16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sở Hà và Tiêu Vũ được Tiêu Nhược Phong dắt theo tới Diệp phủ chơi. Đây là công lao mèo nheo lăn lộn của Tiêu Vũ, Tiêu Nhược Phong đau đầu hắn cũng có việc cần phải đến Diệp phủ một chuyến đành phải đem hắn theo.

Tiêu Vũ ngồi trên ghế mong chờ ngó tới ngó lui, Tiêu Nhược Phong thổi thổi tách trà. Đợi một lúc Diệp Đỉnh Chi mới nhàn nhã tới theo sau là Mặc Phương.

"Lang Gia vương" Diệp Đỉnh Chi hướng Tiêu Nhược Phong chào, Mặc Phương cũng chấp tay một cái.

Tiêu Nhược Phong xua tay:"Không cần khách sáo như vậy, cứ xưng hô bình thường là được"

Tiêu Vũ ở bên hông Tiêu Nhược Phong lú đầu ra tìm kiếm xung quanh, kết quả tìm không thấy. Nhìn nhìn Diệp Đỉnh Chi đã ngồi vào ghế hỏi:"Thúc, Diệp thúc thúc tiểu hài tử nhà đâu rồi"

Diệp Đỉnh Chi nhớ ra hắn mỉm cười nói:"Thế nhi đang chơi ở sân sau, nếu muốn có thể ra chơi cùng nó"

"Thật sao?" Tiêu Vũ vui vẻ bật khỏi ghế.

"Vậy để ta dắt hắn đi, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi" Mặc Phương đứng dậy đi ra cửa vẫy vẫy tay gọi Tiêu Vũ theo.

Tiêu Vũ lấy tốc độ bàn thờ hào hứng bay tới chỗ Mặc Phương, quay lại thấy Tiêu Sở Hà vẫn ngồi trơ trơ đó không di chuyển. Tiêu Vũ vội vàng nắm cổ áo của hắn lôi theo sau Mặc Phương như đang kéo chó đi dạo.

Diệp Đỉnh Chi nhìn hành động của hắn nghi ngờ hỏi:"Ngươi dạy hân thành như vậy. Tiêu Nhược Cẩn kia không tìm ngươi mắng vốn sao"

Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà đáp:"Huynh ấy có dạy sao? Mà dám trách móc ta dạy con huynh ấy thế nào"

Diệp Đỉnh Chi:Nghe rất hợp lí.

"Thế nhi"

Tiểu An Thế đang ngồi cô đơn một mình hái hoa hái cỏ trong sân thì thấy cha đi tới tâm trạng lập tức phấn khởi lon ton chạy tới chỗ hắn:"Cha, cha ngài tới rồi a."

"Hảo a, cha tới rồi còn đem bạn tới cho con đây"

Tiểu An Thế lúc này cũng chú ý hai cái đuôi theo sau Mặc Phương. Hắn hồi tưởng một chút, liền đối với hai người bọn họ cười tươi chạy lại chỗ bọn họ:"Ta nhớ các ngươi a, là hai vị ca ca ở trong rừng cây"

"Đúng vậy, đúng vậy bọn ta đặc biệt đến đây để tìm đệ đó"Tiêu Vũ cùng Diệp An Thế bắt tay đung đưa như thân từ kiếp trước, sau đó liền kéo nhau chạy đi chơi. Hoàn toàn bỏ quên Tiêu Sở Hà, nhìn hai đứa bọn họ càng giống huynh đệ hơn là hắn.

Tiêu Sở Hà cảm thấy đầu không được tốt, nuôi lớn gà, xong bị gà bơ:" Trẻ con thật là vô tư"

Mặc Phương dòm hắn vẻ mặt quái dị hỏi:"Vậy ngươi là thần tiên hay quái vật"

"Là trẻ con" Tiêu Sở Hà vô cảm trả lời.

Mặc Phương "oh" một tiếng:"Được rồi,xem như ta thua ngươi đi"Sau đó ném cho Tiêu Sở Hà ánh mắt nhìn một đứa trẻ ấu trĩ. Liền nghoe ngoẩy đi tới cái xích đu ngồi đung đưa.

Diệp Đỉnh Chi xem tờ giấy vẽ dấu ấn của Bách Hiểu Đường nhíu mày:"Tin tức này có thể tin được mấy phần."

"Mười phần đáng tin" Tiêu Nhược Phong tự tin nói:"Tốn một đống tiền của ta đó."

Diệp Đỉnh Chi đặt tờ giấy xuống cảm thán:"Người dư tiền đúng là có khác"

"Nói trọng tâm đi" Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc hỏi:"Ngươi tốn công đến đây ắt hẳn không phải chỉ là để đưa cho ta cái tin tức này thôi đúng không?"

Tiêu Nhược Phong cười nói:"Vẫn là bị Diệp huynh nhìn thấy tâm tư. Tả muốn nhờ huynh  đàn áp thế lực của bọn họ"

Diệp Đỉnh Chi cười to:"Ngươi lấy đâu ra tự tin ta có  năng lực có thể đàn áp được hai thế lực hùng mạnh này?" 

Tiêu Nhược Phong mỉm cười:"Vì huynh trời sinh có năng lực bọn chúng cần"hắn ngừng một chút nói tiếp:"Nhưng nếu huynh thất bại tẩu tẩu sẽ thay huynh dọn sạch ván cờ này"

Diệp Đỉnh Chi thấy lạ:"Từ khi nào ngươi gọi y là tẩu tẩu rồi."

"Diệp huynh là huynh của tiểu sư đệ nhà ta. Mà huynh của đệ ấy cũng coi như huynh của ta, tẩu tẩu của y cĩng coi như tẩu tẩu của ta. Ta cũng nên gọi một tiếng tẩu tẩu này" Tiêu Nhược Phong giữ nguyên nụ cười giải thích.

Diệp Đỉnh Chi cười khẩy:"Mồm mép của ngươi sắp theo kịp Lý tiên sinh rồi đó. Cố gắng lên"

"Được, ta sẽ cố gắng" Tiêu Nhược Phong nhấp ngụm trà đáp.

Người nhà họ Tiêu đúng là một bọn có bệnh thần kinh.

Bên kia Tiêu Sở Hà chán tuyệt vọng với đứa em phản bội của mình, hắn bị Tiêu Vũ ép làm yêu quái xấu xa. Tiểu An Thế đem tới cho hắn bộ trang phục không quá nặng, nhưng rất không bình thường. Bộ trang phục xanh lè xanh lét trên lưng có vây cá, nhưng lại đội cái mũ có hai cái que không khác gì con gián.

Tiêu Sở Hà nhịn không được tức giận chỉ tay với hai đứa nó quát:"Đây là cái loại yêu quái gì đây, tại sao ta phải mặc cái trang phục kì quặc này!?"

"Aaaaaaa"

Tiêu Vũ cùng Diệp An Thế như không nghe thấy hắn hỏi, mà chạy vòng quanh la hét dữ dội.

"Yêu quái, có yêu quái"

"Có ai không cứu tôi với"

Tiêu Sở Hà thấy hai đứa nó được nước làm tới, lửa giận ngút trời như mọc ra hai cái răng nanh vẻ mặt thật sự biến thành yêu quái xấu xa, rượt hai đứa nhóc xấu tính dám đem hắn ra làm trò đùa.

"Ây dô" Tiêu Vũ vấp té một cái, bị Tiêu Sở Hà bắt được cẳng chân vẻ mặt âm u đe dọa:"Tiêu Vũ hôm nay đệ sẽ biết tay ta"

Tiêu Vũ hoảng sợ la lên:"áaa, ta sắp bị yêu quái ăn thịt rồi. Huynh đệ hãy trả thù cho ta"

Bỗng Diệp An Thế cầm thứ tự cho là thanh kiếm  nhảy tới tách Tiêu Sở Hà khỏi Tiêu Vũ, ra vẻ thành thục:"Yêu quái có ta ở đây ta sẽ không để ngươi làm hại người vô tội"

Tình thế đảo ngược Tiêu Vũ bật dậy từ trên đất xoay ba trăm sáu mươi độ thành một đạo sĩ nhặt một nhành cây cùng Diệp An Thế rượt đánh yêu quái.

Mặc Phương ngồi trên xích đu nhìn tụi nhỏ chạy nhảy đùa giỡn tâm trạng vô cùng thoải mái. Trẻ con đúng thật là vô tư, không chút vướng bận.

Ngân Hạnh tung bay khắp một trời đầy ấp màu vàng rực rỡ. Lá vàng lát xát rơi chiếc lá nho nhỏ bị gió nhè nhẹ cuốn vào không trung. Thiên hạ rộng lớn, kiếp người cũng chỉ là một cái chớp mắt qua đi.

Mặc Phương nhắm mắt nhẹ ngã đầu lên sợi dây treo xích đu,đung đưa kêu cót két. Một thân hắc y, nhìn người tựa như một nét mực trên tờ tuyên thành, nét mảnh mai lại vững chãi.

Diệp Đỉnh Chi từ phía sau ôm lấy thắt lưng y,tựa cằm lên vai. Mặc Phương bị người đụng vào đã sớm tỉnh, hắn không mở mắt để Diệp Đỉnh Chi tùy ý ôm:"Sao vậy, tên đó làm khó dễ gì ngươi sao? Nói đi, ta đi xử hắn"

"Không cần đâu" Diệp Đỉnh Chi lắc lư đầu nói:"Hắn chỉ nhờ ta làm chút chuyện mà thôi"

Mặc Phương sờ mặt hắn:"Nếu không muốn làm thì không làm, để ta đi xử hắn cho ngươi"

"Mặc Phương có phải ngươi hiện tại muốn đánh nhau lắm đúng không. Ta đưa ngươi đi đánh" Diệp Đỉnh Chi đem hắn xoay lại:"Mặc Phương đầu ngươi cắm nhiều lá như vậy làm gì?"hắn vươn tay gỡ trên đầu Mặc Phương bị lá Ngân Hạnh vàng rụng đầy đầu.

Mặc Phương để cho hắn nhặt lá trên đầu mình, lẩm bẩm:"Lá rụng trên đầu nhiều như vậy chẳng lẽ là có điềm báo"hắn như chợt phát hiện cái gì, nách cổ áo Diệp Đỉnh Chi lắc dữ dội:"Diệp Đỉnh Chi có phải ngươi muốn đội nón xanh cho lão tử không hả!?"

Diệp Đỉnh Chi bị hắn lắc đến hoa mắt chóng mặt , kịch liệt vỗ vỗ bàn tay y:"Mặc Phương từ từ , từ từ ngươi nghe ta nói. Ta sắp thăng rồi"

Mặc Phương quăng hắn ra, rút hai chân ngồi co rút trên xích đu, đánh đu qua lại. Xích đu cọc cằn đánh Diệp Đỉnh Chi ngã nhào ra sau.

"Mặc Phương, lá này màu vàng có phải xanh đâu" Diệp Đỉnh Chi lọm khọm bò dậy nói.

Mặc Phương hơi quê, đỡ Diệp Đỉnh Chi dậy cười cười:"Ta quên" hắn hôn chụt lên mặt Diệp Đỉnh Chi một cái coi như làm hòa.

Diệp Đỉnh Chi phái muốn chết, quay lại vui vẻ cùng Mặc Phương xà nẹo.

Đồng dạng Tiêu Sở Hà bên kia bị hai đứa nhóc đánh thành đầu heo thì thấy một màn này.

Con người ai cũng kì lạ như vậy sao(-"-;)








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro