[Kết Thúc]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giường bệnh lạnh lẽo. Chiếc nhẫn ngay ngắn trên gối. Tất cả đều im ắng, người đã đi rồi.

Hai giờ sáng, Nguyên không thể chợp mắt, từng cơn đau đầu quặn thắt. Có những giấc mơ thật ảo không phân biệt nỗi. Dường như là tiếng lòng, cũng xa lạ lắm. 

Bên chiếc sofa chỉ còn ba Nguyên mệt mỏi chợp mắt. Họ là gia đình, là người thân, là máu huyết nóng ran chảy nơi cô. Anh là tất cả tình yêu của cô. Và chính cô, đã mang đến tất cả tai họa, tất cả nỗi đau. 

Cô nhớ ánh mắt cô ta nhìn trừng trừng, giọng nói cay nghiệt, hận không thể giết chết cô ngay lập tức. Từ 8 năm trước, tất cả là ở cô.

-----

Điện thoại khẩn không bao giờ và trong tình hình của Nguyên lại càng không bao giờ Quốc muốn nó đến. Trong anh trống rỗng: Nguyên bỏ đi.

Lần đầu tiên khóe mắt người quân nhân ươn ướt, những dòng chữ cô để lại như từng nét từng nét cứa vào tim anh. 

"Để em ra đi, để em giải thoát!" - vỏn vẹn đôi lời Nguyên dành cho anh.

------

Phiên tòa của Quân lạnh như từng cơn mưa giông ngoài trời. Kết thúc lặng im và án treo. 

"Cảm ơn anh vì đã yêu em!" - Đầu Quân trống rỗng. Những kí ức, kỉ niệm ùa về, nó rất đẹp, mãi mãi rất đẹp vì Nguyên ở đấy, đã từng ở đấy.

------

Singapore ngày đầu hạ, gió nhẹ, nắng nhẹ. Căn phòng màu xanh thư thả và thanh khiết.

Sài Gòn nắng gắt, nắng gao, nóng hừng hực như lòng ai chưa bao giờ ngừng tìm kiếm ai.

Sài Gòn nóng. Đến phát điên. Người Sài Gòn nhanh, chen chúc từng phần ngàn giây để tìm cái mát.  Ai nhanh kẻ đó thắng, giành đến cùng cái tự cho là của mình. Và Sài Gòn cũng nhẹ khi những tâm hồn đồng địu cùng nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro