Chương 44: Biểu diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ăn qua bữa sáng, Giang Tiêu Nhiên thu dọn đồ liền vội vàng về nhà.

Chỗ này hệ thống thoát nước tốt, buổi sáng mưa không lớn lắm, cả đêm nước đều được khơi thông, trên mặt đất bây giờ chỉ còn một tầng nước nhợt nhạt.

Cố Dư Lâm đem cô về nhà.May mắn là bố mẹ cô còn chưa về .

Đem quần áo được bọc ra từ cặp sách đưa đi phơi, Giang Tiêu Nhiên nhìn vào gương, phản chiếu thân hình đang mặc quần áo của anh .

Bây giờ, cô mới biết cảm giác bạn gái mặc đồ của bạn trai nó như thế nào! Tâm tình rạo rực nhộn nhạo hết cả lên! Ngọt ngào xen lẫn rất hạnh phúc.

To rộng quần áo dán lên người, bởi quần áo của anh rất rộng nên thấy được thân hình nữ sinh mảnh khảnh.

Nghĩ tới trong mắt Cố Dư Lâm kia một khắc lóe lên tia sáng. Lòng hư vinh của Giang Tiêu Nhiên được thỏa mãn, vui vẻ tiếp tục làm đề.

Nghỉ ngơi được một ngày, rất nhanh lại phải quay lại trường học.

Kỷ niệm ngày thành lập trường cũng sắp đến, Giang Tiêu Nhiên cùng Cố Dư Lâm mỗi tuần chỉ tập hai lần, trọng tâm vẫn đặt việc học lên hàng đầu.

Vốn dĩ, bọn họ chuẩn bị biểu diễn "Thích em", bài này họ tập rất nhiều lần, hiệu quả cũng không sai biệt lắm. Nhưng nghĩ đến trường hợp của hai người, diễn bài này quả thực là không nên vì thế vội vàng dừng luyện tập, thay đổi thành bài "Dòng viết tay ngày ấy".

Lúc tập luyện bài này, Giang Tiêu Nhiên luôn nghĩ đến dáng vẻ Cố Dư Lâm cầm bút, bộ dáng nghiêm túc viết lên con ếch giấy ngày đó. Sau đấy, trong giờ học hai người đều dùng phương thức này để nói chuyện. Bất quá, chuyện thì rất nhiều, mà gấp con ếch lại rất phiền, nên một tuần chỉ có khoảng mười mấy con ếch giấy.

Mỗi lần, Giang Tiêu Nhiên đều giữ mấy con ếch này đều mang về nhà, cất vào trong một cái hộp nhỏ bằng sắt.

Kỳ thật, Cố Dư Lâm là người rất cẩn thận trong mọi việc,nhất là trong âm nhạc. Hoặc là làm, hoặc không, đã làm là phải nghiêm túc, đến nơi đến chốn.

Viết nhiều, chữ cũng dần đẹp hơn lúc trước, từng nét bút ngay ngắn, vô cùng chỉnh tề.

KỶ niệm ngày thành lập trường đã đến.

Trước một ngày, cô Đào tìm hai người bọn họ,  cười tủm tỉm  nói:

-Hai em hát bài về thanh xuân, nên cô có chuẩn bị một vài bộ quần áo phù hợp với bài hát. Lát nữa tan học, nhớ đến văn phòng cô, thử nhìn xem thích bộ nào nha!

Tan học, hai người đến văn phòng mới biết được, cô Đào chọn là loại trang phục như thế nào, chủ yếu là đồng phục các học snh Nhật Bản. Trang phục của nam còn được được, thấy khá đẹp đâu, có họa tiết này nọ nhưng mỗi cái đều không giống nhau.

Mà về đồng phục nữ thì...

cũng không khác biệt lắm với của nam, khá đồng bộ. Chỉ mỗi khoản về chiều dài của váy... rất là ba chấm.

Có loại chỉ qua đầu gối một ít, bằng đầu gối, rồi trên đầu gối... nhưng khó khăn lắm mới che được bắp đùi.

Mà công nhận mấy bộ váy xếp li này rất đẹp, hơn nữa đa số là kiểu váy thiết kế đều có eo, váy ngắn nên trông chân dài hơn.

Giang Tiêu Nhiên chỉ chỉ cái váy ngắn hơn đầu gối một tí:

-Vậy chọn bộ này nhé? Cũng không quá ngắn!

Cố Dư Lâm nhíu mày:

-Không được! Quá ngắn!

Cô Đào lập tức mặt đầy ý cười , nâng nâng lông mày nhìn Giang Tiêu Nhiên , lại cười như không cười liếc Cố Dư Lâm nói:

-Em thích bộ nào thì tự mình chọn đi. Hơn nữa chiếc này cũng đâu có ngắn? như vậy là khá dài rồi đấy!

-Không phải đâu ạ! Ý em là ...- Anh như nghĩ đến cái gì, ngừng một lát, sau mỉm cười nói:

-Chúng ta biểu diễn ở hội trường chắc chắn có điều hòa , mà điều hòa lại phía trước sân khấu, đến lúc ấy lên sân khấu điều hòa thổi tới, sợ cậu bị lạnh thôi!

Cái tâm tử nhỏ nhoi này của Cố Dư Lâm đã bị Gaing Tiêu Nhiên Nhìn thấu từ lâu rồi, kể từ khi anh bắt đầu lên tiếng ngăn lại không cho cô mặc bộ này, Giang Tiêu Nhiên liền biết anh chê cái váy này ngắn quá mà!

Quả nhiên, lúc chọn xong quần áo, trên đường đi về, Giang Tiêu Nhiên cười hỏi:

-Cái váy kia ngắn thật sao? Anh không trong mấy bộ phim truyền hình , nữ chính đều là mặc như vậy cả đấy! So viếc chiếc kia còn ngắn hơn nữa.

Anh gật đầu:

-Người khác là người khác, em là em. Em mặc váy này cho người khác xem, chính là ngắn.

-Ặc... -Giang Tiêu Nhiên ý vị  sâu xa -Mặc cho anh nhìn à?

-Mặc cho anh nhìn?

Trong đầu anh suy nghỉ đến hình ảnh  không lâu trước đây, cô mặc quần áo của anh, lõ rõ một mảng lớn da thịt trắng nõn...

Anh cười:

-Vậy thì không ngắn!

-Cắt!!

Cho nên cuối cùng , do " thiên hạ đệ nhất cuồng ma bảo vệ đùi" là Cố Dư Lâm "Chính trực kiến nghị" , Giang Tiêu Nhiên quyết định chọn chiếc váy dài đến đầu gối.

Nhìn anh há miệng muốn tiếp tục nói gì đó, cô lập tức phản bác:

-Em sẽ không mặc cái dài qua đầu gối đâu! Như thế chân nhìn mập hơn!

 Anh nghiêng đầu cười:

-Được rồi.

Ngày kỷ niệm thành lập trường hoạt động nửa ngày, nửa ngày còn lại nghỉ, nhưng bi thảm ở chỗ riêng học sinh lớp năm 3 cao tam(Lớp 12)  phải ở lại tiếp tục học bù.

Giang Tiêu Nhiên là học sinh chỉ nửa bước nữa sẽ vào lớp cao tam, tự nhiên tránh được một kiếp.

Ngày đó, là người biểu diễn, hai người đều tới rất sớm.Đến lúc sắp bắt đầu, mới có mấy học sinh tới tìm chỗ.

Có một nữ sinh hoang mang rối loạn vội vàng xông tới:

-Các cậu là... Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm phải không?

-Ừ, sao vậy?

- Hai cậu diễn "Dòng viết tay ngày ấy" à?

Giang Tiêu Nhiên gật đầu.

Nữ sinh kia gãi đầu:

-Ngại quá,  tớ là nữ sinh hôm qua tìm cậu để hỏi về phần nhạc đệm đó. Tớ là người phụ trách phần nhạc. Hôm qua tớ quên mang theo file nhạc nên hôm nay muốn tìm cậu xác nhận một chút. Nếu đúng rồi thì tớ đi trước nhé? Hai cậu cố lên nha!

-Ừ, cậu đi nhé. Chào cậu.

Kế tiếp chính là tiết mục biểu diễn.

Trước tiên đem nhạc đệm giao cho người phụ trách, bọn học chỉ cần ở phía sau khán đài chờ đợi  tiết mục của mình.

Nói khẩn trương cũng không phải, nhưng mà liếc về phía dưới một mảnh đầu đen nghìn nghịt, Giang Tiêu Nhiên hồi hộp, cảm giác chân mềm nhũn.

HÌnh như đây là lần đầu tiên cùng anh đứng trước nhiều người để biểu diễn như thế này.

Cô  mang đôi dày Converse trắng, anh cũng vậy.Có chút giống như là đang tuyên bố chủ quyền.

Tiết mục trên sân khấu vừa kết thúc, MC giới thiệu chương trình:

-Vâng, xem xong màn vũ đạo của bạn học Liễu Khinh Khinh, mọi người cảm giác rất mãn nhãn đúng không? Thật ra, tuổi trẻ giống như một điệu nhảy, đôi khi, đôi khi mềm mại dịu dàng, nhưng đôi khi lại rất mạnh mẽ và quyết liệt, nhưng chỉ cần cùng tuổi trẻ có quan hệ, nó lại rất tốt đẹp và đáng yêu.Tiếp theo, xin mời bạn học Cố Dư Lâm và Giang Tiêu Nhiên sẽ mang đến cho chúng ta một ca khúc tuyệt vời, ca khúc "Dòng viết tay ngày ấy"! Xin mời hai bạn.

Hai người  cùng một nhịp bước lên sân khấu, tiếp đó, phiá dưới là một trận hú hét.

Tiếng hét quá lớn, Lý Gia Viên cầm đầu một đống nam sinh hết kêu lại hét, giống như hiện trường  một buổi biểu diễn lớn.

Ngay cả mấy thầy cô đang ngồi hàng đầu cũng phải kinh sợ, quay đầu lại nhìn, hẳn là muốn biết ai đang ra sức gào thét như vậy.

Quá rõ ràng a... Gaing Tiêu Nhiên ở trong lòng suy nghĩ" Việc yêu sớm này, không phải thì thôi, mà phải thì mọi người sẽ kinh người như thế nào?

Cầm Micro, cô bắt đầu chờ đợi khúc nhạc dạo.

Lý Gia Viên ở dưới khán đài đang ra sức gào thét, bắt đầu hoài nghi:"Tại sao còn chưa bắt đầu vậy? Ông đây còn phải gào tiếp sao? Đau họng quá!!!"

Một phút sau, Giang Tiêu Nhiên cũng kịp phản ứng.

Cô nghi ngờ quay đầu nhìn. Hậu trường, một nam sinh đối với nữ sinh lúc này vừa đến tìm cô nói:

-File này bị lỗi rồi, mở không được!

-Tớ không biết, lúc nãy còn mở được mà??-Cô gái kia bắt đầu nghiên cứu máy tính-Chết tiệt, thực sự không mở được!!

Khi đó phần mềm ca hát chỉ vừa mới xuất hiện , còn chưa phổ cập lên điện thoại di động.  Thời đại chuyển file này qua  điện thoại vẫn còn chưa đến, có chuyển qua điện thoại cũng không đoc được file.

cho nên tất cả mọi người đều bối rối.

-Thử lên internet tra xem.... Đm..., quên mất, ở đây không có mạng!

Hậu trường loạn cả một đoàn.

-Tớ... Tớ phát Wifi cho, các cậu đem máy tính lại gần một chút!

-Thế còn phải seach, rồi dowload, tốn không ít thời gian đâu!-Nam sinh tìm kiếm trong máy tính-Này, trong đây hình như có nhạc đệm đó!

Nam sinh kia đột nhiên ngẩng đầu:

-Các cậu có thể đổi bài khác không??-Nói xong chính bản thân mình cũng thấy không đáng tin, liền lắc đầu-Để xem, chờ một lát... Hai cậu tìm chuyện để nói làm nóng không khí một chút đi! Chúng tớ sẽ chuẩn bị nhanh thôi!

Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Tiêu Nhiên mở miệng hỏi:

-Bài nhạc đệm trong máy là gì vậy?

Nam sinh kia đem tên bài hát nói ra.

Có lẽ thấy sân khấu im ắng hơi lâu khiến cô Đào hơi lo lắng đến hỏi:

-Sao lại thế này?

-Nhạc đệm xảy ra chút vấn đề, hiện tại chũng em đang tìm tải về.... Nhưng hai cậu ấy nói có thể hát bài này, nên em mới mở lên cho họ nghe...

 Nam sinh chỉ chỉ màn hình.

Trên đài, tiếng nhạc vang lên, Cố Dư Lâm kéo Giang Tiêu Nhiên đi đến hai bước.

-Bài "Dòng viết tay ngày ấy" Xảy ra chút vấn đề, nên chúng tôi quyết định chọn bài hátkhác.

Dưới khán đài, các bạn học cùng giáo viên dừng nói chuyện, nghe anh tiếp tục nói.

-Kế tiếp, tôi cùng Giang Tiêu Nhiên sẽ mang đến cho các bạn bài hát....

Trên đà, anh dừng một lát, thanh âm rõ ràng, ôn nhu:

-...."Thích em".

Toàn bộ hội trường đều bao quanh bởi một loại yên lặng mê hoặc.

Tại cái không khí yên tĩnh đầy mê hoặc này, Giang Tiêu Nhiên cố gắng trấn định, cũng yên tĩnh nhưng thong dong.

Tất cả mọi người bị hai người trên khán đài thô bạo show ân ái làm cho kinh sợ rồi!

Hơn nữa trong cả bài hát, mọi người đều duy trì trạng thái giật mình cùng thăm dò,  không thay đổi.

Cho đến khi bài hát kết thúc, bọn hò chào cảm ơn rời khỏi sân khấu thì mọ người đột nhiên tỉnh táo.

Trong hội trường đột nhiên phát ra một hồi vỗ tay vang vọng đến nóc nhà.

Nủa ngày, Triệu Gia Ánh mới than một câu:

-Trời ạ!!

-Theo tính cách của họ, chắc chắn là nhạc đệm "Dòng viết tay ngày ấy" không phát ra được, mới đổi bài khác. Cái này ân ái thuộc dạng đẳng cấple vờ mắc nhá! Một chút cũng không cố tình! Hơn nữa, tớ dám cược, giáo viên sẽ không khiển trách bọn họ, mà còn khen học chuẩn bị chu đáo, siêu thông minh!-Triệu Gian Ánh tiếp tục phân tích- Song thắng a! Quá trâu bò!

Nam sinh ngồi canh Lý Gia Viên kéo tay áo anh:

-Người đầu tiên ở Đức Cao can đảm dám dưới mí mắt thầy cô tuyên bố bản thân yêu sớm!Anh Lâm  quá khí phách!

Nam sinh kế bên phụ họa, nói:

-Thật yêu sớm à?Anh Lâm đối bạn gái tốt quá, cảm giác như đặt trên đầu quả tim mà sủng vậy!

Một nam sinh khác chen miệng vào:

-Cậu không lẽ đang phát xuân? này, cách xa ông đây xa chút, ông đây không phải gay đâu, cũng không đem cậu đặt lên tim mà sủng đâu!!

-Anh, anh~~!

-Anh anh cái đầu cậu! lại cùng ông đây xưng anh?  Ông đây không những không xem trọng cậu, mà ông còn muốn đem cậu đè dưới mông ông đây ...

Triệu Gia Ánh vẻ mặt ghét bỏ:

-Các nam sinh đội bóng rổ của cậu đều là dạng này?

-Hiểu lầm a-Lý Gia Viên một thân chính khí-Cậu xem tớ đi, tớ sẽ không...

-Tớ xem cậu cùng Gay không khác nhau mấy.

Đùa giỡn tí tởn một hồi, Giang Tiêu Nhiên cùng Cố Dư Lâm trở lại.

Bên tai Giang Tiêu Nhiên hồng một mảng, vội vội vàng vàng tới vị trí Triệu Gia Ánh ngồi xuống, Cố Dư Lâm cũng đi tới ngồi vị trí gần cô, cũng không tránh sự nghi ngờ của người khác.

Anh ngồi xuống với một tư thế thong thả ung dung, chân trái gác lên chân phải, tay tùy tiện đặt lên trên.

-Yên lặng, Yên lặng chút coi!

Triệu Gia Ánh hỏi Giang Tiêu Nhiên:

-Thế nào? Kích thích không?

Kích thích không?

Cùng thần tượng yêu đương, giống như đang ở dưới ánh đèn flash mà yêu đương vụng trộm vậy!

Cậu nói như vậy có kích thích không??

Giang Tiêu Nhiên lòng bàn tay còn đầy mồ hôi, trả lời:

-Tớ chỉ sợ thầy cô nghi ngờ. Rốt cuộc cũng là sự kiện lớn như vậy, lại hát loại bài này, không muốn người khác hiều lầm đều khó.

-Cậu không cần như vậy-Cố Dư Lâm nói-Chính cậu không làm chuyện trái với lương tâm, càng không phải sợ người khác hiểu sai.

Giang Tiêu Nhiên:

-Tớ làm chuyện gì trái với lương tâm? Có là thì cũng phải là tớ với cậu làm, cậu trốn không thoát đâu!

Anh dựa lại gần cô, trầm giọng cười:

-Đúng vậy, anh không muốn trốn, là hai chúng ta cùng nhau làm.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro