Bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường vắng, ánh đèn đường chiếu sáng mờ ảo, hai người trò chuyện vui vẻ, những tiếng cười vang lên trong không khí tĩnh lặng. Pond điều khiển xe một cách điềm tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an về cuộc gặp gỡ với gia đình mình.

Khi đến trước nhà Phuwin, Pond nắm tay Phuwin, khẽ mỉm cười và nói: 

"Anh về nhé. Mai gặp em."

Phuwin gật đầu  

"Vâng, anh về cẩn thận.Nhớ chú ý an toàn đó "

Pond quay người, bước lên xe và lái đi. Phuwin đứng đó, nhìn theo bóng xe của Pond khuất xa dần, rồi cậu quay lại để vào nhà. Nhưng khi cậu bước tới gần cửa, cậu bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đứng gần đó. Đó là mẹ của Pond

Phuwin hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. 

"Dạ, chào cô. Cô đến đây có chuyện gì không ạ?" cậu lễ phép hỏi.

Mẹ của Pond nhìn Phuwin với ánh mắt lạnh lùng. 

"Cậu Phuwin, tôi có chuyện muốn nói với cậu," bà nói, giọng điệu cứng rắn.

Phuwin cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

 "Dạ, có chuyện gì vậy cô?" cậu hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự bối rỗi và lo lắng .

Mẹ của Pond thở dài, ánh mắt lạnh lùng vẫn không thay đổi. 

"Tôi biết hai đứa đang yêu nhau. Nhưng chuyện này không thể tiếp tục được nữa. Pond không thể yêu một đứa như cậu được.Tôi biết giới trẻ các cậu đang tìm hiểu những cái mới, cái lạ nhưng cái thứ tình yêu nam nam không ra gì này , nó cần được chấm dứt."

Phuwin lặng đi, cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Nhưng cậu biết rằng mình phải mạnh mẽ đối diện với tình huống này. 

"Thưa cô, cháu và Pond thực sự yêu nhau ."

Mẹ của Pond cười nhạt, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. 

"Yêu? Cái thứ tình yêu mà không được xã hội này công nhận, đó gọi là yêu à."

Phuwin cảm thấy sự bất lực tràn ngập trong lòng. Cậu nhìn vào đôi mắt quyết tâm của mẹ Pond, ánh mắt bà đầy sự khinh bỉ khi nhìn cậu. 

Mẹ của Pond bước tới gần hơn, giọng nói trở nên sắc lạnh. 

"Cậu hãy suy nghĩ kỹ, Phuwin. Nếu cậu thực sự yêu Pond, cậu nên rời xa nó và để nó có thể sống một cuộc sống bình thường như bao con người bình thường khác. Nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là cậu, mà cả Pond cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Phuwin đứng lặng im, ánh mắt đầy nỗi đau và sự bất lực. 

"Cháu xin cô hãy cho chúng cháu cơ hội,Chúng cháu sẽ chứng minh cho cô thấy rằng tình yêu này là thật lòng.."

Mẹ của Pond quay lưng bước đi

Phuwin cảm thấy trái tim mình đập mạnh, những lời đe dọa của mẹ Pond vẫn vang vọng trong đầu cậu. Cảm giác lo lắng về tương lai của hai người tràn ngập trong lòng cậu, nhưng cậu biết mình phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi bước vào nhà.

Pond vui vẻ trở về nhà sau một buổi tối tuyệt vời cùng Phuwin. Anh bước vào nhà và thấy bố đang ngồi dưới nhà, thưởng thức tách trà nóng. 

"Bố, con về rồi!" Pond nói, giọng trở nên cứng ngắc và gượng gạo hơn bao giờ hết.

Pond đứng dậy để lên phòng nghỉ ngơi, nhưng bố anh gọi lại. 

"Pond, chờ một chút,ta có chuyện muốn nói với con."

Pond dừng lại, quay lại nhìn bố với ánh mắt tò mò. 

"Vâng, bố."

Bố của Pond mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn có điều gì đó khó hiểu. 

"Ngồi xuống đi con,ta muốn nói về chuyện của con và Phuwin."

Pond ngồi xuống, cảm thấy một chút lo lắng tràn ngập trong lòng. "

Dạ, bố muốn nói gì ạ?"

Bố của Pond thở dài, ánh mắt trở nên trầm ngâm. 

"Pond, bố đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của con và Phuwin. Ta hiểu rằng tình yêu của hai con rất sâu đậm và chân thành. Bố sẽ đồng ý cho hai con tiếp tục mối quan hệ này."

Pond cảm thấy một niềm vui bất ngờ tràn ngập trong lòng. 

"Thật không, bố? Bố thật sự đồng ý ạ?"

Bố của Pond gật đầu

"Nhưng với một điều kiện, con sẽ cùng ta và mẹ con đến dự tiệc chào đón của gia đình Shinawatra"

Pond vui vẻ đáp lại . 

"Tất nhiên rồi con sẽ đi cùng bố mẹ ."

 Mọi thứ dường như đang đúng với Pond và tất cả những gì anh ấy mong muốn trong mối quan hệ này.

Anh nằm trên giường, lấy điện thoại và mỉm cười khi nhắn tin cho Phuwin

"Yêu dấu ơi, mai anh sẽ đợi em ở cổng như thường lệ nhé.Nhớ đặt chuông báo đúng giờ đó"

Mọi thứ dường như đang tốt đẹp, anh tưởng tượng ra hình ảnh Phuwin ngày mai sẽ nở một nụ cười thật tươi đứng trước mặt anh và cả hai sẽ cùng nhau đến trường. Nhưng sao Phuwin lâu trả lời tin nhắn thế này, bình thường em ấy chỉ mất vài phút để trả lời lại thôi mà

"Chắc nay yêu dấu đi chơi mệt nên ngủ quên mất rồi,nhỉ" Pond tự nhủ với bản thân

"Yêu dấu ngủ ngon nhé,yêu em!"

Khi Phuwin nhận được tin nhắn từ Pond, cậu cảm thấy một sự xúc động lẫn lo lắng lan tỏa trong lòng. Mặc dù cậumuốn nhắn lại cho anh lắm nhưng những lời đe dọa từ mẹ của Pond cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Những nỗi lo lắng  bắt đầu trỗi dậy, khiến cho Phuwin cảm thấy mất tự tin và không biết phải làm gì tiếp theo.

Cậu cầm lấy điện thoại, nhìn vào tin nhắn mà Pond vừa gửi đến, mắt chợt nhắm lại vì căng thẳng. Cảm giác bối rối và sự bất an về tương lai của mối quan hệ dần lan tỏa trong cậu. Phuwin biết rằng sự im lặng của mình có thể gây ra sự lo lắng cho Pond, nhưng đồng thời anh cũng không biết làm thế nào để đối mặt với tình hình hiện tại cả.

Sáng hôm sau, Pond chuẩn bị đến nhà Phuwin với một trái tim đầy hồi hộp và mong đợi. Cảnh sắc xung quanh dường như càng làm cho mỗi phút giây trôi qua đều trở nên hào hứng hơn. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua các hàng cây, tạo nên những đường nắng vàng ấm áp trên đường phố. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhài từ những khu vườn xung quanh.

Pond đến trước cổng nhà Phuwin, đôi mắt lấp lánh trong niềm vui mong đợi. Anh nhấn chuông  cảm nhận được sự căng thẳng trong từng nhịp tim,nhưng trái ngược với cảm xúc mong đợi của mình, cánh cửa vẫn đóng sầm cảm giác bất an bắt đầu lan tỏa. Anh nhấn chuông, nhưng không có bất kỳ âm thanh hay phản ứng nào từ bên trong.

Bối rối và lo lắng bao trùm, Pond cố gắng giữ vững niềm tin, nhưng mọi thứ dường như không như anh mong đợi. Anh gọi điện cho Phuwin, nhưng không có cuộc trả lời. Sau đó anh nhận được một dòng tin nhắn 

"Pond, em xin lỗi nay em cùng Dunk đã đi học từ sớm hôm qua em quên sạc pin nên không thể nhắn cho anh,em xin lỗi!"

Pond thở phào đáp lại 

"Không sao đâu, vậy yêu dấu đến trường vui vẻ nha tí anh đến với em"

Trong buổi học , tâm trạng của Phuwin rất phức tạp và nặng nề. Cậu cảm thấy như bản thân mệt mỏi, mọi thứ quay mòng mòng trong đầu của mình 

Phuwin cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng suy nghĩ về tương lai của mối quan hệ với Pond không ngừng quay cuồng trong đầu cậu.Cậu cảm giác lạc lõng và hụt hẫng.

Cả ngày hôm đó Phuwin cố gắng tránh gặp mặt Pond nhiều nhất có thể, cậu xin về sớm cậu cần nghỉ ngơi để bản thân cảm thấy thỏa mái hơn 

"Này, Dunk sao nay anh không thấy Phuwin đi chung vậy, em ấy đâu rồi?"

Dunk quay lại gương mặt có chút bất ngờ 

"P'Pond, anh không biết gì sao?Nay Phuwin nó sốt nên xin về từ đầu giờ chiều rồi, em đang tính tối cùng Fourth và Gemini qua nhà này"

Sau khi nghe Dunk nói rằng Phuwin bị ốm và đã xin nghỉ học vào buổi chiều, Pond cảm thấy một sự bất an lớn dần lên trong lòng. Cảm giác lo lắng và nghi ngờ bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí anh. Anh cảm thấy có một điều gì đó không ổn, nhưng không thể nào tìm thấy lời giải đáp cho những suy nghĩ mơ hồ đang rối ren trong đầu.

 Pond cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trái tim anh đang đập nhanh. Anh nhìn vào điện thoại, suy nghĩ rằng liệu có nên gọi điện cho Phuwin hay không. Nhưng trong khi đó, mọi suy nghĩ của anh đều xoay quanh câu hỏi

"Phuwin đang ốm sao? Tại sao em ấy lại  không nói gì với mình?"

Phuwin ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ phản chiếu trên bề mặt điện thoại trong tay . Những tin nhắn từ Pond vẫn hiển thị trên màn hình, nhưng Phuwin không thể nhấn nút để trả lời. Cậu cảm thấy một cảm giác nặng nề, như một gánh nặng lớn đè lên lưng.Phuwin biết rằng mình đã làm một quyết định vội vàng và không suy nghĩ đến cảm xúc của Pond. Cậu cảm thấy như mình đang bỏ rơi người mà mình yêu thương nhất, và bản thân cậu không thể giải thích hay lý giải điều đó.

Sự lo lắng về tương lai của mối quan hệ với Pond làm cho Phuwin cảm thấy bế tắc. Cậu muốn bảo vệ tình yêu của hai người, nhưng lại không biết cách làm thế nào để vượt qua những khó khăn này. Cảm giác có lỗi và sự lo lắng kéo dài ngày càng làm cho tâm trạng của Phuwin trở nên càng thêm mơ hồ và hỗn loạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro