Chương 16: Mệnh lệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mệnh lệnh

Editor: Selene Lee

——

"Chỉ huy, những người Do Thái này sẽ được trả về hay vẫn để ở đây?" Bold mở miệng đầu tiên, hỏi.

"Lô bị nhầm trông như thế nào?" Molders hỏi.

"Người già, căn bản không có khả năng lao động gì cả."

"Tôi cảm thấy nên đuổi đám kia về, lưu lô này lại. Không phải ngài nói thời gian tới chúng ta cần khai khẩn đất hoang sao? Ở đây chúng ta cũng cần một số lượng lớn nhân thủ khỏe mạnh. Về phần nhà máy quân sự, chọn một đám từ Lodz đưa qua là được." Sĩ quan phụ tá Klein đề nghị.

"Nhưng nhân sự bên đó tương đối chặt chẽ, sợ là một loạt thủ tục bổ sung lúc này sẽ trì hoãn thêm thời gian." Bold trả lời.

"Vậy còn nhân lực và vật lực bị lãng phí của chúng ta thì sao?" Một sĩ quan khác thắc mắc.

Klein nói: "Chuyện đó đơn giản, chúng ta có thể thêm phí sắp xếp một đồng Mark cho mỗi người được thêm vào nhà máy quân sự, bù lại tổn thất của chúng ta."

Molders trầm tư một lát rồi nói: "Cứ quyết định vậy đi. Klein, ngày mai cậu phụ trách liên lạc với người quản lý của nhà máy quân sự, xem xem bọn họ lựa chọn thế nào."

"Dạ!"

Đợi bọn họ tan họp xong là đã hơn một giờ, Thẩm Vân Cương cũng không không biết xấu hổ mà đi quấy rầy List, nhưng chẳng biết cuối cùng kết quả cuộc họp là thế nào. Nếu nhóm người này được chuyển đi, cô còn có thể nghĩ cách để Gerta trà trộn vào, nhưng nếu nhóm người này cũng bị giữ lại, vậy tạm thời cô không còn cách nào khác.

Ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Thẩm Vân Cương đứng ở một bên hỏi bóng gió: "Hôm qua tan họp trễ như vậy, có phải chuyện nghiêm trọng lắm không?"

List lau miệng nói: "Không nghiêm trọng, chỉ thảo luận vấn đề sở hữu nhóm người Do Thái bị nhầm kia mà thôi."

"Vậy kết quả sao rồi? Thẩm Vân Cương hỏi có chút vội vàng, dẫn đến List kinh ngạc nhìn cô một cái.

"A, tôi chỉ đang tò mò, vì sao lại đưa đến sai chỗ..." Cô gãi gãi ót, ngượng ngùng giải thích.

Đôi mắt kia của List như nhìn thấu tất cả: "Cô cứ nói thẳng đi. Trong nhóm người Do Thái kia có người quen của cô à?"

"Không, không phải." Cô vội vã xua tay.

"Vậy thì sao? Tôi chưa từng thấy cô quan tâm chuyện gì đến vậy đấy!"

Thẩm Vân Cương nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói sự thật với anh ta: "Không phải hôm đó anh hỏi vì sao tôi ở lại nơi này sao?"

"Ừ?"

"Trong này tôi có quen một người bạn. Tôi không yên lòng về cô ấy, cho là nếu hai người ở cạnh nhau có thể chiếu cố lẫn nhau một chút."

"Người Do Thái?"

Thẩm Vân Cương căn cắn môi: "Đúng vậy, là một người Do Thái từ nhóm người ở Slova được đưa đến cuối năm ngoái."

"Vậy nên?"

"Tôi muốn nhờ anh giúp tôi!" Thẩm Vân Cương lấy dũng khí nói.

"Nếu là người Do Thái thì xin lỗi, tôi bất lực!" List nhún vai: "Tôi sẽ được điều đi ngay thôi, bây giờ làm... nếu là cô thì còn được."

"Tôi có ra hay không cũng không quan trọng, tôi cũng không xin ngài trực tiếp phóng thích cô ấy." Thẩm Vân Cương vội vã nói: "Nếu các ngài muốn trả nhóm người Do Thái bị nhầm kia về, vậy cũng đưa theo bạn của tôi đi đi. Cô ấy rất khỏe mạnh, tay chân cũng lanh lợi."

List nhíu mày: "Cô có ra hay không cũng không sao? Cô có biết hậu quả khi ở lại đây là gì không?"

"Cùng lắm thì chết thôi." Thẩm Vân Cương nói mà không sợ, tất nhiên vì sớm muộn gì làm nhiệm vụ xong cô cũng đi.

"Hiên ngang lẫm liệt đấy." List chải chuốt xong thì đứng dậy bước đến trước mặt cô, nhìn vào mắt cô nói: "Bây giờ vẫn chưa quyết định, phải đợi người phụ trách bên xưởng kia quyết định xem đưa nhóm người đó đi hay không."

"Vậy à?" Tuy List chưa đồng ý với cô, nhưng giọng điệu anh ta rất có triển vọng. Bây giờ cô cũng chỉ có thể cầu nguyện cho quyết định của bên kia.

List đi rồi, Thẩm Vân Cương bắt đầu giúp anh ta sửa soạn lại hàng lý. Lúc anh ta đến đây cũng không mang theo nhiều đồ, vậy nên thứ cần sửa soạn cũng không nhiều. Nghĩ đến việc anh ta sắp ra tiền tuyến, cô thở dài. List coi như là sĩ quan đầu tiên cô cảm thấy không tồi ở nơi đây. Tuy biết anh ta sắp bước trên con đường đẫm máu tanh nồng, nhưng cô cũng không biết nói gì nữa.

Đang suy nghĩ, bông nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Thẩm Vân Cương vội vã ngừng công việc lại, nhanh chóng ra mở cửa.

Người ngoài cửa chính là Molders. Hô hấp của Thẩm Vân Cương cứng lại, lắp bắp nói: "Thiếu, thiếu giáo List đã ra ngoài một tiếng trước rồi."

"Ta đến tìm cô." Molders lời ít ý nhiều.

"Tìm tôi?" Cô cảm thấy có chút không tin được. Hình như hai người bọn họ không có gì để nói đi?

Molders lập tức sải chân dài đi vào phòng khách, thấy một ít quần áo cô đang xếp cho List.

Thẩm Vân Cương do dự đứng bên cạnh hắn, nói: "Tôi đang giúp thiếu giáo sắp xếp lại đồ đạc."

Molders khẽ gật đầu, ngồi xuống một phía sô pha.

"Ngài muốn uống cà phê không ạ?"

"Không cần." Hắn ngắn gọn từ chối.

"Hôm nay ta đến tìm cô là để cô nghĩ cách giữ List lại."

"Tôi?" Thẩm Vân Cương nghi là mình nghe nhầm: "Như ngài thấy đấy, tôi chỉ là một nữ hầu nho nhỏ, chỉ sợ không thể ảnh hưởng đến quyết định của thiếu giáo."

"Cậu ấy rất thích cô." Molders nói khẳng định.

"Đó cũng chỉ vì tôi không sợ ngài ấy thôi, hẳn ngài cũng rõ điều đó."

"Ta không đến tìm cô để thương lượng!" Molders kiêu ngạo hất cằm lên, dường như trong đôi mắt thâm thúy xanh biếc kia thấp thoáng cơn lạnh lẽo.

Thẩm Vân Cương nhìn bộ dạng này của hắn thì lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, đó là mệnh lệnh!"

Cô cạn lời trong vài giây rồi nói có phần khó khăn: "Nếu tôi không làm được thì sao?"

"Vậy lò thiêu ngoài kia chính là chỗ đến cuối cùng của cô!"

"..." Lại nữa!

Tuy Thẩm Vân Cương chỉ mới trở thành nữ hầu bên cạnh List một thời gian, nhưng cô cũng hiểu rất rõ, rằng thoạt nhìn thì List dễ nói chuyện, song một khi đã đề cập đến chính anh ta rồi, thì quyết định người này đã ra, anh ta tuyệt đối sẽ không thay đổi dễ dàng.

Hơn nữa... cô có lập trường gì mà đi khuyên anh ta chứ?

"Chỉ huy." Thẩm Vân Cương kiên trì nhìn Molders, tiếp tục nói: "Tuy tôi không biết lúc đó hai người đã có chuyện gì, nhưng tôi cũng nhìn ra được ngài muốn tốt cho ngài ấy. Chỉ là ngài có biều điều ngài ấy thật sự nghĩ là gì không?"

Molders nhìn cô, mặt không thay đổi, cũng không nói gì.

Thẩm Vân Cương thấy hắn không cắt ngang mình, tiếp tục nói: "Nếu ngài thật sự hiểu ngài ấy, hẳn phải biết, rằng tuy hôm nào ngài ấy cũng cười, nhưng ngài ấy sống ở đây không vui vẻ. Chính ngài ấy đã chọn một con đường khác, ngài nên để ngài ấy đi đi thôi."

"Bất kể kết cục có thế nào, chỉ cần ngài ấy thấy đáng giá, thì đều có thể!"

Molders đứng lên, đi đến trước mặt cô. Sau khi im lặng nhìn cô một lúc lâu, hắn đột ngột đưa tay lên chạm một cái vào khóe mắt cô: "Cô, hay lắm!" Nói xong, xoang mũi hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ, rồi hắn đi ra ngoài không chớp mắt.

Đợi hắn đi rồi, Thẩm Vân Cương mới cảm thấy chân mình đã nhũn hết cả, cũng không biết tiếng "hừ" cuối cùng kia của hắn là có ý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro