Chương 54: Bác sĩ chủ trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Dật Luân lẳng lặng ngồi ở cửa sổ sát đất trước, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, Côn theo Khải Tư lên xe hơi, hẳn là đi công ty Nghiêm Hi. Sự kiện kia đã trôi qua hai tuần, hai tuần này Luân không có gặp mặt Côn, Nghiêm Hi cũng không dùng thủ pháp kịch liệt tới kích thích khí quan không thuộc về nam tính kia nữa, trừ bỏ bắt Luân đúng hạn uống thuốc, nam nhân mỗi đêm đều sẽ đè thanh niên ở trên giường liên tục hoan ái.

"..."

Phương Dật Luân bình tĩnh nhắm hai mắt lại, không cần nghĩ cũng biết mục đích của nam nhân, chính là muốn làm thân thể này thụ thai. Thời gian dài chiếm hữu như vậy, phương pháp cũng dùng rất nhiều, nhưng không có đến một lần thành công. Huống hồ Phương Dật Luân căn bản không muốn trở thành cơ thể mẹ, y vẫn luôn nói với chính mình, 'Đàn ông con trai, không có khả năng mang thai.'

Hai tuần này Nghiêm Hi cực kỳ ôn nhu với thanh niên, nhưng Phương Dật Luân lại trở nên trầm mặc ít lời, việc phát sinh quan hệ quá mức thân mật với em trai ruột thịt vừa qua quả thực quá khó chấp nhận. Một đêm kia, Côn được chủ nhân cho phép bắn tinh, mà Côn chỉ là một đưá nhỏ chưa trải đời nhiều, bị giam cầm lâu như vậy đột nhiên được phóng thích thì làm sao nó có thể cưỡng lại được. Huống hồ Côn đối với Luân chấp niệm quá sâu, nhưng chấp niệm này tuyệt đối không phải yêu nhau. Là do Côn bị nô dịch lâu dài, Luân lại là thân nhân duy nhất của cậu, tình cảm của thanh niên không có cơ hội biểu đạt, mới chuyển dời đến thân tình vặn vẹo. Nói trắng ra là, ý thức tự thân của Côn hẳn đã sụp đổ, đưá nhỏ với tâm trí yếu ớt chỉ muốn nhận được sự an ủi từ người thân của mình mà thôi.

Không thấy mặt cũng tốt, hiện tại Luân căn bản không biết phải đối mặt với Côn như thế nào. Luân vẫn như cũ đối với Nghiêm Hi nói gì nghe nấy, nhưng lại giống như đã thay đổi thành một người khác, không giãy giụa cũng không phản kháng, buổi tối mỗi ngày vô luận Nghiêm Hi muốn Luân bao nhiêu lần, thanh niên đều chỉ yên lặng thừa nhận, cho dù là thân thể đã tới cực hạn chịu đựng cũng quyết không nói một tiếng từ chối.

Phương Dật Luân đây là không tiếng động kháng nghị, y không có quyền nói không, nhưng y nhất định phải làm Nghiêm Hi biết, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.

"Đang suy nghĩ cái gì thế?" Từ cửa truyền đến một giọng nói biếng nhác, phá vỡ mạch suy nghĩ của Phương Dật Luân. Y nhìn ra thấy trong tay Nghiêm Hi bưng một ly nước trong, dựa vào cạnh cửa, nam nhân vừa tiến đến liền phát hiện thanh niên ngồi ở bên cửa sổ đã phát ngốc một lúc lâu.

"Chủ nhân..." Phương Dật Luân thấy người cũng không hề thay đổi tư thế, chỉ cúi đầu nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Còn đang cáu kỉnh sao?" Nam nhân hơi nhíu mày, không nhanh không chậm đi về phía thanh niên.

"Luân không dám cáu kỉnh." Khóe mắt Phương Dật Luân nhìn thấy Nghiêm Hi đã sắp đi tới bên cạnh, chậm rãi nghiêng người quỳ xuống, nhưng vẫn như cũ cúi đầu không nhìn Nghiêm Hi.

"Trước tiên uống thuốc đã." Nghiêm Hi có chút không kiên nhẫn hừ một tiếng, đẩy ly nước thuốc tới trước mặt Phương Dật Luân. Thuốc của Lục Lạc cũng đã uống được một thời gian, mỗi tuần cũng theo lệ kiểm tra thân thể, nhưng thanh niên lại không có dấu hiệu thụ thai. Hiện tại Phương Dật Luân lại bởi vì sự tình với Côn mà không tiếng động chống cự hắn, đã qua hai tuần rồi vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, cái này làm cho Nghiêm Hi có chút đau đầu.

Từ sau khi Nghiêm Hi cho Lục Lạc một cái ân tình, Lục Lạc liền tự tiến cử làm bác sĩ chủ trị cho Phương Dật Luân, điều này đương nhiên không thể tốt hơn. Tuy rằng Lục Lạc bản chức là điều giáo sư, nhưng y thuật lại so với những học giả y sĩ khác còn giỏi hơn, việc Nghiêm Hi hào phóng nhường Cấm Ngôn cho Lục Lạc, đối với gã quả thực chính là thiên đại ban ân.

Lục Lạc nghiên cứu chế tạo thuốc, Phương Dật Luân mỗi ngày đều đúng hạn dùng, đương nhiên đây là Nghiêm Hi yêu cầu, nhìn thanh niên thuận theo tiếp nhận uống hết ly nước thuốc, Nghiêm Hi hòa hoãn cảm xúc một chút nói, "Buổi chiều tới chỗ Lục Lạc kiểm tra sức khoẻ.".

"Vâng." Phương Dật Luân uống hết ly thuốc, lại vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, cũng không có ý tứ ngẩng đầu, y cứ như trở thành một thân xác xinh đẹp không có linh hồn, chỉ biết máy móc nghe theo những gì Nghiêm Hi yêu cầu.

"Trong khoảng thời gian này Côn sẽ ở lại trong công ty, còn có chút việc cần Côn xử lý." Nghiêm Hi vừa nói vừa đưa một quyển sách tới trước mắt Phương Dật Luân. Là quyển sách mà lần trước ở văn phòng Nghiêm Hi y chưa có xem xong, thanh niên đầu tiên là sửng sốt, vốn tưởng rằng loại thái độ này của mình sẽ khiến nam nhân trách phạt, nhưng không nghĩ tới, Nghiêm Hi vậy mà còn nhớ rõ sự tình này.

"Chủ nhân." Phương Dật Luân ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn Nghiêm Hi, người nam nhân này vừa anh tuấn lại có khí chất vương giả, mấy ngày nay ở bên người hắn, Phương Dật Luân luôn cảm thấy nghi hoặc. Có đôi khi dạy dỗ của nam nhân luôn làm mình muốn hỏng mất, nhưng ngày thường đối với chính mình lại quan ái có thừa. Tính cách Nghiêm Hi luôn làm người suy đoán không ra, bản thân ở trong lòng hắn rốt cuộc là cái gì? Nếu y chỉ là sủng vật, vì sao chủ nhân lại che chở bao dung như vậy? Còn nếu hắn chỉ muốn kéo dài hương khói Nghiêm gia, vậy chắc chắn có rất nhiều nữ nhân vì hắn nối dõi tông đường, tại sao lại nhất định phải là mình, một thân thể nam tính khiếm khuyết để đạt được mục đích? Rất nhiều thắc mắc xoay vòng trong cái đầu nhỏ của Phương Dật Luân khiến y nghĩ mãi không ra.

"Buổi chiều quản gia sẽ đưa em tới chỗ Lục Lạc." Nhét sách vào trong lòng ngực thanh niên, lại dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu đối phương, nam nhân mỉm cười nhàn nhạt rời đi phòng, để lại một mình Phương Dật Luân đang dại ra ngồi quỳ ở trên tấm thảm bên cửa sổ.

------

"Luân thiếu gia, đã đến giờ chủ nhân phân phó mang ngài đi kiểm tra sức khoẻ, thỉnh ngài chuẩn bị một chút, xe đã ở dưới lầu đợi." Quản gia khoảng 50 tuổi cất tiếng, đứng ở cửa phòng ngủ Nghiêm Hi nói vọng vào, làm Phương Dật Luân đang ngồi ở trên giường lật sách bị cắt ngang mạch tập trung.

"Bác Lương, bác đâu cần phải tự mình lên đây, cứ gọi điện thoại kêu cháu là được, cháu chuẩn bị ngay đây." Thanh niên nhanh chóng đứng dậy, lúc này trên người y vẫn còn mặc quần áo ở nhà to rộng, bởi vì quá vội vàng mà suýt nữa bị vướng ống quần ngã.

Lương quản gia nhìn Nghiêm Hi từ nhỏ lớn lên, là thế hệ quản gia từ thời cha Nghiêm Hi, sau khi Nghiêm Hi chưởng quản sự nghiệp gia tộc đã thay đổi một loạt nhân sự, quan điểm một đời vua một đời thần. Duy chỉ có mỗi Lương quản gia là được giữ lại, dù sao cũng là người đã chăm sóc cho Nghiêm Hi, đối Nghiêm Hi mà nói ông tựa như người cha thứ hai.

Bác Lương làm người rất khiêm tốn, tướng mạo cũng vô cùng hiền từ. Tuy rằng biết thân phận hai anh em họ Phương nhưng vẫn đối đãi với hai người rất tốt, bởi vì Lương quản gia  biết sở thích cùng tính cách Nghiêm Hi. Người mà Nghiêm Hi mang về chính gia vốn cực kỳ ít, ngay cả Cấm Ngôn cũng chỉ là đến khi có việc cần thiết mà không thường lưu lại, anh từ chín tuổi bắt đầu liền ở tại Sủng Dạ, cơ hồ không có rời đi.

Nghiêm Hi không phải người có mới nới cũ, hiện giờ hai thanh niên ở Nghiêm gia lâu như vậy chứng tỏ tầm quan trọng của họ với Nghiêm Hi. Lương quản gia cung kính gật gật đầu với Phương Dật Luân, sau đó chậm rãi rời khỏi cửa đi xuống tầng chờ.

Phương Dật Luân xuống giường nhanh chóng mặc xong quần áo, chân trần hoang mang rối loạn từ phòng ngủ lầu hai chạy tới phòng khách tầng một.

"Luân thiếu gia, ngài chậm một chút. Sao lại để chân trần đã chạy xuống dưới rồi? Mau đi tất cùng giày vào, chủ nhân phân phó qua, ngài không thể cảm lạnh." Lương quản gia trên mặt lộ ra một tia lo lắng, nhanh chóng lấy một đôi giày đưa cho Phương Dật Luân đi vào.

"Dạ. Cảm ơn bác Lương." Thanh niên đầu tiên là sửng sốt một chút, một bên đỡ ghế dựa, một bên khom lưng đi giày vào, lúc ngồi thẳng dậy còn mang theo một chút ngượng ngùng nhìn về phía quản gia.

"Ai nha ~ bác cũng là lần đầu tiên thấy chủ nhân đối người khác dụng tâm như vậy." Lương quản gia một bên giúp thanh niên mở cửa, một bên thì thầm tự nói một câu.

"Lương quản gia, chủ nhân rốt cuộc là dạng người gì? Cháu đi theo bên người chủ nhân lâu như vậy, lại căn bản nhìn không thấu ngài ấy." Trên xe thanh niên cùng quản gia mặt đối mặt ngồi xuống, còn một lúc nữa mới đến Sủng Dạ, Phương Dật Luân liền câu được câu không cùng Lương quản gia trò chuyện.

"Đứa nhỏ tiểu Hi này ấy à, bác từ nhỏ nhìn nó lớn lên, kỳ thật tất cả thành quả bây giờ cũng là nó tự mình nỗ lực đạt đến. Những đứa nhỏ ba tuổi khác vẫn còn đang làm nũng với cha mẹ, nhưng tiểu Hi khi đó đã nghe hiểu được tiếng Anh cùng tiếng Nhật. Không thể phủ nhận, ngài ấy vốn là thiên tài, 6 tuổi đã đi theo ngài Nghiêm đến nhiều quốc gia tiến hành các buổi hội nghị thương nghiệp. Có thể nói tiểu Hi không có niềm vui thơ ấu như những đứa nhỏ khác, ngài ấy bước vào thế giới của những người trưởng thành quá sớm nên tâm tư kín đáo, ngài nhìn không thấu ngài ấy cũng là bình thường." Lương quản gia duy trì tư thế ngồi thẳng người trên chỗ ngồi, cười tủm tỉm nhìn Phương Dật Luân. Lương quản gia chỉ có lén lúc không có Nghiêm Hi mới có thể kêu nhũ danh của đối phương, mà toàn bộ gia tộc cũng chỉ có Lương quản gia có tư cách này.

"Cháu muốn biết thêm nhiều điều về chủ nhân, muốn hiểu biết ngài ấy hơn. Bác có thể nói cho cháu nghe được không?" Phương Dật Luân mở to hai mắt, chân thành nhìn Lương quản gia. Không thể phủ nhận, Phương Dật Luân ngoài trừ biết Nghiêm Hi là chủ nhân của Sủng Dạ xác thật là hoàn toàn không biết gì về đối phương cả, Nghiêm Hi cũng không bao giờ chủ động nói chuyện của hắn cho y nghe.

"Luân thiếu gia chắc chắn là một người rất ngoan ngoãn, chuyện của cháu bác cũng biết một ít. Có đôi khi cháu cũng không thể trách tiểu Hi, ngài ấy không phải người xấu, ngược lại cũng là một người rất thiện tâm. Nếu nói có gì đáng trách, vậy phải trách sao lại sinh ra tại Nghiêm gia, nơi này tất cả mọi người phải đấu đá với nhau vì lợi ích của bản thân, chỉ khi nắm quyền trong tay thì bản thân mới có thể bảo vệ những người mà mình trân quý. Vi vậy mà khi đứng trước lợi ích cùng quyền lực, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ trở nên nhẫn tâm thôi. Cũng là vì áp lực gia tộc quá lớn, ngài ấy mới lập ra Sủng Dạ." Lương quản gia thân tình nói, thoạt nhìn tựa như một một người cha hiền từ đang hiền lành trò chuyện cùng con trai trong nhà.

"Nhưng mà cháu...cháu chỉ là...là sủng vật chủ nhân mua về thôi..." Phương Dật Luân mang theo một chút xấu hổ, thanh âm càng nói càng nhỏ. Lương quản gia từ trước đến nay rất chiếu cố Phương Dật Luân, mỗi lần thanh niên nằm trên giường không dậy nổi, ngoại trừ người hầu Nghiêm Hi an bài chăm sóc cho thì Lương quản gia cũng phí không ít tâm tư hỗ trợ chiếu cố, cho nên ở trong mắt Phương Dật Luân, Lương quản gia cũng được y coi như người thân của mình

"Ha ha ha ha. Thế nên bác mới nói cháu vẫn còn nhỏ tuổi mà. Có chút sự việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà đánh giá? Nếu thật sự chỉ là sủng vật, ngài ấy cần gì phải tốn nhiều tâm tư chiếu cố như vậy? Cháu muốn hiểu tiểu Hi thì tin tưởng bác Lương , thời gian sẽ chứng minh hết thảy.".

"Cháu...vâng ạ." Phương Dật Luân còn muốn hỏi cái gì, lời nói tới rồi bên miệng rồi lại nuốt trở vào, cuối cùng chỉ một đường cúi đầu không hé răng. Rất nhanh xe liền đến Sủng Dạ, Lương quản gia đi trước xuống xe, cùng bảo vệ ở cửa chính nói gì đó, xong liền xoay người cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với thanh niên, ý bảo Phương Dật Luân theo kịp.

Trước kia Sủng Dạ trong suy nghĩ của Phương Dật Luân mà nói chính là địa ngục, nhưng từ khi Lục Lạc trở thành bác sĩ chính điều trị cho Phương Dật Luân, thanh niên mỗi tuần đều phải tới một lần. Không phải bởi vì lý do gì đặc biệt, đơn giản là do phòng thí nghiệm tư nhân của Lục Lạc ở ngay trong Sủng Dạ.

"Lương quản gia, đợi lâu rồi." Lục Lạc từ Sủng Dạ ra đón, tay đút túi quần, dưới chân đi một đôi boot da thong dong đi xuống lầu thang, đến đứng trước mặt Lương quản gia.

"Ha hả, chúng tôi vừa đến thôi, chủ nhân phân phó mang Luân thiếu gia đến kiểm tra thân thể, buổi chiều liền phải phiền cậu vậy." Lương quản gia híp hai mắt, ôn hòa nói, nghiêng thân gật đầu với Phương Dật Luân, ý bảo thanh niên cùng Lục Lạc đi.

"Lương quản gia. Bác phải đi về sao?" Thanh niên cắn cắn môi dưới, ánh mắt tựa như đang nói, "Xin bác ở lại với cháu." Đây không phải lần đầu tiên thấy Lục Lạc, Phương Dật Luân còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Lục Lạc là khi bị Cấm Ngôn khóa ở trên giường, Lục Lạc thô bạo mang Phương Dật Côn đi, người nam nhân này trong xương cốt cũng tàn bạo chứ tuyệt không giống diện mạo thanh nhã bên ngoài chút nào.

"Hừ." Nhìn ra tâm tư Phương Dật Luân, Lục Lạc khinh thường cắt ngang một tiếng, quay đầu chậm rãi đi vào cửa lớn Sủng Dạ.

"Không quay về, bác sẽ ở trong xe chờ cháu, nhanh lên theo sau đi." Lương quản gia cười cười, một bàn tay chậm rãi đẩy phía sau lưng thanh niên một chút, dặn thanh niên chạy nhanh theo sau.

"Vâng." Phương Dật Luân nghiêng người chào Lương quản gia một tiếng, nhanh chóng đuổi theo bước chân Lục Lạc phía trước.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro