Chap 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thầm nghĩ một hồi lâu thì anh cũng đã gọi xong cho bên đối tác, xe của bên đó cũng được gọi đến hình như để chở tôi về khách sạn trước.

        -Cậu lên xe về khách sạn trước đi, tôi đi gặp đối tác tí nữa sẽ về sau.

Anh sắp xếp với tài xế xong thì cũng nhắc nhở tôi.

Cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi thôi, giờ tôi chỉ muốn nghĩ ngơi chứ bay hơn nữa ngày trời khiến tôi mệt sắp chết.

        -Ừm em biết rồi...

Xe bắt đầu lăn bánh, bản thân tôi như đắm mình vào đường phố Paris nhộn nhịp...có cả tháp Eiffel nữa nhưng giờ là trưa nên tôi vẫn muốn ngắm nó vào ban đêm hơn.

Một lúc lâu thì tôi cũng đến được khách sạn.

Đúng là người có tiền họ biết cách tiêu thật...chơi hẳn khách sạn 6 sao mà còn là phòng tổng thống cho 1 tháng.

Tôi đi vào trong, vận dụng hết vốn tiếng Pháp của bản thân để checkin phòng...

        -Ahh! Cậu là vợ của ngài Chovy đúng không ạ
        -Vậy thì mời cậu lên tần cao nhất phòng tổng thống 0419 nha, thẻ phòng đây thưa cậu.

Tôi cảm ơn lễ tần rồi bấm thang máy lên tần 41, hành lí thì nghe bảo Jihoon sẽ nhờ người mang lên sau nên cũng tiện hơn nhiều.

Vừa bước vào phòng thì tôi đã mém ngất xĩu vì...mẹ ơi cái này mà là cái phòng hả???

        -Nó bằng cái nhà mình rồi còn đâu...

Chưa hết hoàn hồn thì nhìn đến cái view ban công hướng thẳng ra tháp Eiffel của nó thì tôi câm nín thật rồi.

        -Một tháng này bản thân sẽ được ở nên tuyệt vời vậy sao...mẹ ơi con đang mơ hả?

Tôi bình thường rất tiết kiệm, mọi thứ trong nhà cần dùng đến tiền thì toàn một tay Jeong Jihoon xử lí.

Nên khi bước vào trong một căn phòng...à không hẳn là căn phòng như thế này thì đúng là khiến tôi choáng váng cả người.

Tôi ngồi trên chiếc giường cở đại mà thầm cảm thán trong đầu.

Thật sự là ngoài sức mong đợi, chỉ cần nhìn vào căn phòng này thì bản thân tôi hết mệt liền hihi.

Ngã lưng lên chiếc giường êm ơi là êm.

Tôi lại chợt có suy nghĩ...nếu tôi chết...tôi muốn được chết ở đây...

Đó không phải ý tưởng tồi ha.

Theo tôi thấy nó cũng tuyệt đấy, được chết ở một nơi xinh đẹp như này thì cũng mãn nguyện lắm chứ chẳng đùa.

Nhưng chắc Minhyung không đồng ý đâu, thằng nhóc đó sẽ càm ràm thủng màn nhỉ của tôi cho mà coi.

Chợt nhớ ra là cả 1 ngày rồi tôi vẫn chưa ăn gì...bụng cũng chả đói nhưng thôi vì mạng sống của bản thân nên tôi đành dùng điện thoại bàn có trong phòng để gọi lễ tân.

        -Vâng cậu cần gì vậy ạ?

        -Cho tôi một phần beef steak medium rare đem lên phòng 0419 dùm tôi nhé.

Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng sột soạt như đang ghi chú rồi quay lại trả lời tôi.

        -Vâng tầm 30 phút nữa phần ăn sẽ được nhân viên đem lên phòng ạ, cảm ơn cậu vì đã sử dụng dịch vụ.

        -Vâng, cảm ơn.

Nói xong thì tôi cũng tắt điện thoại ngồi đợi đồ ăn đến.

Thật ra tôi không đói đâu nhưng tôi không muốn bản thân chết đói trước khi chết vì bị bệnh...

        -Ung thư đúng là quái gỡ thật...khụ khụ...

Một cơn ho chợt kéo tới làm tôi phản ứng không kịp mà lấy tay bụm miệng lại.

        -Khụ..khụ...

Tôi lấy hết sực chạy vào toilet, miệng thì không ngừng ho...

Vị giác bắt đầu cảm thấy tanh tanh mùi máu.

Tôi cứ như thế cắm đầu vào bồn rửa mặt mà ho, mắt nhắm chặt...

Sau cơn ho đó bản thân tôi ngã xuống sàn, mệt lã như muốn ngất đi, máu trên miệng tôi vẫn chảy xuống nhỏ giọt trên chiếc áo len.

Cố gắng ngồi dậy mở vòi nước để xả hết đống máu đỏ ngòm trong bồn rửa mặt.

Cũng không quên súc miệng rồi rửa lại mặt mày, vali vãn chưa được gửi tới nên cái áo dính máu của tôi cũng chả biết làm thế nào...

-Ah...áo khoác của Kim Yuha.

Tôi mở túi lấy cái áo khoác mà bản thân vừa chê hồi nảy khoác vào người...

Xin lỗi đi chứ bản thân tôi chả muốn mặc nó đâu...chẳng qua là cấp bách quá nên mặc tạm thôi.

Vừa khoác áo vào người thì cửa phòng bị ai đó mở ra.

-Anh về rồi...

-Chịu mặc áo khoác vào rồi sao?

Tôi hơi ngớ trước câu nói của Jeong Jihoon...

-Em cảm thấy hơi lạnh nên mới mặc đỡ, anh sợ Kim Yuha giận thì em sẽ trả...

Nói vậy thôi chứ người ngợm áo quần bên trong toàn máu...ngu gì trả.

-Không, cứ mặc đi.

Anh đẩy vali của anh và tôi vào trong phòng rồi bảo.

-Lấy quần áo ra treo vào tủ đi...tôi đi tắm trước.

Tạ ơn trời phận cuối cùng cũng có quần áo để thay rồi.

Tôi gật đầu rồi kéo vali nằm trên sàn, lấy một bộ Pijama để lên giường.

Đang loay hoay sắp đồ thì ngoài cửa có tiếng chuông, chắc đồ ăn tới rồi.

-Vâng ra liền ạ.

Tôi móc vài ba bộ đồ vào tủ rồi cũng chạy ra mở cửa.

Nam nhân viên thấy tôi mở cửa bèn lễ phép chào.

-Chào cậu, tôi mang beef steak đến.

-Ừm cảm ơn anh.

Tôi lách người cho cậu ta đẩy đồ ăn vào phòng, để dĩa beef steak lên bàn rồi cũng rời đi.

-Chúc cậu ngon miệng.

-Cảm ơn anh.

Cậu ta đóng cửa lại rồi bỏ đi.

Tôi nhìn vào dĩa bò của mình cũng cảm thấy khá ngon đó chứ.

Trên miếng bò còn có 1 lớp vàng được phủ lên...

-Ăn thôi mà có cần cầu kì vậy không...nhìn chả dám bỏ mứa luôn ấy.

Tôi lảm nhảm rồi cũng cắt nhỏ miếng bò to tổ bố ra.

Bỏ vào miệng miếng đầu tiên...ờ thì cũng ngon đó.

Ăn một miếng thì bàn tay tôi muốn bỏ cái nĩa xuống rồi...nhưng lí trí mách bảo là bản thân phải ráng nuốt hết...

-Một miếng nữa thôi Lee Sanghyeok...một miếng nữa thôi...

Bản thân lập đi lập lại câu "một miếng nữa thôi'' thì cuối cùng cũng dứt được một nữa dĩa bò.

No căng bụng luôn ấy, đồ ăn cho người chứ có phải cho heo đâu mà nhiều quá đi mất.

Tôi xoa xoa bụng rồi cũng nhấn nút trên điện thoại bàn để gọi nhân viên lên lấy dĩa còn tôi thì đem nó ra ngoài để lên cái bàn nhỏ để gần cửa phòng.

Lại tiếp tục với công cuộc xếp đồ thì trong phòng tắm có tiếng gọi...

-Sanghyeok...lấy dùm tôi bộ đồ ngủ để trong vali đi, bộ nào cũng được.

__________
CÒN TIẾP...

Nhiều bà kêu tôi ngược anh Vinh quá...mà ảnh là chồng tui nên hỏng nỡ...mn muốn tui ngược ảnh thì cmt để tui biết nhaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro