Chương 25: Hoàn toàn khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(điều giáo hạng nặng, thận trọng khi đọc) 

Đêm nay đặc biệt dài lâu, bóng đèn trong tầng hầm dạy dỗ chợt lóe chợt tắt, trong không gian u ám tràn ngập hương vị rỉ sắt.

Phương Dật Luân bị một trận đau đớn làm tỉnh lại, thanh niên thống khổ kêu lên một tiếng, muốn tìm kiếm nguồn gốc của đau đớn thống khổ trên người.

Lúc này hai đùi thon dài của Phương Dật Luân phân biệt đặt trên một cái hình giá kim loại, thân thể toàn bộ treo trên không, trọng lượng cơ thể đều dồn lên cặp đùi đang không ngừng run rẩy, đôi tay bị chặt chẽ trói vòng ra sau hình giá. Phương Dật Luân theo đau đớn gian nan nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hai viên tiểu cầu của mình bị một cây cương châm đường kính khoảng 2mm xuyên qua, hai đầu cương châm còn treo hai viên cầu sắt ước chừng nặng 3 cân khiến cho hai viên tinh hoàn đáng thương bị kéo xuống, thì ra đây là nơi đau đớn phát ra. Thanh niên rên rỉ một tiếng, hai tròng mắt nhắm lại ngẩng đầu không nỡ nhìn thẳng thảm trạng thân thể của mình.

"Tỉnh sao?" Nghiêm Hi từ một bên đi ra, một tay khẽ vuốt ve sườn mặt Phương Dật Luân, ánh mắt nhu tình như nước, ngữ khí càng là mềm nhẹ đến cực điểm.

"Chủ...nhân..." Phương Dật Luân nhíu chặt mi hơi hơi mở mắt ra, nhìn Viêm Đế bỗng cực kỳ ôn nhu xuất hiện ở chính mình trước mắt, thở dốc hỏi một tiếng, "...Côn..." Y lúc này mệt mỏi cùng đau xót vô cũng, trái phải nhìn lại, lại không thấy được thân ảnh đứa em trai thể yếu của mình.

"Côn đi nghỉ ngơi rồi, hiện tại dư lại cũng chỉ có em, cùng ta." Nghiêm Hi tà mị cười, sau nói tiếp, "Kế tiếp, sẽ không còn việc của Côn nữa." Nghiêm Hi ngồi dậy túm cái giá truyền dịch ở một bên tới, quan sát thái độ nhận mệnh của thanh niên nghiêng đầu không nhìn mình, nhanh chóng giải khai lồng trinh tiết trên phân thân Phương Dật Luân, thả ra tiểu gia hỏa phấn nộn bị chèn ép đến ủ rũ.

"Nhìn xem. Nhan sắc thật đẹp. Thật là làm người yêu thích không buông tay." Nghiêm Hi một bên thưởng thức phân thân Phương Dật Luân, một bên đẩy ra lỗ chuông đem ống dẫn truyền dịch cắm vào.

"...Á...sâu quá...đau quá...ư...Chủ nhân...không được." Ống dẫn tiến vào niệu đạo cọ xát với vách tường nóng rát đau xót, Phương Dật Luân luôn cố gắng nhẫn nại, nhưng mà dù đã tiến vào rất sâu nam nhân lại vẫn không có ý tứ dừng lại, Phương Dật Luân ẩn nhẫn ngẩng đầu khép hờ một con mắt cúi đầu nhìn nam nhân đang chuyên chú với động tác trong tay.

"Thả lỏng. Bằng không ta mạnh mẽ tiến vào, người chịu tội chính là em." Nghiêm Hi nhìn ra Phương Dật Luân đang cực kỳ khẩn trương, nâng đầu nhìn khuôn mặt hoảng loạn của thanh niên, động tác trên tay cũng không vì vậy mà dừng lại, không chờ đối phương thả lỏng liền dùng sức đẩy mạnh xuống phía dưới. "Phốc" một tiếng, ống dẫn đã tiến vào bàng quang Phương Dật Luân.

"Ngạch aaa." Một trận thốn đau truyền đến, theo phản ứng của thân thể, ống dẫn tà ác kia hẳn là đã tiến vào bàng quang, Phương Dật Luân tận lực thả lỏng thân thể, muốn cho lực ma sát giảm nhỏ hết mức có thể để tránh quá đau đớn.

"Từ giờ trở đi, trên người của Luân mỗi một khí quan đều do ta khống chế, không cần có ý đồ phản kháng, như vậy chịu tội sẽ chỉ là chính em." Nghiêm Hi vừa nói, vừa đeo lên miệng Phương Dật Luân một cái khẩu tắc hình cầu, trên tay mở ra chốt mở của bơm truyền dịch.

"Ức ư ư ư...." Chất lỏng lạnh lẽo có chút dính nhớp nghịch lưu tiến vào bàng quang, khiến cho Phương Dật Luân toàn thân run rẩy, mắt thấy một túi chất lỏng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể chính mình, thân thể rất nhanh có cảm giác cực kỳ mắc tiểu.

"Này mới vừa có 500cc, vẫn còn một túi nữa." Nhìn thanh niên cúi đầu cắn chặt khẩu tắc, Nghiêm Hi đổi một túi truyền dịch, bình thản lại thong thả nói.

Cái gì? Còn thêm một túi như vậy nữa? Chỉ với phân lượng một túi chính mình liền sắp chịu không nổi, hiện tại tên ác ma kia còn muốn truyền thêm một túi, quả thực muốn mạng mình mà. Phương Dật Luân không ngừng lắc đầu, y muốn nói cho nam nhân biết chính mình đã sắp không được, nhưng hắn vẫn là không thèm để ý mở bơm của túi truyền dịch thứ hai.

Chúa ơi. Loại cảm giác bụng căng trướng này đã muốn vượt qua cực hạn thân thể, Phương Dật Luân trên mặt toàn là biểu tình thống khổ, trong khoảnh khắc giọt chất lỏng cuối cùng bị ép bơm vào, Nghiêm Hi liền phong bế ngay miệng ống dẫn tiểu bên ngoài lỗ sáo của thanh niên.

"1000cc hẳn là em có thể chịu được, thân thể của Luân chủ nhân biết rõ ràng, hiện tại chúng ta cùng quan tâm tới hậu huyệt phía sau nhé, nơi đó nhất định cũng rất đói bụng rồi, đúng không?" Ngữ khí nói chuyện của Nghiêm Hi ôn hòa đến khó mà tưởng tượng được hắn chính là người sẽ làm ra loại sự tình tàn khốc như vậy. Một ống dẫn to hơn ngón tay cái đàn ông vô tình cắm vào cúc huyệt, một túi chất lỏng này nhìn qua so hai túi trước đó đều phải lớn hơn nhiều. Nghiêm Hi không có do dự, mở ra chốt chặn, chất lỏng lấy thế dũng mãnh mà trút xuống, không gì ngăn trở trực tiếp tiến vào trực tràng thanh niên, trong quá trình đó nam nhân còn hai lần thay đổi chất lỏng hoàn toàn mới.

Trong nội thể đều bị rót đầy chất lỏng theo những đường vốn không dùng để hấp thụ chất lỏng vào người, khoang bụng quặn đau cùng với cảm giác buồn đi tiểu vô cùng mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ hệ thần kinh, 4 túi cam du khiến cho tinh thần Phương Dật Luân gần như hỏng mất. Ngay lúc này Viêm Đế còn đem một cái giang tắc hình hồ lô bằng kim loại đẩy vào trong cúc huyệt thanh niên, mặc y nỗ lực như thế nào cũng vô pháp chính mình bài xuất ra ngoài cơ thể.

"Nhìn xem. Chúng ta có một tiểu mập mạp tham ăn này." Nghiêm Hi híp mắt, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên phần bụng dưới căng phồng của Phương Dật Luân, không để ý tới y đã ra một thân mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng còn ấn lên một bụng đầy nước của đối phương, những lúc như này còn có thể nghe thấy trong bụng thanh niên vang lên tiếng kêu ục ục.

"Ư ư ư...a..." Đừng ấn. Bụng đau quá. Muốn đi tiểu. Ai đó làm ơn tới cứu tôi với. Phương Dật Luân muốn kêu, chính là khẩu tắc đã chặn kín miệng không cách nào lên tiếng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu mong đối phương giải thoát cho y. Thân thể y cũng không dám căng thẳng, nếu quá dùng sức liền sẽ áp bách đến bàng quang dẫn phát từng trận đau nhức.

"Đừng có gấp. Chúng ta còn có một ít đồ vật trang trí phải dùng đến nữa." Một cây gậy mát xa to lớn bằng kim loại thẳng tắp cắm vào khe hoa huyệt Phương Dật Luân, hai vòng dây da phân biệt vòng qua bắp đùi đối phương khóa lại ở vòng eo mảnh khảnh đẫm mồ hôi, công tắc được mở ra khiến gậy mát xa không ngừng rung lắc trong khe huyệt ẩm ướt.

"Khụ khục khục ặc...." Quá nhiều cảm giác mãnh liệt xảy ra cùng lúc, Phương Dật Luân liều mạng muốn nhịn xuống thân thể đang run rẩy không ngừng, thế nhưng việc đó nào có khả năng đơn giản như vậy, thanh niên nghẹn đỏ mặt cũng ức chế không được thân thể chính mình thống khổ lăn lộn giữa đau đớn cùng khoái cảm.

"Ngoan ngoãn nhịn xuống cho ta, nếu không nhịn được tè ra quần, ta liền lại rót thêm cho em một túi nữa." Nghiêm Hi một bên cảnh cáo Phương Dật Luân, một bên chậm rãi rút ống dẫn tiểu đang cắm trong bàng quang đối phương ra. Trong nháy mắt ống dẫn tiểu rời đi Phương Dật Luân cảm giác chất lỏng trong bàng quang không nhịn được chảy theo muốn xuất ra ngoài để giảm bớt áp bách lên thành bàng quang vốn sắp vượt quá cực hạn, thế nhưng nhớ đến lời cảnh cảo của Nghiêm Hi mà thanh niên cố gắng nín lại không để cho một giọt chất lỏng nào chảy ra.

Rất nhanh Nghiêm Hi liền lấy ra một cây kim xuyên niệu đạo nhanh chóng cắm trở về niệu đạo Phương Dật Luân, chiều dài niệu đạo xuyên vừa vặn có thể nguyên cây hoàn toàn đi vào, chỉ chừa đoạn dây điện bên ngoài. Nam nhân từ tủ đựng đồ mang cốc tự sướng tới, tròng lên phân thân Phương Dật Luân.

"Giỏi lắm. Luân xem này không phải rất tốt sao, một cái cuối cùng, nghe lời?" Nam nhân một bên trấn an, một bên lấy tới một quả trứng rung loại nhỏ, dùng băng dán cố định trên viên hoa hạch mẫn cảm, thời điểm mở ra chốt mở, thanh niên thống khổ vặn vẹo, nhưng lại không cách nào thoát khỏi khống chế được.

"Thân ái. Từ hôm nay trở đi, Côn là Côn, em là em. Đến thời điểm em chân chính thuận theo, ta liền đưa tặng cho em bộ phối sức này." Nghiêm Hi vừa nói vừa lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một cái vòng cổ màu ngân bạch, cùng một bộ nhũ đinh khắc chữ Viêm Đế chuyên chúc, còn có hai vòng tròn nhỏ bằng vàng nạm kim cương Phương Dật Luân chưa từng gặp qua. Nhưng mà hiện tại y nào quản được nhiều như vậy, nam nhân mở ra chốt mở của cốc tự sướng cùng niệu đạo xuyên, hai dâm cụ này điên cuồng chấn động làm Phương Dật Luân vốn đã ở địa ngục liền như rơi vào luyện ngục.

"Đạo cụ ở hai tiểu huyệt của em sẽ không ngừng chấn động. Nga, đúng rồi. Luân còn không có thử qua chương trình học điện giật đi? Chấn động sẽ cùng với điện giật, vậy em hãy cố gắng học tập thật tốt, nghe không?" Nghiêm Hi vừa nói, một bên vừa dùng hai cái kẹp nhũ miệng cá sấu kẹp lấy hai nụ hoa trước ngực Phương Dật Luân, lại lôi ra hai cái kẹp cá sấu khác xỏ xuyên kẹp vào hai đầu cương châm xuyên qua hai viên tiểu tinh hoàn, sau đó vặn ác quy điện ở một bên lên. Nếu không phải toàn thân bị trói buộc chặt chẽ, thanh niên thiếu chút đã từ hình giá nhảy dựng lên.

"Ô...ưm...ư ư ư....khục..." Hai mắt Phương Dật Luân hàm chứa sương mù cầu xin nhìn Viêm Đế.

"Thế nào? Có chuyện muốn nói?" Nghiêm Hi một tay cởi bỏ khẩu tắc cho thanh niên.

"Chủ nhân...a a...Chủ nhân...ức...Luân biết sai rồi...ha...a..." Lấy lại khả năng nói chuyện, Phương Dật Luân không cần nghĩ ngợi liền hướng nam nhân thừa nhận sai lầm.

"Nga? Kia về sau sẽ không lại phản kháng nữa?" Ngữ khí Nghiêm Hi giả bộ mang theo nghi vấn.

"Sẽ không...ách...ứ...thật sự..." Thanh niên tuyệt vọng cúi đầu, nức nở trả lời nam nhân.

"Nếu như vậy, liền phạt Luân ngốc như vậy ba ngày thôi, vốn là muốn phạt em một tuần." Nghiêm Hi nhẹ nhàng cười, cởi bao tay ra, lui về phía sau hai bước, thưởng thức tác phẩm chính mình, vô cùng hài lòng với dáng vẻ sủng vật trước mặt mình.

"Không cần...ức...Chủ nhân...cầu xin ngài...a...ha...Em sẽ chết...." Phương Dật Luân khóc không thành tiếng, cố gắng cầu xin Nghiêm Hi tha thứ cho mình. Nếu duy trì bộ dáng hiện tại ngây ngốc trong ba ngày y nhất định sẽ phát điên mất. Nhìn nam nhân lại từ một bên kéo qua một cái giá truyền dịch, Phương Dật Luân tức khắc tâm đều lạnh, thấy nam nhân sau khi tiêu độc cho phần da trên cánh tay, kim tiêm lạnh lẽo liền gim vào da thịt.

"Ba ngày nay Luân sẽ không có đồ ăn, cho nên dịch dinh dưỡng là không thiếu được, chẳng qua cuối cùng chúng nó sẽ chảy tới bàng quang. Nếu em biểu hiện tốt, trong ba ngày này ta sẽ suy xét cho em bài xuất nước tiểu vài lần, nhưng nếu em có một chút làm ta không hài lòng, cuối cùng xui xẻo chỉ có thân thể em thôi." Nam nhân đem kim truyền dịch cố định tốt xong liền xoay người rời đi, mới bước được vài bước hắn lại đột nhiên quay đầu lại, lấy ra di động, "Trang bị hoàn thiện như vậy nhiều năm không thấy được một lần, đến lưu niệm a." Đối với thân thể Phương Dật Luân trên dưới trái phải chụp ảnh, thấy thân thể đối phương bắt đầu co giật, hẳn là gậy mát xa trong hoa huyệt và cúc huyệt đã khởi động chấn động cùng điện giật, Nghiêm Hi cười cười, xoay người rời đi tầng hầm ngầm âm u, lưu lại một mình thanh niên một người thừa nhận này dày vò phi người. 

_____

Không có ác nhất, chỉ có ác hơn aaaa.
Đọc thấy Nghiêm Hi quá tàn nhẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro