Chương 54 (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 12 đã tới. Cái lạnh mùa đông đã bao phủ khắp các ngóc ngách của thành phố. Thảm đỏ của lễ trao giải Kim bách vẫn là những ánh sáng rực rỡ, ánh đèn flash nhấp nháy, giọng nói của nam nữ MC cực kỳ hưng khi nói về mỗi một nghệ sĩ cùng khách quý, nhưng đằng sau máy quay mọi người run bần bật lạnh thâu xương. Họ hoặc là đợi trong xe không ra đi, hoặc là ở ngoài trời nhưng khoác thêm 1 lớp áo đầy trấn thủ, khi nào vào trong sẽ cởi ra.

Đỗ Vân Tu cũng hiểu lễ phục mặc trên người khó có thể giữ ấm được, khó có thể chịu được cái lạnh này. Lại 1 lần nữa Đỗ Vân Tu và Liễu Nghệ ngồi cùng một bàn.

Phim 《 Đông y thế gia 》 chỉ có mình anh là diễn viên chính, không có nữ diễn viên chính. Vốn là anh một mình đến dự, nhưng Phó Tử Hãn lại muốn đi cùng. Đỗ Vân Tu không biết có phải mình nhạy cảm quá không. Sauk hi Bùi Thanh và Lệ Tiêu chia, hành động nào của Phó Tử Hãn... anh đều nghĩ sang hướng khác. Nhất là sau concer đó, anh và Phong Cảnh bảo vệ Bùi Thanh đi vào trong phòng nghỉ sau khán đài.

Ánh mắt Phong Cảnh nhìn Liễu Chương cũng rất vi diệu. Đỗ Vân Tu hỏi lại Phong Cảnh mới nói: "Nhiều như nhà báo như vậy đột nhiên tràn vào phỏng vấn, vương miện quang vinh thật không nghe thấy phong thanh gì sao? Người đại diện của Bùi Thanh thật sự cái gì cũng không biết sao? ..."

Đỗ Vân Tu lúc ấy trầm mặc. Cho dù Phong Cảnh không có làm rõ, chuyện này... Có lẽ căn bản chính là cao cấp vương miện quang vinh mượn cơ hội này lên kế hoạch quảng bá. Bởi vì sự việc Lệ Tiêu bắt cá 2 tay, yêu đương vụng trộm rất được chú ý, đối với ESE trăm hại mà vô lợi. Mà vương miện quang vinh từ đầu đến cuối đều có lợi.

Tuy rằng đáy lòng mơ hồ cảm thấy được bất an, nhưng Đỗ Vân Tu không có cách nào cự tuyệt đề nghị của Phó Tử Hãn. Ông nội đối phương mới qua đời năm nay, đối phương đã từng cứu mạng mình...

Rất nhiều chuyện, Đỗ Vân Tu cho dù có dự cảm. Nhưng không phải là phút cuối cùng, anh căn bản không muốn nó bộc phát ra. Anh được đề cử vào hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lại cảm thấy được như đứng trước vực sâu, lung lay sắp đổ...

**********

Phó Tử Hãn quả nhiên rất hào phóng. Chọn lễ phục cho mình và Đỗ Vân Tu đều là do nhà thiết kế nổi tiếng ở Mỹ tự tay may đo, vừa vào trong liền thu hút không ít ánh nhìn. Sự tính của Bùi Thanh và Lệ Tiêu mới qua, lúc này là thời gian rất nhạy cảm, nam nhân cùng xuất hiện trên thảm đỏ, coi như không phải giả bộ tình tứ, truyền thông và phóng viên cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Hơn nữa một là người thừa kế trẻ tuổi nhất vương miện quang vinh, một là người được đề cử hạng mục hot nhất - ảnh đế. Toàn bộ phóng viên có mặt ở đó đều chĩa ống kính về hai người.

Trông thấy liễu nghệ ở phía xa. Năm nay lại được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đang cùng nam diễn vien khác tiến vào. Đỗ Vân Tu không mỉm cười gật gật đầu chào hỏi. Liễu nghệ nhìn thấy, thản nhiên cười đáp lễ. Bất quá ánh mắt chạm đến người phía sau Đỗ Vân Tu, có chút lóe ra, môi đỏ mọng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chính là miễn cưỡng buông ra nụ cười tươi.

Đỗ Vân Tu mặc dù cảm thấy biễn cảm liễu nghệ rất kỳ quái, nhưng khoảng cách quá xa, cũng bỏ quên luôn ý niệm hàn huyên trong đầu. Nhưng trong lòng lại cảm thấy được có chút trống rỗng, có chút mơ hồ báo trước có điều gì đó không tốt.

"Đang lo lắng sao?" Phó Tử Hãn ghé sát vào hỏi.

Đỗ Vân Tu nhanh chóng định thần, giờ mới hiểu Phó Tử Hãn nói đến chuyện ảnh đế. Mặc dùc ESE tựa hồ đối với mình vẫn còn coi trọng, mặc dù Phó Tử Hãn cũng đã nói sẽ hỗ trợ, nhưng Đỗ Vân Tu có không có để.

Trên thực tế, chính anh cũng cảm thấy rất mâu thuẫn. Cũng không phải lần đầu tiên anh biết nội tình trong giới giải trí, cũng không phải không biết có người tác động trong việc bình thẩm. Nhờ các mối quan hệ của công ty để có được giải thưởng, hắn không phải là người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng. Ở giới giải trí, có ai không dựa vào quan hệ, ai có thể xử lý sự việc công bằng?

Nhưng mà, lợi dụng các mối quan hệ của ESE, lợi dụng các mối quan hệ của vương miện quang vinh, để đạt được giải thưởng này thật sự có vui không?

Sự việc lần này so với gải thưởng người mớt xuất sắc nhất hoàn toàn không giống nhau. Lần trước là ESE ở phía sau màn đề cử Chử Phong, mà lần này, là người khác vì chính mình mà đề cử. Cho dù mình không chủ động yêu cầu, không tham dự, nhưng là nếu bởi vì thế mà đoạt giải, như vậy có công bằng với các diễn viên khác hay không....

Bởi vì có những người như thế (ý là dung mối quan hệ tác động đến ban giảm khảo) , bởi vì mình là gay mà một lần lại một lần mất đi vai diễn, mất đi giải thưởng, không ai so với anh hiểu rõ hơn.

Chính là, hai chữ "Ảnh đế" phân lượng quá nặng. "Ảnh đế" là danh hiệu mà toàn bộ nam nghệ sĩ, vô luận là màn hình nhỏ, hay là màn ảnh lớn, đều truy đuổi là mục tiêu cuối cùng để phấn đấu!

Nhất là đối với Đỗ Vân Tu. Thực sự không phải là cả đời này muốn đạt được sống trong hào quang của ảnh đế, mà đầu tiên đó là muốn thông qua này giải thưởng tìm lại sự tôn nghiêm từng mất đi! Từ kiếp trước đến kiếp này, từ kiếp trước Đỗ Phi bị làm đá kê chân cho Tạ Di, đến kiếp này Đỗ Vân Tu vì chính mình mà sống.

Cho dù Đỗ Vân Tu không thực sự đồng ý với việc lợi dụng quan hệ để lấy được giải thưởng. Nhưng mà khi danh hiệu " Ảnh đế " ở ngay trước mắt mình thì bất luận kẻ nào cũng sẽ không thể không động tâm, sẽ không thể không bị nó hấp dẫn...

"Sẽ hông có vấn đề gì đâu." Phó Tử Hãn dường như nhìn ra lo lắng của anh, nhẹ giọng an ủi.

Đối phương từng hai lần trực tiếp nói với mình, sẽ dùng các mối quan hệ, thế lực của vương miện quang vinh giúp mình đạt được danh hiệu ảnh đế này. Đỗ Vân Tu không yên tâm, nhưng vẫn gật gật đầu.

**********

Lễ trao giải bắt đầu, giải thưởng lần lượt công bố.

Cuối cùng cũng tới nam diễn viên xuất sắc nhất, trên màn hình lớn xuất hiện tên mình và đoạn ngắn của bộ điện ảnh 《 Đông y thế gia 》, trong nháy mắt dưới khán đài các ống kính đều quang về phía mình, tim Đỗ Vân Tu đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Lại nhớ đến lễ trao giải kim bách của kiếp trước... Nguyên lai hắn thật sự đã chết một lần, nguyên lai thật sự đã qua nhiều năm, anh đãđợi nhiều năm như vậy.

Kiếp trước bị nhục mạ, khinh bỉ, kiếp trước khi cần Tạ Di nhất lại bị vứt bỏ đã tuyệt vọng như thế nào, kiếp trước nỗi thống khổ khi bị tai nạn xe cộ... Giờ khắc này đột nhiên vô cùng rõ ràng ở trong đầu!

Trong nháy mắt nguyện vọng muốn có được danh hiệu ảnh đế trở nên vô cùng mãnh liệt. Mặc kệ... Dùng phương pháp gì đều tốt.

Màn hình lớn chiếu tên và bọ phim của những diễn viên khác được đề cử.

Thời gian giới thiệu phim điện ảnh kỳ thật không hề dài, cùng lắm chỉ mất một phút, Đỗ Vân Tu lại chờ được đứng ngồi không yên.

Nữ MC vẫn như cũ đứng ở trên sân khấu. Không ngừng nói đùa, rất nhiều nghệ sĩ đều thoải mái cười lớn, nhưng Đỗ Vân Tu cười không nổi. Anh không biết có phải tâm tình mấy người được đề cử cùng anh cũng khẩn trương giống mình hay không.

Không biết từ khi nào trong lòng anh bắt đầu tính toán. Nhân khí của mình, diễn cuất đều được, công ty cũng là ESE, nếu Phó Tử Hãn và vương miện quang vinh thật sự nguyện ý giúp anh... Không phải... Không có cơ hội.

Nữ MC lại đang cố làm ra vẻ huyền bí, nhường khách quý chậm chạp lên trao giải không nhớ nhung người đoạt giải là ai.

Cái này xác thực đem không khí đẩy lên, nhưng trong lòng Đỗ Vân Tu không cách nào cảm nhận được, suy nghĩ của anh đã muốn rất loạn, rất hỗn tạp. Bắt đầu để ý nhiều thứ...

Phó Tử Hãn đưa tay đặt lên lưng anh. "Không có chuyện gì đâu."

Đỗ Vân Tu quay lại, nhìn vào ánh mắt màu hổ phách của đối phương, đang muốn nở ra một nụ cười tươi. Nhưng mấy giây sau, vị khách quý lên trao giải liền đọc lên tên người đoạt giải! —— không phải anh.

Không phải mình!

Không phải tên của mình. Không phải Đỗ Vân Tu.

Con ngươi Đỗ Vân Tu mãnh liệt phóng đại, như rớt vào hầm băng, thân thể lập tức lạnh tới cực điểm, toàn bộ dây thần kinh giống như bị đóng băng.

Vì sao lại như vậy?

Vì cái gì trải qua đoạn thời gian cố gắng dài như vậy, kết quả cuối cùng vẫn giống như kiếp trước —— không phải tên của anh.

--------------------------

Haizzz tình hình chắc gần cuối truyện mới yêu nhau mất aaaaaa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro