Không Tên 26 (P.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày đó, chúng ta dưới ánh mặt trời

nói về sự sụp đổ của La Mã"


...

Thường xuyên châm chọc nhau là vậy, nhưng về những mặt khác như học hành, nghiên cứu cũng như thể thao thì Thiên An và Takashi lại khá hợp nhau. Bởi vậy họ vẫn thường đi cùng nhau gây ra sự hiểu lầm.

Đó là một buổi chiều tối, sau khi kết thúc buổi tập bóng rổ, hai người đi bộ ra bến xe bus. Ngang qua một cửa hàng donut mới khai trương thì bị giúi vào trong tay một tờ rơi.

"Coupon trị giá 2$, chỉ có giá trị từ nay đến cuối tuần. Mua nhanh kẻo hết." Một giọng nữ liến thoắng, có chút gì trẻ con.

"Lại là cô hả?" Takashi kinh ngạc khi nhận ra đó là Hà Nhi trong bộ đồng phục màu hồng của cửa hàng donut.

Hà Nhi ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra hai người cao lớn trước mặt thì cũng trợn mắt. "Lại là anh..." Cô đưa mắt từ Takashi nhìn sang Thiên An, biểu hiện khó chịu. "... lại là các anh!"

"Rốt cuộc thì cô làm thêm ở bao nhiêu chỗ vậy?" Takashi sửng sốt.

"Còn không phải tại các anh hại tôi bị đuổi việc ở cafe campus!" Hà Nhi trừng mắt, đặc biệt nhìn thẳng vào Thiên An. "Nhất là anh!"

"Well well well..." Takashi đưa tay mân mê cằm. Lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô nàng không biết trời đất gì, dám có thái độ với Thiên An như vậy. Trước giờ đám con gái nhìn thấy Thiên An không xun xoe thì cũng vờ vịt để thu hút sự chú ý. Nhưng cô nàng Hà Nhi này lại cả gan nhìn thiếu gia họ Vũ với cặp mắt phẫn nộ.

"Quản lý đã nhìn thấy anh bỏ đi khi mà tôi cãi nhau với Takashi. Tôi bị gọi ra khiển trách thậm tệ và bị đuổi ngay chiều hôm đó!" Nhi bực bội kể lại. Dường như chưa hài lòng, cô còn bổ sung. "Anh nợ tôi một lời xin lỗi. Rõ ràng tôi có làm sai gì đâu!"

"Này này..." Takashi đưa tay bịt miệng Hà Nhi. Làm bạn với Thiên An chưa lâu nhưng anh cũng biết người này tính cách nóng lạnh thất thường. Nếu so với hoàng tử thì giống ma vương nhiều hơn. Hà Nhi, cô dám nói xơi xơi vào mặt An như vậy thật quá to gan rồi! Cô có biết trong phòng cậu ta có một chiếc hộp chứa ngón tay người sống hay không?

Thiên An từ đầu đến giờ vẫn hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Cho đến khi nhìn thấy đĩa Donut ở trên tay Hà Nhi.

"Xin lỗi." An nói.

"Hả?" Takashi không tin vào tai mình. Lời xin lỗi lại thốt ra dễ dàng như vậy.

Anh buông tay khỏi miệng Hà Nhi, thay vào đó lại kéo Thiên An ra một góc. "Tôi có nghe nhầm không đấy? Cậu xin lỗi? Lỗi của cậu?"

"Có sao đâu?" An thờ ơ. "Nếu cô ấy muốn. Lỗi của ai không quan trọng. Vì tôi có cảm tình với cô ấy."

"Wahhh..." Đôi mắt Takashi sáng lên, anh vừa gật gù, vừa vỗ vai bạn. "Thiên An nha... Được. Người anh em này sẽ giúp cậu hết mình!"

"Các anh thập thò cái gì vậy? Nói xấu tôi hả?" Hà Nhi bấy giờ đã lại gần Thiên An và Takashi, cau mày hỏi.

"Không có, không có! Là nói tốt!" Takashi xua tay, cười cười.

Hà Nhi không thèm để ý đến anh chàng người Nhật. Cô bấy giờ đã nhận ra Thiên An chỉ toàn nhìn vào đĩa bánh Donut trên tay mình.

"Anh có muốn ăn thử không?" Hà Nhi lấy chiếc dĩa bằng gỗ xiên vào một miếng bánh đã cắt sẵn làm tư, đưa cho Thiên An.

Không ngờ Thiên An lại chẳng hề khách khí, nhận lấy và ăn.

Takashi nhìn Thiên An ăn bánh donut với một vẻ quái dị. Không những thế, ăn xong An còn đề nghị mua hẳn hai hộp.

"Chúc quý khách ngon miệng!" Hà Nhi hớn hở đưa túi giấy đựng hai hộp donut cho An. Cô bắt đầu thấy người đẹp trai này đã bớt đáng ghét đi một chút. "Lần sau lại đến nhé!"

"Được." An nói.

Trên đường về, Takashi thể hiện đủ các loại biểu cảm.

"Vũ Thiên An, tôi không ngờ cậu lại biết lấy lòng con gái như vậy! Vậy mới đúng là đàn ông đích thực chứ! Bắt đầu giống trong phim rồi đấy!"

Thiên An không nói gì chỉ đưa một túi giấy cho Takashi.

Trên thực tế, An mua donut không hẳn là vì muốn lấy lòng Hà Nhi, mà là vì anh vốn thích đồ ngọt từ nhỏ. Từ hồi sang Mỹ vẫn chưa ăn bánh ngọt, nên hôm nay nhìn thấy tự nhiên lại muốn ăn. Nhưng cứ để cho Takashi nghĩ vậy cũng chẳng vấn đề gì. 

...

Một tuần sau.

"An An, hãy kể thêm về Chi Lan cho tôi đi."

"..."

"Không cần phải khó khăn như vậy chứ. Hỏi cho biết thôi mà." Takashi hừ giọng. Anh vốn là người rất quan tâm đến các cô gái. Chưa kể thời gian này lại còn không có bạn gái nữa. Tìm hiểu một chút thì chết hay sao?

Đúng lúc ấy, thì bầu trời đổ cơn mưa lớn. Mưa rào khá đột ngột, hai người không có ô, chẳng còn cách nào khác ngoài việc đứng gọn vào dưới hàng hiên của một quán ven đường.

Tình cờ, đó lại là cửa hàng donut nơi Hà Nhi làm việc. Giờ này quán đã đóng cửa, tắt đèn. Đúng lúc ấy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo gió đẩy cửa bước ra.

"Ơ, hai anh đến làm gì vậy?" Hà Nhi ngạc nhiên, vừa hỏi vừa khóa cửa. Cô là người cuối cùng còn ở lại cửa hàng dọn dẹp đến giờ này.

"Trú mưa..." Takashi chưa nói hết câu thì chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt nâu ánh lên vẻ tinh quái, liếc liếc Thiên An. "Không, thực ra có người muốn gặp em, nên lấy lý do là trú mưa đấy."

"Gặp tôi?" Hà Nhi nghi hoặc nhìn vẻ bông đùa của Takashi. Cô dĩ nhiên không tin là thật. Thế nhưng vì một lý do nào đó, ánh mắt của cô lại tình cờ nhìn sang dáng người lạnh lùng, đẹp như một bức tranh bên cạnh Takashi. Trên mái tóc nâu còn ẩn hiện một vài giọt nước mưa chưa khô hẳn, vô cùng quyến rũ. Cô bất giác hơi đỏ mặt. "Đừng đùa nữa!"

"Đùa gì mà đùa!" Takashi vừa nói vừa mờ ám đặt tay lên vai Thiên An.

Mưa vẫn ào ạt không có dấu hiệu gì là tạnh. Không khí dưới hàng hiên nơi ba người đứng đó trở nên bối rối, hay ít nhất là Hà Nhi cảm thấy vậy. Nhất là khi cô bị đẩy vào đứng lọt thỏm giữa Thiên An và Takashi.

"À... ờm..." Hà Nhi thấy mình cần phải là người lên tiếng phá tan sự yên lặng, nếu không con người lạnh lùng kia sẽ làm không khí vốn đã lạnh đông thành đá mất. "Donut hôm trước... có được không?"

"Ngon." An nói. Đã lâu lắm rồi không ăn đồ ngọt. Chỉ trong vòng buổi tối hôm đó và sáng hôm sau, anh đã ăn hết một hộp bốn chiếc.

"Vậy lần sau anh lại ghé mua nhé." Lấy tư cách của nhân viên bán bánh nói chuyện, Nhi đã bớt đi sự căng thẳng.

"Được."

Takashi đứng một bên chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại, cười tủm tỉm gật gù không dứt. Như để thể hiện vai trò của người bạn tốt, anh đột ngột vỗ hai tay vào nhau. "Tôi nhớ ra có việc cần làm! Phải đi ngay bây giờ. Thiên An cậu đưa Hà Nhi về nhé?"

"Không cần!" Hà Nhi đỏ mặt bối rối. "Lát nữa ngớt mưa tôi đi xe bus về."

"Thiên An cũng đi xe bus đấy. Hai người có thể đi cùng nhau. Con gái đêm hôm về nhà nguy hiểm. Dù đây có là New York đi chăng nữa." Takashi làm bộ nghiêm túc, sau đó không để cho Hà Nhi kịp phản ứng, liền kéo mũ áo đội lên đầu, rồi quay sang Thiên An. "Vậy nhé, tôi đi đây."

Thế nhưng, anh bạn người Nhật chưa kịp rời đi thì chuông điện thoại của Thiên An vang lên.

An nhận điện thoại. Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi giây, đôi mắt xám thờ ơ đột ngột thay đổi hoàn toàn trở nên vô cùng tập trung. Cuối cùng, anh nói với người ở đầu dây bên kia. "Tôi tới ngay."

Liền sau đó, An gọi thêm một cuộc nữa, lạnh lùng ra lệnh. "Trong vòng năm phút, cho xe đến địa chỉ..."

Nói chuyện điện thoại xong, An bấy giờ mới quay sang Takashi, dịu giọng. "Hai người tự về. Tôi có việc quan trọng."

Takashi thấy vậy làm bộ bất mãn, ghé sát vào tai Thiên An. "Ơ hay, tôi đang tạo cơ hội cho cậu mà sao tự nhiên đùn đẩy cho tôi."

"Tôi không có thời gian đùa." Thiên An lạnh lùng.

Đối diện với đôi mắt xám âm u đầy sát khí như địa ngục, Takashi tin rằng Thiên An thực sự có việc chứ không phải tùy hứng bỏ đi. Thực ra làm bạn với An chưa lâu, nhưng Takashi cũng đã cũng đã trải nghiệm rất nhiều lần An đột nhiên có "việc quan trọng". Khi ấy thì ngay cả trong giảng đường, anh ta cũng sẽ đứng dậy. Mãi rất lâu sau này khi hai người trở thành bạn thân thực sự, Takashi mới biết những lần đó đều có liên quan đến kế hoạch trả thù của Thiên An.

Chưa đầy ba phút, một chiếc Audi A8 màu đen lạnh lẽo dừng bánh ngay trước mái hiên cửa tiệm donut. Thiên An chỉ khẽ gật đầu với hai người Takashi và Hà Nhi rồi tự mở cửa ngồi vào xe. Chiếc xe lập tức lao vút đi trong màn mưa. Trong nháy mắt đã giống như chưa từng tồn tại.

...

Rốt cuộc, lại chỉ còn Takashi và Hà Nhi đứng dưới mái hiên.

"Không phải anh cũng phải đi sao?" Hà Nhi lên tiếng.

Nhưng Takashi không trả lời câu hỏi. Thay vào đó lại nhẹ nhàng nói với cô gái. "Cậu ta thực sự có công việc rất quan trọng đấy, không phải vì không quan tâm em đâu."

"Tôi biết mà. Anh Thiên An không phải người bình thường." Nhi mỉm cười. "Anh ấy là người thừa kế của Gallet Group."

Takashi nhận ra cô gái này cũng không đến nỗi ngu ngơ. Cô biết điều đó, là vì đó chính là lý do cô bị đuổi việc ở cafe campus. Cô vẫn nhớ như in ngày ấy, người quản lý mặt xanh như tàu lá, khiển trách cô thậm tệ vì dám làm phật ý Thiên An.

Cái tên Gallet Group không ai là không biết đến. Thế nhưng người thừa kế của Gallet lại luôn là một bí ẩn. Anh ta đi học bằng xe bus hoặc xe đạp, ăn donut ở một cửa hàng rẻ tiền, đặc biệt ghét đãi ngộ, sống bình dị hơn đa số những sinh viên trong khối Ivy danh giá. Ngay cả trong trường đại học cũng rất ít người biết đến thân phận thực sự của Thiên An. Dù vậy, so với Hà Nhi thì người đó vẫn thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác. Bằng chứng xác đáng nhất chính là khung cảnh anh ta vừa rời đi.

"Nhưng cậu ta thích em đấy!" Takashi nhìn vẻ đăm chiêu của Hà Nhi, không cầm lòng được buột miệng. "Em là mẫu người của cậu ta."

"Vô lý." Nhi thực sự muốn cười to. "Anh ấy như vậy thì thiếu gì tiểu thư yểu điệu này nọ vây quanh. Tại sao vẫn còn độc thân. Còn... để ý đến tôi?"

Đúng vậy, đây là chuyện khó tin nhất. Hà Nhi tự thấy mình vô cùng tầm thường. Đầu óc cũng không thông minh, không học nổi đại học. Mặt mũi thì bình thường, còn hơi ngố nữa. Đã thế còn không nữ tính. Đã thế còn nghèo kiết xác nữa!! Trời ạ, toàn khuyết điểm. Hà Nhi kể ra mà mất mặt, muốn đập đầu vào tường cho rồi.

Takashi thấy Hà Nhi tự chê bai bản thân liền sốt sắng. "Em khờ quá! Nếu thích tiểu thư yểu điệu nữ tính thì cậu ta đã thích từ lâu rồi! Yếu đuối chỉ tổ làm người khác lo lắng! Đẹp là cái gì? Có ăn được không? Bản thân cậu ta là đủ đẹp cho cả hai rồi. Thông minh để làm gì? Hẹn hò không lẽ nói chuyện lịch sử nghệ thuật hay La Mã sụp đổ? Một mình Thiên An cũng đủ thông minh cho cả hai rồi. Về tiền bạc thì cậu ta không thiếu đâu nên em giàu hay nghèo không quan trọng."

Những lời nói của Takashi chẳng làm Hà Nhi tự tin thêm tí nào. Hơn nữa càng khẳng định cô so với Thiên An quả là cách xa một trời một vực.

Takashi bấy giờ nhìn bộ mặt xám xịt của Hà Nhi mới nhận ra diễn đạt vậy không khéo cho lắm. Bấy giờ anh liền đổi giọng.

"Em cũng có nét đặc sắc của riêng em. Em khỏe mạnh, hoạt bát đầy sức sống này. Em lại rất kiên cường, có ý chí. Vừa học nghề vừa làm thêm. Thế là giỏi hơn mấy cô tiểu thư chỉ biết đọc sách rồi. Em còn lương thiện nữa. Ai hay trích tiền lương ở campus cafe phục vụ đem cho ông cụ vô gia cư ở trạm xăng? Em tuyệt hơn em nghĩ nhiều đấy!"

Những lời khen ngợi mà Hà Nhi chưa từng được nghe khiến cho lòng cô rộn ràng cảm động trong giây lát. Cô mấp máy môi. "Thiên An... Anh ấy nói như vậy ư?"

"Chứ còn gì!" Takashi quả quyết. Thực ra Thiên An chẳng nói gì cả, bởi vì anh vốn chẳng biết gì về Hà Nhi như Takashi. Thế nhưng Takashi chỉ dựa vào việc An công nhận Hà Nhi là mẫu người anh thích mà "chém" ra tất cả.

Hà Nhi bấy giờ mới hơi đỏ mặt. Chưa bao giờ có ai lại đánh giá cô cao như vậy.

Nhìn biểu hiện thẹn thùng của Hà Nhi, Takashi thừa thắng xông lên, thậm chí còn đưa hai tay đặt lên vai cô nàng.

"Em phải tự tin lên. Thời đại của mấy cô tiểu thư ẻo lả đã hết rồi. Em không thấy à, trong phim Hàn Quốc hay truyện tranh này nọ, những nhân vật như em mới được hoàng tử thích."

Hà Nhi không nói gì. Nhưng cô cũng hơi hơi bị thuyết phục. Cô cũng hay xem phim Hàn Quốc và đọc ngôn tình. Đúng là nhân vật giống như cô mới hay được nhân vật nam chính giàu có, tài giỏi theo đuổi. Còn tiểu thư này nọ chỉ làm nền mà thôi. Dù vậy, cô đã từng nghĩ ngôn tình chỉ là truyện, không ngờ nó lại xảy ra với chính cô.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro