Chương 5: Người đàn bà sức lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn bà sức lớn

Editor: Selene Lee

——-

"Nhưng mà... Vật chất ở trại chưa ổn định, quá gần phòng hơi ngạt, tiếng loa không thể che hết tiếng của chúng"- Một người nói.

"Vậy thì làm sao cho càng nhanh càng tốt."- Molders gõ ngón tay lên mặt bàn: "Tôi chỉ cần kết quả."

Người kia do dự: "Hiện có hơi gấp, bây giờ chưa có cách gì tốt hơn cả."

"Quan trọng nhất vẫn là tâm lý"- Fritz tiếp lời: "Kế hoạch thanh lọc sắc tộc cũng bao gồm cả đàn bà và trẻ con. Tháng mười năm ngoái, quân của tướng Lyle bị phục kích, chúng ta đã phản công ngay lập tức, vì thế hơn 400 tên đàn ông và hơn 100 trẻ con đã bị xử lý ngay tay chỗ."

"Vốn là không ảnh hưởng gì, nhưng việc bắn chết 100 đứa trẻ kia đã khiến mười mấy người của ta bị hội chứng tâm lý nghiêm trọng, trở thành chướng ngại trong kế hoạch. Lo lắng, sợ hãi, hoang mang và nhiều nhân tố khác khiến họ không thể cầm súng nữa."

"Đó mới là chuyện khẩn cấp."

Molders nhấc tay, đặt ở mép cằm một lát rồi nói: "Phòng hơi ngạt cuối cùng vẫn chưa xây xong, sửa nó một chút đi, tìm ra cách tốt hơn để xử lý đám xác chết, chọn mấy người Do Thái ra dọn dẹp. Tất nhiên chúng phải bị giam riêng, không được tiếp xúc với người khác."

"Dạ!"

"Fritz, cậu chịu trách nhiệm chọn ra 100 phụ nữ khỏe mạnh, tôi sẽ là người lọc cuối cùng."

"Dạ!"

"Cứ theo đó mà làm, không còn chuyện gì khác nữa thì tan họp!"

Bọn sĩ quan SS họp hơn một tiếng, những người Do Thái cũng phải đứng giữa trời tuyết lâu như vậy. Có ai đó ngã xuống là lính sẽ lôi đi ngay, đường thì không rõ nhưng chắc chắn cũng không phải chuyện gì tốt.

Vân Cương thấy tên bác sĩ điên kia đã về thì cúi đầu cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống, sợ gã lại kiếm chuyện phiền mình.

Fritz đi một vòng trong đám người, chọn ra mấy phụ nữ gầy nhỏ, sắc mặt ủ dột ra, những người còn lại thì đi đến phòng y tế ở cạnh đó.

Vân Cương đã bị loại...

Cô nhìn sang Gerta, hơi lo lo, cũng không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ vì mấy người như cô thấp nhỏ vô dụng nên bị đưa thẳng đến lò hơi ngạt?

Vốn là ban đầu nhóm người Do Thái rất đông, nhưng trên đường đi đã mất một ít: Một ít thì bị bệnh, còn phần lớn đã không còn quá tốt do phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, bây giờ kiếm ra đủ 100 người khỏe mạnh không dễ dàng gì.

Fritz chú ý đến cô nàng châu Á nhỏ con kia, rõ là đã cố kìm, nhưng hắn vẫn muốn nhìn sang: "Sao đây? Muốn đi không?"

Vân Cương biết chắc chắn người này chẳng tốt lành gì, nhưng cô thật sự lo cho Gerta, dù sao nếu cô ấy có chuyện gì, cô cũng sẽ die theo mất.

"Dạ, sir!"- Cô ưỡn ngực trả lời.

"Nhưng tôi không thích cho cô toại nguyện."

"..."

"Đi làm việc hết!"- Fritz ra lệnh, bảo mấy binh lính đưa đám còn lại đi. Dù Vân Cương lo lắng, cô cũng không làm gì được, chỉ có thể bước theo chúng.

Bữa sáng vẫn là thứ nước bốc mùi khoai tây mốc và bánh mì hư đó, Vân Cương chẳng thèm cướp với ai, nhưng vậy thì gây chú ý quá nên cô vẫn nhận một mẩu nhỏ bánh mì, chuẩn bị cho Gerta về bồi bổ.

Bây giờ cô thấy cảm kích vô cùng vì chẳng cần ăn cơm hay trao đổi chất.

Đúng là đã vào Auschitz rồi thì chẳng còn mấy ai giữ được danh dự nữa. Cơm nước xong, họ lại bị đưa đến phòng tắm hôm trước, đây là đợt tắm đầu tiên trong ngày, buổi tối vẫn còn một lần nữa. Hễ cứ ai chậm chạp là sẽ bị đánh, ngoài ra họ cũng không được đi vệ sinh. Người khỏe mạnh thì không sao, còn nhịn được, nhưng cũng đã có rất nhiều người khác bị đau bụng do điều kiện quá tồi tệ, lúc này sẽ khổ sở lắm.

Mấy người còn lại phải đi xây nhà, dù chỉ dựng ván thôi nhưng sức vẫn phải lớn. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác nữa, vì có một cô gái khác chỉ khiêng ván chậm chút đã bị lính SS nện báng súng vào đầu, phụt cả máu. Không ai dám lơ là nữa, chỉ có thể cúi đầu làm việc như điên.

Tuy vậy, ai trong họ cũng vừa đói vừa mệt, có thể làm nhanh được đến đâu? Căn bản là đến giữa trưa thì tiếng roi đã chẳng chừa một ai. Vân Cương cũng không ngoại lệ, tuy cô làm tốt nhất, nhưng phải khiêng xi măng mà dưới chân thì lầy lội, cô chỉ sơ ý trượt một cái, xi măng hơi rớt thôi mà cai trại đã hùng hổ xông đến, vừa chửi vừa quật. Cô thật sự rất muốn giật roi về phía mình, nhưng cũng chỉ nghĩ xong lại thôi. Giết gã rồi, họ cũng đừng hòng sống nữa.

Chỉ là Vân Cương phát hiện ra thêm một lợi thế cho mình, đó là không biết mệt, sức rất lớn. Cô khuâng hai bao xi măng một lần cũng dư sức, nhưng cô đâu có ngu, vẫn cứ khuâng như bình thường, còn làm vẻ đã dùng hết sức.

Molders ăn sáng xong thì đi thị sát như mọi ngày, vừa liếc qua, hắn đã thấy Vân Cương hì hụt khuâng xi măng trong số đó. Trông cô vô cùng nổi bật giữa đám người Do Thái, hơn nữa có vẻ cũng chăm chỉ, nhưng sao hắn cứ cảm thấy người này không bình thường.

Tin thủ tướng ghé thăm đã khiến hắn quên béng cô, lúc này mới sực nhớ. Molders bèn vẫy tay gọi một sĩ quan đến hỏi: "Đã tra được gì về người đàn bà kia chưa?"

"Báo cáo chỉ huy, tạm thời vẫn chưa có ạ"

"Được rồi, cứ xem như cô ta là gián điệp. Đừng để cô ta sống, tránh cho thành họa."

"Dạ!"

Vân Cương đang nỗ lực làm việc để giảm sự tồn tại xuống thì cảm nhận được một ánh mắt đầy khó chịu, cô bèn làm vẻ lau mồ hôi rồi ngẩng lên nhìn, nhất thời tóc gáy dựng đứng hết.

Là tên đàn ông cô gặp lúc mới xuyên đến đây.

Hắn vẫn mặc bộ quân phục phẳng phiu và cái mũ đại bàng hiên ngang đó, nhìn cô bằng ánh mắt trên cao, đáng sợ, lạnh lùng.

Không hiểu sao mỗi lần gặp hắn, cảm giác sợ hãi ẩn sâu trong trái tim cô sẽ lại ập về. Vì thế Vân Cương lập tức cúi đầu làm như không thấy, nhấc một bao xi măng lên tay phải rồi chạy nhanh về trước.

Lúc này thì Molders nhướng mày, không thể không nhìn cho rõ hơn, xem ra ả đàn bà Châu Á gầy cui kia cũng khỏe lắm.

Sel: Phải nói là anh ác lắm mn :))) Ai bị đau tim thì nhớ uống thuốc trước nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro