Chương 15: Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ hội

Editor: Selene Lee

——

Sau khi trải qua một khoảng thời gian lộn xộn, cuối cùng dạo gần đây mới bình an vô sự, Thẩm Vân Cương dần thăm dò i quen, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của List, cũng không sợ chọc đến khiến anh ta phát bệnh.

Molders tìm hai bác sĩ đến xem bệnh cho anh ta, nhưng đều bị từ chối.

"Vì sao không muốn khám bác sĩ?" Thẩm Vân Cương có chút khó hiểu.

List mỉm cười: "Tôi không bị bệnh, sao phải tìm bác sĩ?"

"Không thể giấu bệnh sợ thầy được! Có rất nhiều người không sẵn sàng thừa nhận vấn đề tâm lý và sẵn sàng chữa trị. Trên thực tế, bệnh tâm lý cũng giống như bệnh của cơ thể thôi."

List có chút hờn giận, trong đôi mắt sâu như biển cả kia ánh lên từng tầng gợn sóng.

Thẩm Vân Cương nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, thức thời im lặng.

"Hẳn là khoảng tuần sau tôi sẽ ra tiền tuyến, Cương."

Vì List cảm thấy tên cô thật sự rất phức tạp, bèn chọn một cái tên dễ phát âm, có nét tương tự để gọi tên cô,

Nghe tin tức như thế, Thẩm Vân Cương thật sự không biết phải nói gì. Cô im lặng một lát rồi nói: "Vậy thì, chúc anh bình an!"

"Cô không lo lắng sao?"

"Lo lắng?" Cô có phần ngạc nhiên. Tuy cô và anh ta có ở chung một đoạn thời gian, nhưng thật ra hai người cũng không hay nói chuyện, cùng lắm là quan hệ chủ – tôi mà thôi, chưa kể cô còn không được trả tiền.

List nhìn biểu cảm là biết cô đang hiểu nhầm, bèn cười nói: "Ý tôi là, tôi đi rồi, cô sẽ phải trở lại nơi đó." Anh ta chỉ ra những người Do Thái đang làm việc cực nhọc ngoài cửa sổ: "Hơn nữa sinh mạng cô lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Cô không lo lắng sao?"

"Lo lắng cũng không được gì, không phải sao? Điều tôi có thể làm cũng chỉ là quý trọng điều trước mắt."

List nghe xong thì cười đáp lại: "Mấy cô nàng Châu Á các cô nói chuyện đều triết học như vậy đấy à?"

Thẩm Vân Cương mỉm cười không nói tiếp, List tiếp tục: "Tôi rất thích cô. Cương, hy vọng sau này vẫn còn cơ hội gặp lại cô!"

"Hy vọng là thế!"

"Cô không có điều gì muốn nói với tôi sao?"

"Hửm?" Cô có phần không rõ ý nghĩa những lời này của anh ta.

"Trước khi đi, tôi có thể thực hiện một nguyện vọng cho cô."

Thẩm Vân Cương bị những lời này của anh ta chọc cho cười: "Vậy anh là Thượng đế, hay là ông già Noel?"

List cũng đảo mắt, nụ cười lần này ẩn chứa tình cảm chân thật: "Cô cứ nói ra thử, nhỡ có thể thực hiện thì sao? Ví dụ như, đưa cô ra khỏi trại tập trung này?"

Lúc nghe được những lời này của anh ta, lòng Thẩm Vân Cương rục rịch. Cô thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, tuy ngoài kia chiến loạn, nhưng nó không khủng khiếp như ở nơi đây. Tuy nhiên, cô chỉ mới nghĩ được một chút, thì trước mắt trống rỗng lại hiện lên một hàng chữ lớn: Nhiệm vụ chưa xong, rời khỏi lập tức bị xóa bỏ!!!

Vì để cường điệu tính nghiêm trọng, phía sau còn được thêm vào ba dấu chấm than cực lớn.

Thẩm Vân Cương thở dài: "Không cần."

Lần này List vô cùng kinh ngạc: "Cô lại không muốn đi khỏi đây?"

"Tôi muốn, nhưng tôi còn lý do phải ở lại."

"Hửm?" List nhướng mày bên phải: "Chẳng lẽ cô là gián điệp thật à?"

"... Anh cảm thấy tôi giống lắm à?"

"Gián điệp sẽ để chính mình giống gián điệp sao?" List nén cười hỏi: "Vậy lý do cô phải ở lại đây là gì?"

Thẩm Vân Cương khẽ do dự, không biết có nên nói với anh ta hay không. Dù sao bảo anh ta phóng thích một người do thái không lý do hình như cũng không thuyết phục lắm, nhưng List đã nói như vậy, chưa biết chừng là có thể.

Cô vừa định mở miệng, , đột nhiên có người đến gõ cửa.

"Thiếu giáo List, chỉ huy vời ngài đến văn phòng một chuyến. Ngài ấy có việc muốn thương lượng với ngài!"

"Tôi sẽ đi ngay!"

Anh ta đứng dậy sửa lại chế phục một chút, đoạn nói với Thẩm Vân Cương: "Tối nay làm cái món bánh khoai tây hômg trước cô làm đi, ăn ngon lắm!"

"Dạ."

List đi ra ngoài cửa, lên lầu ba, trực tiếp mở cửa phòng Molders.

Molders đang ngồi phía sau bàn làm việc, trong tay cầm một phần điện báo. Thấy anh ta đi vào, hắn đặt điện báo xuống bên cạnh.

"Lệnh điều binh của cậu đây, cuối tuần."

List cầm lấy bức điện báo, xem qua một lượt: "Được rồi."

Molders kìm lại cơn phẫn nộ, hỏi: "List, vì sao cậu lại muốn ra tiền tuyến với loại trạng thái này?"

"Trạng thái nào của tôi?"

"Tự trong lòng cậu hiểu rõ."

"Tôi tình nguyện liều mạng ngoài chiến trường, không phải ở đây lãng phí tài nguyên." Trong lời anh ta ngập tràn ý châm chọc.

"Những kẻ Do Thái đó hệt như khúc ruột thừa bị viêm của Châu Âu vậy! Phải cắt bỏ!" Molders nhíu mày, chuyển đề tài đi: "Vì sao cậu không tìm bác sĩ?"

"Không phải trong lòng cậu cũng rõ sao?" List mỉm cười, đưa ngón tay lên ngực mình: "Tôi không quên được, chuyện đó tra tấn tôi hằng đêm, khiến tôi phát điên!"

"Chúng ta chỉ đang làm vì tương lai của Đế quốc Đức, diệt trừ đám quân du kích hung ác, nham hiểm đó."

"Mold, không phải vậy." List lắc đầu. "Tôi không tin cậu thật sự nghĩ như vậy. Nếu những dân chúng đó là quân du kích, vậy những đứa trẻ còn lại thì sao? Chúng chỉ mới mười mấy tuổi."

"List, đó là mệnh lệnh do chính nguyên thủ đưa ra, cậu đang nghi ngờ ngài ấy sao?"

"Tất nhiên tôi không dám. Tôi chỉ đang nghi ngờ hành vi của chính mình, nghi ngờ rằng, rốt cuộc tôi đang làm gì vậy?" List huơ bức điện báo trên tay: "Vậy nên tôi quyết định, tôi vẫn nên ra chiến trường."

"Nếu cậu phát bệnh trên chiến trường thì sao? Cậu có biết sẽ nguy hiểm đến mức nào không?"

"Vậy để tôi hy sinh vì Tổ quốc đi!" Sau khi nói xong những lời này, List trực tiếp đứng dậy đi mất.

Thẩm Vân Cương đang bận rộn trong nhà bếp thì nhìn thấy List với vẻ mặt u ám. Cô không dám hỏi gì, động tác trên tay nhanh hơn. Cô vừa áp chảo món bánh vừa suy nghĩ, rằng hình như lần nào sau khi bọn họ nói chuyện xong, vẻ mặt anh ta cũng đặc biệt dọa người. Không biết rốt cuộc Molders đã nói gì với anh ta nữa.

Sau bữa cơm chiều, List liền khóa mình trong phòng, không biết là đang làm gì. Sau khi Thẩm Vân Cương dọn dẹp vệ sinh xong thì trở về phòng nhỏ của mình. Cô không hề đóng cửa, vẫn để mắt đến động tĩnh bên ngoài, phòng ngừa List có chuyện gì đó muốn dặn dò cô.

Nhưng mãi đến tận mười giờ, chỗ anh ta vẫn lặng yên không một tiếng động, thế nên Thẩm Vân Cương bèn ngủ mất.

Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi, mơ mơ màng màng nghe được một hồi bước chân dồn dập đi lên lầu. Sau đó, không bao lâu, cửa phòng List cũng được mở toang.

Thẩm Vân Cương khoác đại cái áo rồi đứng dậy mở cửa, là một sĩ quan không quen biết. Theo List được một khoảng thời gian, cô miễn cưỡng nhận ra được một ít quân hàm. Cô nhìn quần hàm của hắn, có vẻ chức quan không lớn.

List đi ra khỏi phòng. Thẩm Vân Cương phát hiện anh ta vẫn còn mặc chế phục, hẳn vẫn chưa ngủ: "Có chuyện gì?"

"Có chuyện khẩn cấp cần xử lý."

"Chuyện gì?"

"Có vẻ như nhóm người Do Thái mới được vận chuyển đến vào tối nay đã gặp sự cố. Những phụ nữ tương đối khỏe mạnh lẽ ra phải được gửi đến một nhà máy quân sự để làm công nhân. Tôi không biết vì sao họ lại được đưa đến đây."

Thẩm Vân Cương nghe như thế, đại não vốn đang có chút mờ hồ đột nhiên thanh tỉnh. Trước đó cô từng xem "Bản danh sách của Schindler"* , trong đó cũng có tình tiết như vậy, nhưng bây giờ chỉ mới là đầu năm 1942, căn bản không phải thời gian xảy ra chuyện đó.

(Sel: Một bộ phim điện ảnh Mĩ nổi tiếng về đề tài phát xít)

Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô hiểu rất rõ, ràng cơ hội có thể cứu Gerta đến rồi.

Ở lại trại tập trung này, cuộc sống quá mức khó khăn. Nếu cô để đến lúc cô ấp sắp sinh rồi, thì có muốn giấu cũng không được nữa. Tuy nhiên nên cô có thể để cô ấy đến nhà máy, vậy cơ hội sinh sản thuận lợi sẽ lớn hơn nhiều.

Chưa hết, theo như cô biết, hội nghị Wannsee* ghê tởm kia sẽ được triệu tập, kế hoạch thanh trừng nhằm vào người Do Thái sắp mở màn, nhiệm vụ cô phải hoàn thành sẽ càng gian nan.

(Sel: Một hội nghi nơi "Giải pháp cuối cùng" được thông qua, tức là tiêu diệt toàn bộ người Do Thái trên đất Châu Âu.)

List đi họp. Cách khung cửa sổ, Thẩm Vân Cương nhìn những người Do Thái đang được kiểm tra giữa gió lạnh, siết chặt tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro