Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhokxu

Hai người vừa đùa giỡn vừa rời khỏi phòng học, mới đi được vài bước Dư Thông đột nhiên đứng nghiêm một chỗ, thu hồi lại vẻ mặt lầy lội, ánh mắt sáng ngời có thần, một đầu tóc ngắn sạch sẽ thoải mái, phấn khích nhìn về một hướng. Lâm Việt theo ánh mắt hắn nhìn lại, cách đó không xa có hai nữ sinh đang đi tới, một cao một thấp, đều mặc đồng phục rộng rãi thoải mái có hai màu xanh trắng xen kẽ, tóc buộc thành đuôi ngựa, trên mặt mang theo ý cười, thanh xuân xinh đẹp.

Người cao hơn tên là Từ Giai Giai, lớn lên xinh đẹp, được mệnh danh là hoa khôi giảng đường, vóc dáng cao gầy thon dài, thành tích ưu tú, là nữ thần trong lòng của rất nhiều nam sinh.
Chờ các nàng đi xa, Dư Thông mới thả lỏng thân thể.

Lâm Việt buồn cười, "Đến mức đó sao, tên nhóc không có tiền đồ."

Dư Thông không chút để ý, còn rất là đắc chí nói: "Từ Giai Giai vẫn luôn là nữ thần của tôi, vừa lên trung học năm nhất liền thích nàng."

"Cậu bây giờ là đang yêu đơn phương?"

"Không cần cậu lo." Dư Thông nói, tròng mắt như bánh xe vừa đảo, "Vừa rồi bên cạnh Từ Giai Giai không phải là Cao Na sao, tôi nhớ rõ cậu từng nói thích nàng."

Lâm Việt sửng sốt một chút, mới ấp úng nói: "Hình như là vậy."

Cao Na cùng Từ Giai Giai giống nhau, đều rất xinh đẹp, bất quá Cao Na so với Từ Giai Giai hòa đồng hơn một chút. Trước kia Lâm Việt quả thật rất thích nàng, Cao Na cười lên trông hoạt bát đáng yêu không giống Từ Giai Giai lạnh nhạt khó gần, chẳng qua người Cao Na thích lại chính là Cố Minh.

Nhiều năm trôi qua, Lâm Việt đã sớm quên thời trung học mình cũng từng có cái tâm tư kia rồi. Hơn nữa, giờ Cao Na thích Cố Minh hắn còn mừng không kịp nữa là, có thật nhiều tiểu cô nương xinh đẹp vây quanh ở bên người, Cố Minh chắc sẽ không để ý tới hắn nữa.

Dư Thông còn đang nghĩ đến Từ Giai Giai, "Từ Giai Giai cũng thuộc ban khoa học tự nhiên, được xếp vào lớp 3, nghe nói trong lớp cô ấy có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Bất quá Từ Giai Giai tâm khí cao ngạo, khẳng định là xem thường bọn họ."

Lời này nghe giống như có chút chua a? Lâm Việt đang muốn chê cười hắn, kết quả Dư Thông đột nhiên thở dài, nhún nhún vai im lặng không nói gì nữa. Vì thế Lâm Việt rốt cuộc hiểu ra một chuyện, Từ Giai Giai cùng Cố Minh giống nhau, đều tỏa sáng tới mức muốn chọt mù mắt người ta, Dư Thông thực sự một chút tự tin cũng không có.

Thêm nữa Dư Thông với Từ Giai Giai từ trước đến nay không hề có điểm chung, cả một câu cũng chưa từng nói với nhau, đời trước chuyện của hắn cùng Cao Na cũng không khác như này là mấy, bọn hắn thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ a.

Ra khỏi trường học, hai người tạm biệt về nhà.

Trên đường về Lâm Việt bắt gặp một hình bóng quen thuộc -- Cố Minh.
Trong miệng hắn đang gặm một cái bánh bao, bóng dáng thon dài được ánh hoàng hôn bao trùm nhìn rất hòa hợp vui mắt, đĩnh đạc lại tràn ngập sức sống.

Lâm Việt nhìn không chớp mắt, nhớ tới nhân duyên của cả hai lại có chút hoảng hốt. Đi qua một ngã rẽ, Lâm Việt cùng Cố Minh vẫn đi chung một con đường, một trước một sau, không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Ở lúc Lâm Việt đang nhíu mày đau khổ suy nghĩ làm thế nào để phá được nhân duyên của bọn hắn, thì người phía trước đột ngột quay đầu lại, ánh mắt hướng nơi này nhìn qua.

Lâm Việt thân thể cứng ngắc, muốn xoay đầu sang bên cạnh trốn đi, kết quả không chú ý "Bang" một phát, cái đầu đập mạnh vào cột điện.....

Đauuu!!

Cố Minh nhìn người cách đó không xa đang ôm đầu đưa lưng về phía mình, hơi hơi nhướng mày, kia không phải bạn học mới ngồi cùng bàn với hắn sao?

Đang chuẩn bị nhấc chân đi qua xem thử, kết quả người nọ lập tức cắm đầu bỏ chạy.

Lâm Việt ở chỗ rẽ ngoặt sang hướng khác xoa xoa vị trí bị đụng trúng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm mắc gì tự nhiên chạy trốn vậy trời, có khác nào nói mình đang làm chuyện mờ ám đâu.

Ngu ngu ngu!

Ôm hận về đến nhà, Lâm Việt thể xác và tinh thần đều mỏi mệt đặt mông ngồi phịch xuống sô pha. Buổi tối dì Lưu nấu cơm xong, tự mình chạy đến nhà Lâm Việt kêu hắn qua ăn, nhìn thấy Lâm Việt đang chuẩn bị pha mì gói, tức khắc không vui nhăn tít mày, "Như thế nào lại ăn cái này, không có dinh dưỡng, cháu hiện tại còn ở giai đoạn phát triển thân thể, không được ăn qua loa. Đi đi đi, đi nhà dì Lưu ăn cơm."

Lâm Việt có chút ngượng ngùng, "Cháu lâu lâu mới ăn một lần."

"Vậy cũng không được, đi nhanh thôi, một hồi đồ ăn lạnh mất."

Lâm Việt từ chối không được, đành phải đi theo.

Một nhà dì Lưu đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn chờ hắn, vừa thấy bọn họ trở về, lập tức tiếp đón mời cơm, vừa ăn vừa khen tấm Lâm Việt là thần tiên sống, xem bói vô cùng chuẩn.

Lâm Việt cứng ngắc cười, nói: "Cháu đều học được từ trong sách mà thôi, trùng hợp ngẫu nhiên nên giúp được."
"Cháu đừng nói như vậy, chuyện ngày hôm qua chính là nhờ công của cháu."
"Nào nào nào, Việt Việt ăn nhiều một chút."

Một bữa cơm này, đồ ăn trong chén Lâm Việt ăn không sót một thứ gì, mãi đến lúc ôm bụng nói không thể ăn nỗi nữa, dì Lưu mới ngừng gắp thêm cho hắn.

Lại nói từ khi Lâm Việt trọng sinh đến bây giờ, đây lần đầu tiên hắn được ăn bữa cơm vui vẻ đến như vậy.

Lúc hắn học trung học cơ sở năm ba, cha mẹ dứt khoát ly hôn, chưa ai từng quay đầu lại nhìn một cái, mỗi người tự đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, để lại một căn chung cư cùng sổ tiết kiệm ba mươi mấy vạn cho hắn sinh sống. Còn may Lâm Việt tính cách lạc quan, tuy rằng cũng từng cảm thấy rất khổ sở, nhưng thời gian qua lâu rồi, một mình trải qua cũng không quá khó khăn.

Chẳng qua tay nghề nấu ăn của hắn không tốt, cơm ăn hàng ngày miễn cưỡng xem như chấp nhận được.
Cơm nước xong, dì Lưu lôi kéo Lâm Việt nói chuyện, còn hỏi hắn một ít chuyện về tướng mạo linh tinh, Lâm Việt không dám nói quá nhiều, nửa thật nửa giả lừa gạt cho qua.

Hôm sau 6 giờ 40 Lâm Việt mới rời giường, uể oải ỉu xìu ghé tiệm bánh bao ăn tạm, ngay trước tiết tự học một phút đồng hồ mà bước vào lớp. Vốn tưởng rằng Cố Minh hẳn là đã tới rồi, ai biết hắn so với mình còn trễ hơn, năm sáu phút sau mới xuất hiện.

Lão sư chỉ đơn giản nhắc nhở vài câu, rồi cho hắn vào lớp nghe giảng. Cố Minh nghe được vài phút, liền lôi di động ra lướt lướt. Lâm Việt liếc mắt một cái, ồ, là một cái di động có tên tuổi nha, đầu năm nay học sinh không mấy ai dùng nỗi loại này.

Nhận thấy được tầm mắt của Lâm Việt, Cố Minh ngẩng đầu liếc hắn một cái, đôi mắt đen nhánh phản chiếu hình ảnh Lâm Việt, vẫn là một bộ dáng sạch sẽ tỏa sáng như ánh mặt trời, hắn hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Việt đem nhân duyên ẩn trên khuôn mặt kia thu thật sâu vài đáy mắt, hô hấp căng thẳng, sau một lúc lâu mới nói: "Di động rất không tồi."

Cố Minh lạnh lùng nhấc khẽ đuôi lông mày, nhẹ nhàng gật đầu, "Có thể coi như vậy."

Con ngươi hướng trên bục giảng nhìn một chút, Lâm Việt lại nói: "Lão sư đang nhìn về hướng này."

"À, được."

Cố Minh lập tức thu hồi di động.
Tiết thứ ba là là tiết Hóa, lão sư có chút mập mạp, đôi mắt rất nhỏ, khép thành một cái khe hẹp. Hắn cầm sách ở trên bục giảng nói rất hăng say, bàn tay cầm phấn lưu loát viết lên bảng đen sột soạt, giọng nói vang vang trong lớp rất rõ ràng.

Cố Minh nghe được một lúc, ở trong hộc bàn sờ soạng nửa ngày, sau đó một trái táo lớn đo đỏ căng mọng xuất hiện, như một con mèo vụng trộm nhét nó vào miệng, hơn nữa còn phát ra âm thanh nhai nuốt nhè nhẹ, giòn giòn.

Lâm Việt dư quang liếc tới, nghĩ thầm Cố Minh này quả thật không phải là học trò có hình tượng tốt gì cho cam. Trong lòng nghĩ thế nhưng hắn vẫn liếm liếm khóe miệng, buổi sáng chỉ ăn có hai cái bánh bao nhỏ, bây giờ liền cảm thấy cơn đói ập tới.

Mùi thơm đồ ăn của Cố Minh cùng âm thanh hắn nhấm nháp chui vào mũi truyền vào tai, hương vị quả táo ngọt thanh căng mọng nước quanh đi quẩn lại nơi chóp mũi, cơn đói của Lâm Việt lại càng trầm trọng.

Hắn lắc lắc đầu, chuẩn bị tập trung nghe giảng để phân tán lực chú ý, lúc này một quả táo lớn màu đỏ đột nhiên được đưa tới từ bên dưới.

Hắn hơi sửng sốt, quay đầu sang Cố Minh. Cố Minh trong miệng ăn táo, nhấc lên đôi mắt trong trẻo, một bên khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Không có kẹo, nhưng cũng không tồi."

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên trên mặt hắn, có chút lạnh lùng, có chút lúng túng, còn đặc biệt đẹp trai.

Lâm Việt cầm lấy quả táo, lại thêm một cái đầu mèo vụng trộm cắn một miếng, răng rắc răng rắc, vừa giòn lại vừa ngọt.
"Ăn khá ngon."

Cố Minh vừa lòng nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, không nói gì nữa, thừa dịp lão sư không chú ý đem quả táo nhét vào trong miệng.

Hai người thay nhau từng ngụm từng ngụm ăn táo, bạn học phía sau chịu không nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Có còn hay không? Cũng cho tôi một trái, buổi sáng chưa ăn gì, đói sắp chết rồi."

Cố Minh quay đầu lại, "Không có, chỉ có hai trái."

Đồng học than trời một tiếng rồi nằm bẹp trên bàn, Lâm Việt buồn cười nói: "Lần sau sẽ mang cậu."

Răng rắc cắn mấy miếng to, Cố Minh đã ăn được hơn phân nửa, bên cạnh cũng có đồng học thấy được, nhỏ giọng hỏi có còn hay không. Cố Minh cúi thấp đầu ăn còn chưa kịp đáp lời, một đạo bóng đen đột nhiên bao trùm lấy hắn, sau đó giọng nói thập phần mạnh mẽ của lão sư môn Hóa vang lên.

"Cố Minh em đang ăn cái gì."

Cố Minh bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho hoảng sợ, quả táo cầm không chắc từ trong tay rớt xuống, lăn qua lộn lại rồi dừng ngay bên chân của chủ nhân giọng nói kia.

"............" Cố Minh theo phản xạ ngẩng mặt nhìn lên, bờ môi bao phủ một lớp nước mềm mại bóng loáng lộ ra vài phần cuốn hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro