Chương 3: phá kén trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Mặt trời chói chang, ngay cả ngoài cửa sổ ve cũng đều cảm thấy nóng, không ngừng kêu to. Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào nhà trong, thình lình xuất hiện vệt sáng, rọi ngay vào mặt Diệp Trăn, nàng theo bản năng giơ tay lên che lại.

Động tác đột nhiên ngừng lại, Diệp Trăn mở mắt ra, thấy tay mình ngừng ở giữa không trung.

     Đây là có chuyện gì? Chính mình không phải bị Âu Dương Tuấn cột và trên cột đá sao? Vì sao tay còn có thể cử động? Không phải mình bị thực thi tiên hình rồi sao? Vì sao lại không cảm giác được đau đớn? Trên người như thế nào lại không còn thấy vết thương? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Chẳng lẽ bởi vì chính mình đã chết cho nên không cảm giác được đau sao?

     Lòng Diệp Trăn tràn đầy nghi hoặc, ngay sau đó nhìn quanh bốn phía, cẩn thận quan sát bố trí trong phòng, bên người nhàn nhạt mùi gỗ đàn hương, cửa sổ chạm rỗng khắc hoa, ánh nắng xuyên thấu loang lổ thành từng chấm nhỏ. Dưới thân, giường gỗ trang trí bằng khoa khắc tinh xảo. Nghiêng người lại, chạm vào mắt nàng đàn cổ được dựng ở góc tường. Đến tận lúc này, Diệp Trăn rốt cuộc cũng phản ứng lại, này rõ ràng chính là khuê phòng của mình mười mấy năm trước!

Mình không phải đã chết ở lãnh cung sao? Vì sao lại đột nhiên trở lại phủ thượng thư?

     Diệp Trăn ánh mắt vừa chuyển, liền thấy trên bàn trang điểm đặt gương đồng, hiện lên trong gương vẻ mặt thiếu nữ non nớt. Diệp Trăn trong nháy mắt thất thần, cuống quýt lao xuống giường chạy đến trước gương đồng, không ngừng vuốt ve chính mặt mình.

Mình là trọng sinh sống lại sao?

Diệp Trăn bị ý nghĩ này của mình làm hoảng sợ.

Lại lần nữa nhìn quanh bốn phía, nàng cẩn thận quan sát bố trí trong phòng, lại nhìn vẻ mặt non nớt, hoàn hảo vô khuyết của mình. Ngay sau đó khẳng định ý nghĩ trong lòng.

Mình xác thực là trọng sinh!

...

     Ngoài cửa dường như có người đang nói chuyện. Diệp Trăn chú tâm, lẳng lặng ngồi trước gương đồng lắng nghe.

Một nha hoàn nhỏ giọng, bất an nói: "Hạ Vân tỷ tỷ, chúng ta hạ dược trong nước trà của đại tiểu thư, sau đó lại đánh ngất nàng, làm như vậy thật sự thỏa đáng sao? Ta thấy trên trán đại tiểu thư có vết máu, nàng sẽ không chết chứ?

Hạ Vân nhỏ giọng cười, an ủi nói: "đừng lo lắng, đại tiểu thư sẽ không có việc gì. Chuyện ngươi làm rất tốt, thần không biết quỷ không hay, không ai sẽ hoài nghi đến trên người một nha hoàn ngày thường vẫn im lặng."

"Hạ Vân tỷ tỷ, ta còn có chút lo lắng..."

"lo lắng cái gì? Hết thảy còn có phu nhân và nhị tiểu thư ở phía sau. Diệp Trăn ngày thường cũng đều là nghe phu nhân. Lời nói của phu nhân trước nay nàng đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Ngươi yên tâm đi, việc thành rồi, nhị tiểu thư sẽ thực hiện lời hứa."

Diệp Trăn ngây ngốc ngồi ở trước gương nhớ tới kiếp trước.

     Nàng nhớ rõ, mẫu thân qua đời mới vừa qua một năm, Diệp Chương liền gấp không chờ nổi đem Tần Nghiên nâng lên vị trí chính thê. Vì thế Tần Nghiên còn có ý làm một bữa yến hội, hướng mọi người khoe khoang rằng nàng đã là Diệp phu nhân danh chính ngôn thuận.

Trên yến hội, Diệp Trăn bị vu hãm cùng nam tử lén gặp ở trong Bích Nguyệt các. Tần Nghiên lúc chạy tới còn dẫn theo mọi người. Ai cũng thấy quần áo vương vãi đầy đất...

Diệp Đình Chương nghe được tin cũng vừa chạy tới. Chưa nghe nàng giải thích một câu liền đánh nàng mấy cái bạt tai thật mạnh, nói nàng làm bại hoại gia phong, dưới sự giận dữ đem nàng nhốt vào từ đường. Suốt một tháng không người hỏi thăm, nhận hết tra tấn.

Sau là Diệp Tình hướng Diệp Đình Chương cầu tình, Diệp Trăn mới được thả ra khỏi từ đường. Tiếp đó nàng bệnh nặng một hồi, Diệp Tình lại thể hiện không ngại khó, ở bên cạnh chăm sóc nàng mấy ngày. Sau sự việc này, Diệp Trăn liền hoàn toàn tin tưởng Diệp Tình. Còn âm thầm thề muốn đem tất cả những thứ tốt nhất của mình đều nhường cho Diệp Tình.

     Vốn là Âu Dương Tuấn không có hảo cảm gì với Diệp Trăn. Bởi vậy với sự việc mất thể diện kia của Diệp Trăn càng làm cho hắn sinh ra thật nhiều chán ghét.

Diệp Trăn biết chính mình làm sai chuyện, cho nên mặc kệ Âu Dương Tuấn lạnh nhạt thờ ơ như thế nào, thậm chí là trào phúng nàng, nàng đều một lòng nhịn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro