránh tội mới được. Chính là Phương Dật Luân lại không có nhìn đến khóe miệng Viêm Đế bởi những lời này của mình mà chậm rãi nhếch lên một độ cong tà ác.

"Nếu Luân đã nói như vậy, chà, em cũng biết, chương trình dạy dỗ Côn phải học là cấm bắn cùng điện giật, hai loại hình học tập này so với đề cao độ mẫn cảm của em là hai việc khác nhau, Luân còn chưa từng nghiệm qua chương trình học của Côn đi?" Nghiêm Hi thu hồi tươi cười, đổi một cái biểu tình lãnh khốc ngồi xổm trước mặt Phương Dật Luân, dùng ngón tay nâng cằm thanh niên, thấy trên mặt y treo hai hàng nước mắt, trong ánh mắt là những thứ tình cảm thực phức tạp, nhưng không khó có thể nhìn ra phần lớn đều là tuyệt vọng, "Nhưng mà đây là trừng phạt, trình độ sao có thế giống với khóa học được?" Vừa nói Nghiêm Hi vừa kéo thanh niên, ném y đến một bên giá sắt.

"Khục." Phía sau bị va đập đến phát đau, Phương Dật Luân ngã rạp trên mặt đất, các loại buộc cụ bằng kim loại trên người cùng giá sắt va đập tạo thành tiếng leng leng nghe khá vui tai, tất nhiên hoàn cảnh sắp tới của thanh niên thì không vui chút nào. Phương Dật Luân thấy nam nhân từ bộ ròng rọc khuyên sắt trên trần nhà kéo xuống một cái cái xích sắt tinh tế khóa vào vòng kim loại gắn trên hai cổ chân mình, trên tay hắn dùng một chút lực, chính y liền bị đảo hai chân mở lớn treo ngược giữa không trung.

Phương Dật Luân không cố giãy giụa, y biết hiện tại giãy giụa cũng không có tác dụng gì cho nên cũng liền mặc cho số phận. Áo thun trắng to rộng trên người cũng theo thân thể đảo chiều mà lộn ngược về phía đầu, theo cánh tay đong đưa chảy xuống mặt đất, lộ ra thân thể tuyết trắng của chủ chiếc áo, những thúc cụ trói buộc bằng da màu đen trên người y lộ ra không sót chút gì. Phương Dật Luân nhắm chặt hai mắt chờ hình phạt kế tiếp, chính là Viêm Đế lại chậm chạp không có động tĩnh, thanh niên lúc này mới thử thăm dò mở hai mắt.

"Chủ nhân!!! Không cần!" Thấy nam nhân đang ở một bên dùng một cây gậy mát xa thô to không nhanh không chậm cắm vào thân thể Phương Dật Côn, cậu quỳ rạp trên mặt đất, hai chân tách ra cực lớn, chính là dù đã như vậy vẫn không thể giảm bớt thống khổ khi mà hậu huyệt nơi vốn không phải dùng để làm việc này bị vật to như thế đâm thọc không ngừng, Côn đem mặt chôn ở cánh tay, phát ra tiếng thở dốc thống khổ. Nhìn thấy một màn này, Phương Dật Luân đột nhiên kích động, trái phải đong đưa thân thể, chính là cả người bị trói ở tư thế ngược chiều như vậy khiến y hoàn toàn không thể dùng sức.

"Gấp cái gì? Côn ngoan như vậy, chủ nhân sẽ không làm khó em ấy, chỉ là khí cụ tầm thường, người nên lo lắng là em mới đúng." Gậy mát xa dài chừng 20 cm chỉ dư lại hệ rễ cùng dây điện ở bên ngoài, Nghiêm Hi vừa nói vừa mở công tắc gậy mát xa cùng với chốt mở của hạt châu trong hai tinh hoàn Phương Dật Côn, sau đó lưu lại đối phương bị kích thích đến cuộn tròn thân thể ngã vào phía sau, chậm rãi đi đến bên người Phương Dật Luân.

"Đều là em sai. Là em là em mà. Chủ nhân, cầu xin ngài, muốn phạt ngài liền phạt em đi. Sự việc lần này không liên quan đến Côn, Côn không muốn đi." Cảm xúc Phương Dật Luân trở nên có chút kích động, thanh âm nói chuyện đều đang run rẩy.

"Ta biết, Côn tất nhiên sẽ không phản bội ta." Nam nhân ngồi xổm xuống, đem thúc cụ trên hai cổ tay Phương Dật Luân nối vào vòng sắt gắn trên mặt đất, như vậy đôi tay thanh niên liền mất đi tự do.

"Rất kỳ quái đúng không? Vì cái gì Côn sẽ nghe lời như vậy, vì cái gì nhất cử nhất động của các em ta đều biết, máy theo dõi chỉ là một phần, quan trọng nhất chính là ta biết trong lòng em suy nghĩ cái gì." Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Phương Dật Luân, Nghiêm Hi đứng lên, duỗi tay vuốt ve bên đùi trong đối phương, biểu tình trên mặt hơi hòa hoãn một chút.

"Nhìn cho rõ vào, đừng chớp mắt." Nghiêm Hi nở nụ cười tà ác, xoay người đi tới cạnh Phương Dật Côn đang cuộn tròn trên mặt đất cả người run rẩy. Hắn đóng lại công tác các thiết bị trên người thanh niên, ngồi xổm xuống nắm chặt cằm Phương Dật Côn nâng lên, nhìn cậu hốc mắt ướt đẫm, vẻ mặt ủy khuất nhìn chính mình.

"Luân gọi ta là gì?" Ánh mắt Nghiêm Hi như có chứa ma lực, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt Phương Dật Côn.

"Ác...ma. Ngài...là...ác ma...".

"Em ấy có suy nghĩ gì?".

"Chạy trốn...ư...nhất định phải... chạy thoát...".

"Kế hoạch chạy trốn của Luân như thế nào?".

"...Đợi khi nào...ác ma không có mặt...ư...a...liền...mang theo Côn...ha...ha...cùng nhau rời đi..."

"Nhớ kỹ, vĩnh viễn không được rời đi, em phải tin tưởng, chủ nhân rất yêu các em."

Đoạn đối thoại kết thúc, Phương Dật Luân mở to hai tròng mắt xinh đẹp không thể tin tưởng nhìn hết thảy, đầu óc "ong" một tiếng. Nguyên lai đây là bẫy rập mà Viêm Đế thiết kế cho mình, nhìn ánh mắt Phương Dật Côn dại ra, phương Luân mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là thôi miên, trách không được tính cách Côn sẽ khác thường như thế. Nhìn nam nhân lại mở ra công tắc các đạo cụ trong thân thể Côn, Luân phát hiện thân thể mình không ngừng phát run, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro