Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhokxu

Sau khi tan học, đám học sinh lập tức chen chúc ùa ra khỏi lớp, tốc độ nhanh như hỏa tiễn chạy đi kiếm đồ ăn lấp vào cái bụng rỗng tuếch. Tất cả các trường trung học đều giống nhau, buổi sáng mới 7 giờ 20 phút đã bắt đầu tiết tự học, sáng sớm học sinh đều vội vàng chỉ tùy tiện ăn chút bánh bao, sau đó chịu đựng đến tận 12 giờ trưa, đói đến mức ngực dán cả vào lưng.

Lâm Việt đã đói đến hoa mày chóng mặt, nhanh nhẹn thu thập đồ đạc. Lúc này Trình Đại Vũ chạy tới, rất hứng thú mà đánh giá Lâm Việt, hắn nói: "Lâm Việt đúng không, tôi tên Trình Đại Vũ, bạn của Cố Minh."

Lâm Việt gật gật đầu, "Chào cậu."

Trình Đại Vũ cười cười, đôi mắt như có như không nhìn vào chữ viết trên vở của hắn. Lâm Việt mặt nhăn thành hình chữ 囧, xấu hổ nói: "Chữ của tôi thật sự rất xấu."

Trình Đại Vũ cười nói: "Không sao, chữ Cố Minh cũng xấu."

Cố Minh nhàn nhạt nhướng mày liếc hắn một cái, thanh âm cực kỳ bình thản, "Chữ cậu cũng không tốt hơn tôi là bao."

"Nhưng ít ra có thể đọc được a."

Cố Minh thu dọn xong xuôi mọi thứ, đứng dậy rời đi, mới tiến được vài bước hắn liền quay đầu lại, mắt đen không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm Lâm Việt, lông mày hẹp dài đen nhánh nhẹ nhàng khơi lên.

"Muốn cùng nhau đi ăn cơm không?"

Lâm Việt a một tiếng, lắc lắc đầu, từ chối không đi, nói rằng hắn còn có bạn đang đợi.

Cố Minh không nói thêm gì nữa, cùng Trình Đại Vũ rời đi.

Bọn họ vừa đi, Dư Thông liền thò cái đầu qua, hướng tới Lâm Việt lần nữa giơ lên ngón tay cái, "Cậu cũng thật trâu bò!"

Lâm Việt trừng hắn một cái, "Nói lung tung gì đó." Dứt lời nhấc chân bỏ của chạy lấy người, Dư Thông hưng phấn đuổi theo ở phía sau, hai mắt toả sáng lấp lánh khát khao cực độ hướng Lâm Việt nhìn chằm chằm, nói: "Cậu biết cậu và Cố Minh ngồi cùng bàn đại biểu cho cái gì không, từ nay về sau đối với những nữ sinh âm thầm hoặc công khai yêu mến Cố Minh cậu sẽ là người đầu tiên được tiếp xúc a, nếu các cô ấy tìm Cố Minh hỏi bài hoặc đơn giản chỉ là chào hỏi một tiếng, cậu chẳng phải đều ở bên cạnh hay sao. Cái này gọi là gì mà 'gần quan được ban lộc' đó, cậu so với các anh em khác có ưu thế hơn nhiều!"

Lâm Việt nghĩ thầm, người ta là đi tìm Cố Minh mình cần gì phải xoắn xuýt chứ, vì thế hắn nhe răng bật cười, "Tập trung học tập, không nên để ý đến chuyện khác."

"Rắm thúi, thành tích hiện tại của cậu đang nằm ở đâu hả, còn 'không nên để ý đến chuyện khác', dẹp cái suy nghĩ đó đi."

"Tôi chẳng qua là chưa có xuất ra toàn lực."

Dư Thông sâu sắc nói, "Năm ngoái cậu cũng nói y như vậy."

".............."

Ra khỏi trường học, Lâm Việt cùng Dư Thông mỗi người một ngã về nhà, lúc tách ra Lâm Việt tựa như tùy ý nói, "Bán tiên ta đây đêm qua vừa xem hiện tượng thiên văn, nhà ngươi gần đây sợ là sẽ gặp phải chuyện phiền toái, lúc băng qua đường nhớ kỹ phải tập trung không được phân tâm a."

Dư Thông cười mắng, dơ chân ra trước cho hắn một đá, mặt cười hớn hở rời đi.

Lâm Việt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một lúc, suy nghĩ trở về sẽ cố gắng xem cho hắn một quẻ.

Lâm Việt ở quán ăn dưới lầu ăn tạm chén cơm chiên, vừa về đến nhà hắn liền đem cặp sách thả xuống, lại rót một cốc nước thong thả uống. Chặng đường từ trường về đến nhà mất khoảng 15 phút đi bộ, hắn không cần mua xe đạp thì ngày ngày cũng có thể cưỡi mây đạp gió mà đi.

Uống xong nước Lâm Việt chạy vào nhà vệ sinh, có chút không tin mà cẩn thận quan sát lại khuôn mặt mình trong gương trên dưới một lượt, đến ngay cả một cục mụn mới mọc cũng không tha, nghĩ lại cái bản mặt của tên Cố Minh kia, tức khắc liền cảm thấy đầu mình phình to như đầu bò, hắn cùng Cố Minh độ xứng đôi thật sự đạt tới trăm phần trăm.

Chuyện này quả thật quá sức tưởng tượng.

Lâm Việt lục tìm quyển sách bói toán mà hắn từng mua trước đó, ngồi xếp bằng ở trên sô pha nghiêm túc xem xét lật từng trang.

Trong sách viết đủ loại các phương pháp làm sao để kết duyên, thế mà cách giải duyên một chữ cũng không có. Hơn nữa, nhân duyên theo như trong sách viết đều dùng toàn mấy từ ba phải kiểu 'đại khái', 'gần như', không thể coi là chính xác tuyệt đối được.

Lâm Việt trong lòng chợt lạnh lẽo, chẳng lẽ hắn bị buộc nhất định phải cong?!

Hắn chạy đến bên rìa kệ sách tìm được một quyển tạp chí, mở ra chuyên mục viết về một cặp vợ chồng khuôn mẫu hạnh phúc của giới giải trí, con ngươi liền đảo một vòng, từ tướng mạo mắt mũi đến nốt ruồi của bọn họ đều nhìn qua một lượt, đến cả số mạng bát tự cũng tính qua một lần, càng tính trong lòng càng kinh hoảng.

Chiếu theo mấy cái đó thì mức độ nhân duyên phù hợp để trở thành vợ chồng chỉ cần 74%!!!

74% đã là một cặp vợ chồng hạnh phúc, vậy hắn cùng Cố Minh chẳng phải liền trở thành một đôi thần tiên trên trời luôn rồi sao??

Này này này này này này này này này..... Cũng quá quỷ dị đi!!

Hơn nữa từ tướng mạo mà nói, Cố Minh chẳng những cùng hắn trời sinh một đôi, mà còn là phúc tinh trong mạng của hắn, có thể giúp hắn vượt qua tử kiếp.

Ngay ngày đầu tiên sống lại Lâm Việt liền phát hiện mạng của hắn có kiếp số, nếu vượt qua chính là cả đời bình an, không qua được mạng nhỏ liền toi luôn. Kiếp trước hắn chết vì tai nạn giao thông, đại khái chính là tử kiếp rồi.

Nằm liệt ở trên sô pha, vẻ mặt Lâm Việt sầu muộn.

Tên Cố Minh kia tuy rằng có thể giúp hắn độ kiếp, nhưng cái giá phải trả là hai người bọn họ phải quấn vào nhau a. Hắn tự nhận chính mình là nam thẳng, thẳng tắp tắp tắp luôn, muốn hắn cong là chuyện không thể xảy ra.

Nhưng nếu tránh Cố Minh thật xa, thì tử kiếp của hắn biết tính sao bây giờ. Hắn tuy rằng có thể tính ra được kiếp số của mình, nhưng muốn hóa kiếp thành không gì gì đó thì một chút cũng hóa không được.

Hơn nữa hiện tại Cố Minh cùng hắn ngồi một bàn, lỡ như mị lực của hắn lớn quá, đến lúc đó Cố Minh không cầm được mà điên cuồng yêu hắn thì biết làm sao!

Lâm Việt im lặng đỡ trán, càng nghĩ càng thấy khiếp đảm, từ lúc trọng sinh tới nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Vừa muốn giữ được mạng nhỏ, lại muốn cự tuyệt làm gay, rốt cuộc nên làm như thế nào mới được. Trầm tư trong chốc lát, Lâm Việt nghiêm túc ném ánh mắt đến khuôn mặt của nữ minh tinh trên bìa tạp chí, dịu dàng nũng nịu, khiến người khác muốn yêu thương che chở, cô gái này toàn thân toát lên vẻ ôn nhu phả vào mặt người đối diện, thỏa mãn yêu cầu trở thành nữ thần thanh xuân của bọn thiếu niên. Đột nhiên Lâm Việt bất chợt nghĩ tới điều gì, hắn hơi nheo lại đôi mắt.

Nếu Cố Minh để ý những người khác, có phải hay không là có thể né tránh nhân duyên của hai người bọn họ?

Lâm Việt cảm thấy chính mình đã bắt được một điểm vô cùng trọng yếu.......

Buổi chiều, trên đường đi học Lâm Việt gặp được dì Lưu, nàng cười hì hì nhét một túi lớn kẹo sữa trắng ngần cho Lâm Việt, Lâm Việt từ chối không được đành phải nhận lấy.

Khoảng hai giờ trưa, đám học sinh như thủy triều ùn ùn kéo vào trường.

Giữa trưa nắng gắt, trong lớp học không khí oi bức, khiến ai cũng mơ màng muốn ngủ. Tuy nhiên bởi vì hôm nay là ngày khai giảng, cả lớp vẫn còn theo quy củ, vừa nhìn chằm chằm các bạn học không ngừng đi vào phòng, vừa cùng người bên cạnh sột soạt nhỏ giọng nói chuyện.

Thời điểm Lâm Việt bước vào phòng học Cố Minh còn chưa có đến, hắn liền nhẹ nhàng thở hắt ra một cái. Lâm Việt buông cặp sách, ánh mắt rơi trên mặt bàn màu gỗ, nhìn quyển sách mới mở đến trang đầu tiên của Cố Minh, ánh mặt trời sáng ngời rọi vào trên đó nhìn có chút lóa mắt. Tại góc phải phía dưới của trang sách, có một chữ được viết bằng bút mực màu đen cực kỳ hữu lực, bộc phát hơi thở mạnh mẽ: "Cố". Lâm Việt trong lòng yên lặng thầm nghĩ, chữ này nhìn như vậy thật ra lại đúng như chủ nhân của nó, có điểm rất giống Cố Minh, thật khốc.

Hắn vừa mới ngồi xuống, liền có mấy bạn học lân la tới nói chuyện, thay phiên nhau cầm lấy vở của hắn thưởng thức chữ viết bị lão sư chỉ đích danh, hơn nữa đối với việc hắn có thể cùng Cố Minh ngồi một bàn bày tỏ sự hâm mộ.

"Về sau cậu đi theo Cố Minh đưa thành tích học tập nâng lên cao, cũng đừng quên chúng tôi nha."

Lâm Việt nghĩ thầm nếu có khả năng hắn nguyện ý cách Cố Minh thật xa, tốt nhất là một chút liên hệ cũng không cần có, bất quá ngoài mặt vẫn phải cười nói: "Đối với trình độ của tôi bây giờ, vị đại thần kia chắc cũng không cứu vớt được."

"Ấy, bạn học đừng bi quan như thế, phải có chút tự tin."

Dư Thông nhô đầu tới, hắc hắc nói: "Hắn hiện tại đã đủ tự tin rồi."

Lâm Việt cười mắng một tiếng, Dư Thông liền vui sướng hài lòng nằm sấp trên bàn tô vẽ lung tung.

Sau hơn mười phút, mấy nam sinh phía sau liền cùng Lâm Việt xưng huynh gọi đệ. Hắn tính cách rộng rãi lại có điểm dễ nhìn, khiến người khác cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc, hơn nữa mọi người đều xếp cùng tầng lớp 'Học sinh kém', so với cái tên Cố Minh khí thế lạnh thấu xương kia, lại khiến người khác muốn thân cận hơn.

Sau khi vào học được một lúc, Cố Minh mới tiến vào.

Hắn thở hổn hển, trên người dào dạt hơi thở ấm áp của ánh mặt trời chiếu rọi. Lão sư bắt đầu bài giảng được vài phút, hắn liền gục đầu lên trên bàn ngủ gật.

Không sai, ngủ mất xác luôn.

Lâm Việt quay đầu sang, có thể nhìn thân thể Cố Minh hơi hơi phập phồng, tiếng hít thở nhợt nhạt từng chút từng chút nhẹ nhàng vang lên, ở trong tai Lâm Việt lại phảng phất bị phóng đại lên vô số lần.

Hắn rất buồn bực, Cố Minh đi học nếu không phải phát ngốc thì chính là đang ngủ? Hắn làm sao lại buồn ngủ như vậy a? Hắn đều không nghe giảng sao? Nếu thật không nghe giảng, vì cái méo gì thành tích còn tốt như vậy chứ, chẳng lẽ thực sự có thiên tài không cần học tập?

Ngô Khuê ngồi phía trước quay đầu lại, nhỏ giọng nói với hắn: "Cố Minh vẫn luôn như vậy, lên lớp hầu như đều là ngủ."

Lâm Việt tò mò: "Vậy hắn nghe giảng thế nào được?"

Ngô Khuê nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Học bá khẳng định có phương pháp riêng của học bá."

Lâm Việt câm nín nhẹ nhàng nhướng mày.

Tan học Cố Minh vẫn còn đang ngủ, Lâm Việt nhìn chằm chằm cái ót của hắn nửa ngày, lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói: "Cậu thích ai không thích, cố tình đi thích tôi."

Nói xong còn hết sức trầm trọng thở dài.

Tiết thứ hai, Cố Minh rốt cuộc cũng từ trên bàn bò dậy, một phút đồng hồ sau, Lâm Việt mơ hồ nghe được một tiếng bụng kêu ọt ọt.

".............."

Mé, đây là đói tỉnh??

Đại khái là đói đến ngủ không được, nên Cố Minh đờ đẫn chống cằm nhìn bảng đen, bụng thì hung hăng ục ục mà réo lên liên tục. Việc này nếu đổi là những người khác chắc xấu hổ đào cái lỗ mà nhảy xuống luôn cho rồi, nhưng vị huynh đài Cố Minh đây từ đầu tới cuối vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, mang theo một luồng sức mạnh không tên lại toát ra hơi thở lãnh khốc chớ gần. Rõ ràng là ngủ muốn ngu người, nhưng lại cho người khác cảm giác đặc biệt vững vàng trầm ổn mà lứa tuổi thiếu niên khó có thể có được.

Nói ngắn gọn, đây chính là một tên trâu bò!

Lâm Việt chưa từng thấy qua ai như vậy bao giờ.

Hắn nhớ tới dì Lưu lúc trưa có nhét cho mình một túi kẹo sữa, do dự một hồi, vẫn móc kẹo sữa từ túi áo lấy ra, nhẹ nhàng đặt ở trước bàn Cố Minh. Cố Minh sững sờ, quay đầu nhìn lại, mắt đen không chớp nhìn chằm chằm Lâm Việt.

Lâm Việt ho nhẹ một tiếng, nói: "Cậu không phải đói bụng sao, vừa lúc tôi có kẹo, có muốn ăn hay không, mùi vị cũng được."

Ánh mắt Cố Minh quăng đến sáu bảy viên kẹo sữa trên bàn, đồng thời bụng của hắn không hề nể mặt mà rột rột kêu lên.

Hắn cũng không muốn làm ra vẻ khách sáo, nói câu cảm ơn liền bóc vỏ một viên ném vào trong miệng, hương vị kẹo sữa ngọt ngào dần dần khuếch tán, mang theo mùi sữa bò rất đặc trưng, đúng là một loại thực phẩm có hương vị êm dịu.

Cố Minh quay đầu nhìn người ngồi cùng bàn với mình, cũng đúng lúc Lâm Việt đang nhìn chằm chằm hắn, hai người ánh mắt đụng vào nhau, Cố Minh cảm thấy nếu phải dùng một từ để hình dung cảm giác mà cái vị ngồi bên cạnh này mang lại cho người khác, thích hợp nhất chắc là --- sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cả người như đang tỏa ra hương vị tươi mát của cỏ cây.

Lâm Việt có chút lúng túng dời đi tầm mắt, cũng cầm lấy một viên kẹo nhét vào trong miệng.

"Còn rất ngọt......"

Cố Minh gật đầu, "Ừ."

Đem kẹo ăn xong thì nửa tiết học cũng đã trôi qua.

Lúc này Cố Minh mới bắt đầu nghe giảng, nghiêm túc tập trung ghi chép, Lâm Việt nghĩ thầm đây mới là trạng thái mà học bá nên có chứ, kết quả mới qua được vài phút, đệch, tên kia lại đần mặt ra nữa rồi.

Sau khi tan học, Lâm Việt đem việc này kể lại cho Dư Thông, Dư Thông gãi gãi đầu, nói: "Có thể là do vừa mới khai giảng nên tinh thần chưa được tập trung". Nói xong hắn nghi hoặc nheo lại đôi mắt, hỏi: "Tôi đột nhiên phát hiện cậu hình như đối với chuyện của Cố Minh cảm thấy rất hứng thú a."

Lâm Việt đen mặt, "Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó."

"Phải không, tôi cảm thấy cậu có chút ghét hắn ta."

Lâm Việt khóe mắt nhảy dựng, bởi vì chuyện tướng mạo xứng đôi kia, trong lòng hắn luôn nhận định Cố Minh là người mình không nên dính dáng đến, càng ít tiếp xúc càng tốt, cho nên xác thật theo bản năng có chút ghét bỏ. Nhìn vào ánh mắt mở to tò mò của Dư Thông, hắn sâu sắc nói: "Có thể là do vô cùng hâm mộ đi, người ta thành tích tốt như vậy."

"Moá, dẹp đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro