CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết thật thất thường, trời đang giao mùa, hai ngày đầu thì mưa lạnh gió rét, hôm nay thì lại nắng nóng hừng hực, mặt trời vừa lên thì nhiệt độ tăng theo như giá thị trường chứng khoán.

Mười hai giờ trưa, ánh mặt trời chói chang gay gắt, ảo ảnh nhiệt xuống hiện trên mặt đường.

Đào Long Dược lái chiếc xe màu vàng chóe đời mới đậu ngay trạm xe lửa, mặt trời chiếu vào càng khiến người ta cảm thấy đau mắt thêm. Cậu ta mở cửa xe để hít thở một chút thì bị một cơn gió bỏng rát như tát vào mặt.

Tạ Lam Sơn ngồi ở ghế phụ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu tập trung nheo mắt, nhưng môi cậu mím lại thành hình vòng cung, mắt cứ như đang cười.

Có một lúm đồng tiền nho nhỏ trên má trái của cậy, không sâu lắm, nhìn như có như không.

“Này, về vụ án giết người ở khu Cảnh Giang, cậu có thể giúp tôi một chút.” Đào Long Dược quay đầu lại nhìn Tạ Lam Sơn, nhìn cậu chằm chằm một hồi, đột nhiên duỗi ngón tay ra chọc vào má cậu, trêu: "anh chàng đẹp trai à, trước giờ không phát hiện cậu còn có lúm đồng tiền cơ đấy”

Tạ Lam Sơn không quay đầu lại: "Đội trưởng Đào cả ngày bận rộn với mấy vụ án, làm gì có thời gian quan tâm cấp dưới của mình."

Đào Long Dược suy nghĩ một chút, cũng không trách chính mình sơ suất, trước khi Tạ Lam Sơn đi làm nội gián thì hầu như lúc nào cũng hết sức nghiêm túc, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hầu như ngày nào cũng mặt liệt, cho nên làm sao biết được cậu ta có lúm đồng tiền hay không.

Nhìn theo tầm mắt của Tạ Lam Sơn, cậu ta thấy một cặp cha mẹ trẻ. Giữa bọn họ có một cậu bé mũm mĩm, ba bốn tuổi, rất nghịch ngợm, không chịu bước đi mà nằng nặc đòi ba mẹ kéo theo.
 
Đào Long Dược đột nhiên thở dài: "Nếu như hồi đó không phải đi nằm vùng bí mật bên cạnh Mục Côn, thì cũng không có hiểu lầm lớn như vậy, có lẽ đến bây giờ cậu đã có một đứa con trai rồi."
 
Đào Long Dược thuộc dạng người sắt đá nhưng đa tình, khi còn học mẫu giáo đã biết tặng đồ cho cô bé xinh đẹp nhất lớp, đến bây giờ số lượng theo đuổi các cô gái cũng tăng theo hàng năm. Tạ Lam Sơn thì khác, cậu sinh ra như thể bị thiếu mất cọng dây nào đó, và mối quan hệ khác giới duy nhất đến bây giờ cũng chỉ là nắm ta người ta mà thôi, cũng chỉ vì đi làm nội gián mà lương duyên đó cũng giữa đường đứt gánh.
 
Tạ Lam Sơn qua năm sẽ tròn ba mươi tuổi, và chuyện đại sự của cậu nhưng là một viên đá đè nặng trong tim Đào Quân. Đào Long Dược gấp một thì Đào Quân gấp mười, cậu ta lại bắt đầu nhiều chuyện: "Gần đây có quen người nào không? Này không phải tôi hỏi nhé, thay mặt bố già quan tâm cậu chút thôi."
 
Chuyện gặp người đàn ông trong rạp kia khó giải thích được, lúm đồng tiền bỗng sâu hơn một chút,  Tạ Lam Sơn không nghe thấy nửa câu sau, chỉ nói: "Ừ, tôi đã gặp một người rất thú vị. "
 
Đào Long Dược vội hỏi: "Có đẹp không?"
 
Tạ Lam Sơn lơ đễnh: "Cũng không đến nỗi tệ."
 
Thằng bé mũm mĩm đột nhiên bị té, khóc lên một tiếng "oa". Nó ngẩng đầu vươn tay về phía bố nó muốn được ôm dậy nhưng bị bố mắng không thương tiếc: Con trai không được phép khóc, phải tự đứng dậy.
 
Trong chốc lát, quá khứ lại hiện ra trước mặt, Tạ Lam Sơn khóe mắt hơi ướt. Cậu nhớ đến bố Tạ của mình.
 
Cậu vô thức vuốt ve sợi dây chuyền trên ngực mình lần nữa.
 
Viên đạn này chính là viên đạn lấy ra từ sau lưng ông, khi giải phẩu tử thi.

Cuối cùng thì đoàn tàu cũng đến, và sau một tiếng kêu chói tai kéo dài, đèn tín hiệu đã đổi màu. Vì Tạ Lam Sơn không được phép tiếp tục điều tra, Đào Long Dược chỉ có thể chôm vài bức ảnh tại hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi tại chỗ rồi cùng cậu phân tích.
 
"Thời điểm tử vong được xác định là từ tối 11:30 đến sáng 12:30. Bạn trai của cô gái là Thẩm Lưu Phi bị người hàng xóm ở cửa đối diện nhìn thấy và cãi vã dữ dội vào lúc 11:45, lúc đó có bảo vệ thấy cậu ta lái xe rồi khỏi gara, cho nên là có thể được xem là nghi phạm trong vụ án này. Bước đầu suy đoán vụ án này không phải do một người gây nên mà còn có thể có đồng phạm là một người phụ nữ, lúc hai giờ sáng thay hắn ta phóng hỏa phòng giám sát, dấu chân đằng sau vườn rất có thể là của người phụ nữ kia.
 
Tạ Lam Sơn hơi híp mắt lại không nói gì.
 
"Ngoài ra, nguyên nhân cái chết giống với kết quả điều tra sơ bộ của đội pháp y, nhưng có một điểm," Đào Long Dược dừng lại và nói, "Sau khi khám nghiệm tử thi của Tùng Dĩnh, phát hiện bên trên cổ có vết bầm tím, mà gáy và mặt thì lại không có. Có hai khả năng xảy ra, một là kẻ sát nhân đã dùng lòng bàn tay hoặc cẳng tay siết cổ, nhưng nếu như vậy thì diện tích bị siết cổ khá lớn, không thể không lưu lại vết bầm tím, còn có khả năng khác ... "
 
"Có một khả năng khác," Tạ Lam Sơn nói thay Đào Long Dược nói, "kẻ sát nhân đã buông tay sau khi siết cổ cô ấy, và vết bầm chưa kịp lưu lại."
 
Đào Long Dược gật đầu, tỏ ý tán thành lời nói của Tạ Lam Sơn : "Nhưng tại sao lại thế này, vừa bị siết cổ vừa bị dao đâm."
 
Tạ Lam Sơn hỏi ngược lại cậu ta, "Cậu có bao giờ nghĩ rằng Tùng Dĩnh bị đâm mười bảy nhát, vết dao thứ hai đã sâu tận lồng ngực rồi, đủ để trí mạng rồi. Tại sao còn cần phải đâm thêm mười lăm nhát sau lưng?"
 
Đào Long Dược theo kinh nghiệm mình cho biết: “Thường thì đó là để trút giận, không chừng hung thủ có thâm cừu đại hận gì đó.”
 
“Không phải, ít nhất là không đúng hoàn toàn.” Tạ Lam Sơn nói thêm, “Hung thủ đối với Tùng Dĩnh yêu hận chồng chất.”
 
Đèn giao thông trước mặt sắp chuyển sang màu đỏ, Đào Long Dược đạp ga lao tới: "Nói sao nhở?"
 
"Tại sao siết cổ bằng tay mà không dùng hung khí nào khác, người chết do siết cổ trong các vụ án thì hung thủ thường là người quen biết hoặc cùng lắm là tấn công tình dục nạn nhân.” Tạ Lam Sơn lấy ảnh ra ra đưa cho Đào Long Dược xem “Cậu nhìn bức ảnh này đi, hung thủ dùng tư thế nào khi tấn công Tùng Dĩnh?”

 “Hôm qua tôi có xem rồi.” Đào Long Dược đang tập trung lái xe , không có thời gian để nhìn chỗ khác, “dấu vết tấn công tình dục sẽ lưu lại trên chân của nạn nhân, nhưng khám nghiệm tử thi thì lại lại không, Tùng Dĩnh có khả năng không bị xâm hại.”
 
“Ban đầu hung thủ không dự định siết cổ Tùng Dĩnh, nên chỉ vừa bóp cổ nạn nhân liền buông ra, nhưng không biết vì sao hung thủ bỗng nhiên nảy ra ý định trả thù mạnh liệt, nên hắn ta dùng con dao gọt hoa quả đâm nạn nhân đến chết. Cho nên tôi đoán hung thủ không phải là người trong ảnh chụp chung với Tùng Dĩnh, hung thủ thật sự là người có tranh chấp tình cảm với nạn nhân. Tạ Lam Sơn bỗng đổi giọng “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của một cảnh sát giao thông. Có tiếp thu hay không thì tùy cậu.”
 
*chỉ đăng duy nhất trên wattpad zobbiee*

Đào Long Dược suy nghĩ một chút, nói rằng tiểu Lương đang xem lại lịch sử wechat của Tùng Dĩnh, chắc sẽ sớm có manh mối của Thẩm Lưu Phi
 
Nhắn Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Đinh Ly liền gọi điện đến. Đào Long Dược không tiện trả lời nên trực tiếp ấn vào loa ngoài, Tạ Lam Sơn không nói lời nào, cô bé đầu dây bên liền hỏi: "Đội trưởng Đào, tiền bố Tạ có đi chung với anh không?"
 
"Ừ có."
 
"Anh đang vi phạm mệnh lệnh của cấp trên, đã nói không để anh ấy tham gia vào vụ án này."
 
“Bớt nói leo lại đi” Đào Long Dược suy nghĩ một chút không yên lòng nên bổ sung “Cũng đừng có mà đi mách ai đấy nhé, tôi với Tạ Lam Sơn là bạn nối khố của nhau, trừ thời gian đi nặng ra thì còn lại đều ở chung với nhau.”
 
Tạ Lam Sơn cười khẽ, ngắt lời hai người họ: "Đinh Ly nói xem bên kia cô điều tra được gì rồi."
 
Giọng  Đinh Ly trở nên nghiêm túc: "Em đến công ty của Tùng Dĩnh để điều tra, cũng có hỏi thăm người thân và bạn bè của cô ấy. Cô ấy đã nghỉ việc từ công ty cũ lâu rồi, bây giờ mới vào công ty mới. Đồng nghiệp và bạn bè cũng không biết người chụp chung trong ảnh là ai. Tùng Dĩnh là người hướng nội, dạo gần đây cũng bận học, cũng ít nói về cuộc sống tình cảm.” 
 
Tạ Lam Sơn hỏi: "Cô nói cô ấy bận học, học gì vậy?"
 
Đinh Ly nói: "Có một lớp học mỹ thuật miễn phí được tổ chức bởi bảo tàng nghệ thuật, tổng cộng có mười tiết, mỗi tuần hai tiết. Nội dung các tiết thường là hướng dẫn về nghệ thuật vẽ tranh, các bài giảng giải của các họa sĩ vẽ tranh trực tiếp tại chỗ."

Đào Long Dược khó hiểu: "Không phải loại lớp học này thường dành cho trẻ em nghèo sao?"
 
Đinh Ly hừm một tiếng: "Ý định ban đầu có thể là thế này, nhưng giáo viên do Bảo tàng Nghệ thuật mời đến không phải là người bình thường. Tất cả các cô gái ở độ tuổi thanh thiếu niên đều tham gia khiến hội trường chật kín."
 
“Cô cũng như vậy phải không” Đào Long Dược ý vị thâm trường liếc Tạ Lam Sơn một cái, nhưng Tạ Lam Sơn không nói gì.
 
"Hơn nữa, từ trang web của bảo tảng nghệ thuật..” Đinh Ly nói dỡ giữa chừng thì dừng lại “…. Giáo viên được Bảo tàng Nghệ thuật mời tên là Thẩm Lưu Phi”
 
TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro