Chương 24: Đại giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng hầm ngầm âm u truyền đến từng trận kêu thảm thiết, phía sau lưng Phương Dật Luân bị quất tạo thành từng đạo vết máu. Tuy rằng là roi da đặc chế sẽ không dẫn tới da thịt rạn nứt, nhưng mỗi một lần quất xuống một chút đều sẽ khiến cho dưới da xuất huyết. Phương Dật Luân môi đã cắn đến phá da, thân thể chịu không nổi liên tục phát run.

"Nửa năm này em xác thật ngụy trang rất tốt, em thực ra không phục có phải hay không? Cảm thấy ta lợi dụng Côn tới thử em." Nam nhân một bàn tay cầm roi chậm rãi đập đập trong lòng bàn tay khác, đi quanh Phương Dật Luân nhàn nhã nói chuyện.

"Nói cho Luân một bí mật, trên người những sủng vật ta tín nhiệm tất cả đều có ký hiệu của ta. Chắc em cũng thấy được, trước ngực Côn chính là có nhũ đinh, đó là dấu hiệu tượng trưng thân phận, là chuyên sủng của Viêm Đế ta." Nghiêm Hi hơi dừng lại rồi tiếp tục nói, "Đối với sủng vật không thuận theo sẽ không có tư cách tiếp thu lễ vật của chủ nhân, này cũng chính là lý do vì sao đến bây giờ trên người em không có vật trang trí nào. Cho dù thân thể em có giả bộ thuận theo đến thế nào, nội tâm cũng sẽ bán đứng em, cho dù là một cái biểu tình rất nhỏ." Nhìn Phương Dật Luân không hề làm ra bất luận chống cự gì, Nghiêm Hi thu hồi roi da, thay đổi một cái phiến bản tinh xảo bằng gỗ trúc, một bàn tay không ngừng xoa bóp hai viên tiểu cầu dưới hạ thân thanh niên.

"Nơi này còn không có hảo hảo dạy dỗ qua đi? Ta chính là đối với em quá mềm lòng, cho nên mới không mài mòn được các góc cạnh của em." Nghiêm Hi nói xong trên tay đột nhiên dùng sức, đối bộ vị yếu ớt nhạy cảm đó tạo thành áp lực không nhỏ.

"Aaaaa đau quá." Nơi cực kỳ yếu ớt trên thân thể bị hung hăng niết lộng làm Phương Dật Luân tức khắc kêu lên thảm thiết. Cảm giác hai viên tinh hoàn của mình dường như bị bóp nát, cơ bắp toàn thân Phương Dật Luân căng chặt như muốn chống cự lại đau đớn khó có thể chịu đựng.

"Vốn dĩ cái này là hình phạt dành cho Côn, em có thể nói không, nhưng nếu là Côn nhất định sẽ thuận theo, đúng không? Em tốt nhất đừng có cậy mạnh." Nam nhân đem hai khỏa tiểu cầu của Phương Dật Luân bóp căng lại, nhìn qua giống hai viên tinh oánh dịch thấu tròn trịa.

"Em... thỉnh chủ nhân phạt em..." Phương Dật Luân cắn răng, gian nan trả lời, loại đau đớn này quá khó chịu nổi, nếu tổn thương đến khí quan nam tính của Côn liền phiền toái. Y không dám tưởng tượng đến tình cảnh đó liền một ngụm đáp ứng.

"Cũng tốt. Dù sao đây cũng không phải chuyện quá khó khăn, liền tạm thời để Luân thay thế đi." Nghiêm Hi nói, một tay nắm lấy phần gốc rễ hai viên tinh hoàn, một cái tay khác cực nhanh lại chuẩn liên tục đánh lên hai khỏa cầu căng tròn mẫn cảm của đối phương. Trúc phiến bản đánh hai viên tiểu cầu vang lên mấy tiếng "bạch bạch" rung động, tinh hoàn rất nhanh bắt đầu liền sưng lên.

"A aaa đau...đau quá..." máu toàn thân Phương Dật Luân như sôi trào, cơn đau đớn từ tinh hoàn chiếm cứ toàn bộ hệ thần kinh, nam nhân không màng Phương Dật Luân giãy giụa vặn vẹo thân thể, tiếp tục quất đánh tinh hoàn yếu ớt của thanh niên.

Thẳng đến khi hai viên tiểu cầu này đã hoàn toàn sưng đỏ lên, Nghiêm Hi mới ngừng tay. Phương Dật Luân cảm giác vật giữa hai chân nóng rát đau đớn vô cùng, chính mình đều có thể cảm giác được hai viên tinh hoàn đáng thương của mình phồng rộp lên đang không ngừng run rẩy.

"Cái nhan sắc này thoạt nhìn xinh đẹp hơn nhiều." Hai viên tiểu cầu giống như hai quả hồng chín đỏ lủng lẳng nằm giữa háng, Nghiêm Hi tạm dừng một chút, tiếp theo nói, "Nhưng xem ra ta xuống tay có hơi nặng một chút rồi." Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng khẩy một bên tiểu cầu liền khiến thanh niên toàn thân run run.

"Ách." Phương Dật Luân không thể không chịu đựng hạ thân bị nam nhân tàn phá, nhưng thân thể căng thẳng lại một chút cũng không giảm bớt được cảm giác đau đớn, y nhìn thấy Viêm Đế xoay người lấy ra mấy ống tiêm đứng ở bên người mình, thanh niên hoảng sợ mở hai mắt, không ngừng vặn vẹo thân thể.

"Đừng sợ, thuốc này chỉ có tác dụng thúc đẩy gia tăng sản xuất tinh dịch." Nghiêm Hi vuốt đùi trong Phương Dật Luân, híp mắt nhìn làn da trắng nõn của thanh niên, "Nhưng sẽ hạ thấp chất lượng tinh dịch của em, nói cách khác, tốc độ sản xuất tinh dịch trong tinh hoàn của em sẽ gia tăng, nhưng lại đánh mất công hiệu nguyên bản của tinh dịch. Không sai. Em chính là bị buộc ga rô (tui không hiểu lắm hic)." Nghiêm Hi hừ cười một tiếng, nhìn ánh mắt hoảng sợ của đối phương liền sung sướng nói, "Bất quá Luân không cần lo lắng, tốt xấu gì em còn dư lại cái này." Nghiêm Hi sờ lên khe hoa huyệt thanh niên, đau đớn làm nơi này tạm thời vẫn là khô khốc. Nam nhân sau đó dùng rượu sát trùng phần da bên ngoài để tiêu độc, xong xuôi liền nhắm ngay hai viên tròn trịa kia chọc mũi kim tiêm vào.

"Chủ nhân! Không cần. Cầu xin ngài. Không muốn. Em sai rồi. Em...nô không nên chạy trốn." Nước mắt Phương Dật Luân trào ra, y nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được nam nhân cự nhiên sẽ dùng thủ đoạn như vậy đối phó chính mình. Phương Dật Luân la to, hy vọng Viêm Đế đừng đối xử tàn nhẫn với y như thế, tuy rằng khả năng được đối phương buông tha cơ hồ là không có, nhưng sự sợ hãi cao độ đã thúc đẩy thanh niên không ngừng xin tha.

"Nga? Không cần? Có thể." Nghiêm Hi xác nhận dường như nhìn thoáng qua Phương Dật Luân.

Viêm Đế tự nhiên dễ dàng đồng ý như vậy? Phương Dật Luân cảm thấy kinh ngạc, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi lại lập tức khẩn trương lên, "Chủ nhân, Côn...Côn cũng không cần..." Thấy Nghiêm Hi xoay người hướng tới phía Côn đi đến, y liền biết tên ác ma này sẽ không hảo tâm như vậy, Phương Dật Luân cố gắng gọi Viêm Đế lại.

"Luân cứ muốn làm khó ta, này vốn dĩ chính là để Côn dùng, là em nói muốn giúp Côn không bị phạt. Luân một hồi thì bảo muốn, một hồi lại không cần, sủng nô quá tùy hứng là không tốt." Nghiêm Hi xoay người nhún nhún vai làm một cái biểu tình bất đắc dĩ.

"Chủ nhân. Chủ nhân. Em dùng...Ngài muốn dùng...thuốc gì...đều có thể dùng...trên người em..." Phương Dật Luân nghẹn nửa ngày, cuối cùng gian nan mở hai mắt, đối Viêm Đế nói. Lúc này y còn tư cách cùng người nói điều kiện, hiện tại hy vọng duy nhất của y chính là đừng ngộ thương đến Côn, y tình nguyện để một mình mình chấp nhận cùng chịu đựng tất cả.

"Không được lại thay đổi, kiên nhẫn của ta chính là hữu hạn. Thật sự nghĩ kỹ rồi?" Biểu tình Viêm Đế rõ ràng có vẻ không kiên nhẫn. Lần này vô luận như thế nào cũng phải làm cho tiểu tử ương ngạnh này thật sự thuần phục, luôn dùng Phương Dật Côn tới áp chế xác thật phiền toái.

"Ngạch. Ngạch." Phương Dật Luân chưa kịp cắn chặt răng, Viêm Đế đã đem kim tiêm đâm vào một viên tinh hoàn khiến y đau đớn đến không chịu nổi. Thế nhưng Phương Dật Luân không dám xin tha, chỉ có thể căng chặt cơ bắp toàn thân chống đỡ đau đớn.

"Nhìn xem. Kỳ thật không đau chút nào, đúng không?" Rõ ràng Phương Dật Luân đang phải cực kỳ nhẫn nại, nhưng Nghiêm Hi cố ý nói giống như mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, loại thuốc này tính chất đặc biệt nên hiệu quả dược liệu hơi cao, "Ta hiện tại sẽ đẩy nhanh nước thuốc vào, Luân phải hưởng thụ cho tốt nha." Nói rồi Nghiêm Hi chậm rãi đem chất lỏng trong ống tiêm đẩy mạnh vào tinh hoàn.

"Ô oa aaaaaa." Phương Dật Luân đau đến trợn to hai mắt, thế nào sẽ đau như vậy. Trong một khắc chất lỏng chảy vào trong cơ thể kia, nếu không phải trên người có trói buộc, thanh niên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Loại cảm giác đau đớn này như bị phóng đại một vạn lần, y rốt cuộc nhịn không được, tiếng kêu thảm thiết cứ như vậy quanh quẩn trong tầng hầm ngầm.

Không chờ Phương Dật Luân kịp thích ứng, rất nhanh bên tinh hoàn còn lại cũng đã chịu đãi ngộ đồng dạng. Thân thể thanh niên bắt đầu không chịu khống chế co rút, hai chân run rẩy hoàn toàn ngăn không được, cơ năng toàn thân giống như lâm vào hỗn loạn, thanh niên từ kêu rên biến thành run rẩy, cuối cùng mất khống chế mà hôn mê, Nghiêm Hi thản nhiên nhìn hết thảy mọi phản ứng của đối phương như đã đoán được từ trước.

"Không cần gấp. Chúng ta còn có thời gian rất dài." Nghiêm Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn Phương Dật Luân đã không còn chút nhân thức nhưng cơ thể theo bản năng vẫn đang run rẩy không ngừng.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro