Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Giang Tiêu Nhiên???

-Chậc chậc chậc...-Lý Tiêu Nhiên chép miệng không ngừng-Trung Hoa văn hóa bác đại tinh thâm a~ Sâu không lường được...

Triệu Gia Ánh:

-Cậu có câm miệng không cái đồ gay kia!

Lý Gia Viên:

-Cmn không phải bạn trai cậu sao? Cậu nói tớ gay? Gay?? Tớ gay thì cậu là cái gì?

-Tớ cũng là con trai nha!

Triệu Gia Ánh rốt cuộc tìm được chỗ hạ hỏa, hướng Giang Tiêu Nhiên lên án:

-Cậu có biết có lần Lý Gia Viên  không lấy điện thoại mình gọi, mà mượn của bạn gửi cho tớ cái tin nhắn, biết gọi tớ là gì không? Cậu ta mở câu gửi cho tớ hai từ: Mạnh mẽ lên!! Lại gửi thêm một cái tin: Mạnh mẽ lên! Kiên cường lên!! Tớ nếu không phải con trai thật xin lỗi cậu ta , sẽ "lên" không nổi rồi.

Lý Gia Viên:

-Mạnh mẽ ca! Làm cậu chê cười rồi.

Triệu Gia Ánh cười lạnh:

-Đừng khách khí! Yếu muội muội.

Giang Tiêu Nhiên ngồi một bên cười nắc nẻ.

Trên sân khấu còn có tiết mục đang biểu diễn, Cố Dư Lâm không chút để ý nhìn lên. Đại sảnh bao trùm một mảng tối tăm, chỉ có phía trên đài bố trí mấy cái đèn cực lớn. Giang Tiêu Nhiên theo góc độ này, có thể rõ ràng nhìn được hĩnh dáng gò má của anh, trước mắt là một hàng lông mi như cánh bướm, theo mắt anh chớp nhẹ nhàng run rẩy.

Như cảm giác được ánh mắt của cô, anh khoanh tay, nụ cười nhàn nhạt bên khóe môi.

Giang Tiêu Nhiên xoay mặt, chậm rãi ngả người ra phí sau, cọ cọ lưng vào ghế dựa, đồng thời, bả vai cũng nhẹ nhàng cọ lên cánh tay anh.

Cô giật giật bả vai, như muốn cố nhắc nhở ai đó.

Rất nhanh, Cố Dư Lâm rất ăn ý mà hiểu ra, hạ bả vai xuống thấp, đem đầu cô kề sát vai mình,  gần như không thể động đậy.

Giang Tiêu Nhiên nghiêng đầu, gối lên cánh tay anh.

Tiếp tay, cánh tay Cố Dư Lâm đặt lên tay vịn một bên ghế.Giang Tiêu Nhiên duỗi tay qua, nắm lấy tay anh.

Một bên, Triệu Gia Ánh cường thế ép đầu Lý Gia Viên ấn lên bả vai mình.

-Lão đại! Quá lùn, cổ tớ...

-Câm miệng, lão đại đây chính là muốn mạnh mẽ một chút!

-Lão đại?

-Sao?

-Ngón tay cậu mềm quá ~

-...

Chờ đến khi kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, cũng đã hơn 11h rưỡi.

Bốn người thương lượng một hồi, quyết định tới tiệm cơm sau trường ăn, sau đó xem xem có nơi nào đi thả lỏng, xả hơi  một chút.

Bốn người Cố Dư Lâm cuối cùng rời khỏi hội trường, ba người ở ngoài đợi anh rất lâu.

Lý Gia Viên bẻ cổ:

-không phải chúng ta cùng nhau ra ngoài sao? Cậu ấy còn đi đâu?

Giang Tiêu Nhiên:

-Hình như đi tìm cô Đào hỏi chuyện gì đó.

Đợi thêm một lát, rốt cuộc anh cũng tới.

Giang Tiêu Nhiên phụ trách hướng dẫn, cô cầm di động luôn tìm kiếm xem gần đây có chỗ nào ngon để vào ăn, Cố Dư Lâm cũng giúp đỡ tìm, nhìn chằm chằm vào di động.

Cuối cùng, cả đám quyết định vào quán ăn món cay Tứ Xuyên.

Cố Dư Lâm ăn cái gì cũng vậy, luôn thong thả, ung dung. Nhưng hôm nay lại phá lệ, ăn khá nhanh.

Gaing Tiêu Nhiên gắp mấy món đưa tới miệng anh, anh liền há miệng ăn, sau đó đứng lên nói:

-Tớ ra ngaoif mua cái này, sẽ về nhanh thôi.

Lý Gia Viên thanh:

-Đúng là, không hiểu cậu ta làm cái gì. Cứ thần thần bí bí.

Triệu Gia Ánh liếc cậu,cậu lại mổ một câu:

-Vẫn là lão đại nhà ta tốt nhất! Vô cùng tốt...

Đại khái 15 phút sau, Cố Dư Lâm trở lại.

Trên tay anh cầm bồn cái ly.

Giang Tiêu Nhiên nhận lấy, cười hỏi anh:

-Anh đi mua cái này sao?

-Ừ

Tóc bị mô hôi làm ướt nhẹp, gương mặt cùng chóp mũi hơi phiếm hồng.

Cơm nước no say, Triệu Gia Ánh bắt đầu dính vào điện thoại truy lùng xem có chỗ nào chơi hay không.

-Này, gần đây hình như có cái quán cà phê meo meo, sau đó là công viên, còn có đài phun nước có nhạc-Triệu Gia Ánh đề nghị-Đài phun nước không tồi nha, quán cà phê cũng được, tớ rất thích mèo, thấy mèo là thích không kiềm chế được.

Cố Dư Lâm:

-Tới đài phun nước đi, tuy không có gì đặc biệt nhưng hai tháng rồi chúng ta chưa đi. Quán cà phê thì không được, tớ bị dị ứng với lông mèo.

-Được rồi-Triệu Gia Ánh nhún vai- Vậy tớ cùng "yếu muội muội" đi , các cậu tìm chỗ nào mà chơi đi nhá! Tớ xem thấy có cái chợ gần đây được đấy, các cậu có thể đi dạo, không xa đâu, bên trong có rất nhiều cửa hàng bán quần áo...

-Được-Giang Tiêu Nhiên vui vẻ đáp ứng.

Vui vẻ một hồi, Triệu Gia ánh vỗ vỗ bả vai Giang Tiêu nhiên:

-Đi chơi vui vẻ nha~ Tớ đi xem mèo của tớ đây!

Sau khi tiễn song Giang đi rồi, Giang Tiêu NHiên mới hỏi anh:

-Chúng ta bây giờ đi đâu đây? Đi đến chợ sao?

Anh cười, trong mắt lướt qua tia sáng, cúi người xuống, nhỏ giọng nói:

-Anh có chỗ còn tốt hơn.

-Chỗ nào?

-...Nhà anh.

Phong cảnh trên đường về quá quen thuộc, nhưng mà, trừ bỏ nhà với trường học, nhà Cố Dư Lâm nghiễm nhiên trở thành nhà thứ ba của cô.

Anh nhập vân tay, mở khóa cửa.

Giang Tiêu Nhiên đứng ở giá đổi giày, anh đã chuẩn bị cho cô đôi dép lê cho cô tiện mỗi lần đến đây.

Giang Tiêu Nhiên sao có cảm giác chính mình tự nhảy vào hố thế này...?

cái cảm giác này sau khi liếc đồ trên tay Cố Dư Lâm càng trào lên mãnh liệt.

Giang Tiêu Nhiên đi chưa được hai bước, liền bị Cố Dư Lâm ôm áp lên tường, hơi thở của anh nóng hổi phả lên mặt,  rooid lướt đến sau mang tai.

Túi trên tay anh còn chưa cất, bên trong là một túi giấy khác.

Anh cúi đầu , bắt lấy tay cô, đem túi dúi vào.

Giang Tiêu Nhiên mở túi, đem đồ bên trong lấy ra.

Xúc cảm mềm mại, hình như là quần áo.

 Một tay cầm túi giấy, tay kia đem quần áo ra, đồ vật bên trong lộ rõ , khiến Giang Tiêu Nhiên không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Dồng phục thủy thủ???!!!

Anh tại sao lại mua cho cô dồng phục thủy thủ?!!

Giang Tiêu Nhiên kéo phần áo trên lên, nhìn lướt qua phía dưới nguyên bộ váy.

Đầu Giang Tiêu Nhiên nổ cái "bàng".

Này... Cái váy này không phải là cái lần trước chọn quần áo biểu diễn ngày thành lập trường sao? Mà lại là bộ ngắn nhất trong số ấy!!!

Anh như vậy mà... Mà ở đây đưa cô ?

Môi anh dán vào vành tai cô, nhẹ nhàng thổi khí, giống như chuyện này dễ như trở bàn tay, châm lửa được thì cũng phải chịu trách nhiệm dập được lửa.

Thanh âm khàn khàn, không khỏi cười cười, mang theo ý đồ của anh:

-Ngoan...Mặc cho anh... Nhìn một chút.

"Oành"Giang Tiêu Nhiên cả người bị theo thành tro.

-Em...-Cô nói như muỗi kêu, thanh âm đè thấp đến tận cùng, bản thân xấu hổ, giận dữ muốn chết-Vậy anh đừng sát  em như vậy chứ.... Đứng sát như thế em thay sao được...

Cố Dư Lâm nhắm mắt lại, chỗ cô không nhìn đến được, yết hầu lên xuống, nửa ngày mới mở miệng:

-Em hôm nay... Vì mặc bộ quần áo kia có phải mặc luôn làm áo con, còn luôn cả quần con?

Anh thật đem cô nhìn thấu không còn một mảnh!

-Em... -Giang Tiêu Nhiên cắn môi, chấp nhận số phận -Vâng...

Cái loại ngoan ngoãn mềm mại này của cô đem anh bức đến điên rồi, chịu đựng đến nỗi gân trên cổ nhanh chóng nổi lên.

Hôn hôn cổ cô, ôn nhu nói:

-Anh giúp em mặc.

...

Anh ấy điên rồi!! 

Thực sự là điên rồi!!!

Chỗ nên che thì che kín mít, càng che kín đến đâu khiến anh càng muốn xem, xem đến đầu choáng váng, não phình như úng nước.

Đem áo trên người cô cởi xuống, cả người cô giống như hoa hải đường đầu xuân, kiều diễm ướt át.

Cuối cùng, cũng đến lượt váy chiếc váy kia.

Cố Dư Lâm đem cô đến sofa, nói:

-Nhấc chân.

Cố Dư Lâm cuộc váy tròn đến tận eo, nhấc chân cô lên xuyên váy qua. Ngón tay anh lành lạnh làm cho người ta sợ hãi, run rẩy.

Da thịt như có như không nhẹ nhàng đụng qua.

Giang Tiêu Nhiên duỗi thẳng chân, cả người như được phóng thích.

Vũ trụ bị nổ mạnh, hệ ngân hà bị hủy diệt, xe tăng xâm chiếm địa cầu...

Thân hình bỗng dưng nhẹ tênh, bị ai đó vế lên trên bàn.

Tận dụng lực này, Cố Dư Lâm đem váy kéo lên tận eo. Cúc lại, khóa khóa kéo.

Đôi tay chống bên người cô, lùi một bước, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới.

Ừ! Quả nhiên lúc trước không cho cô mặc bộ này lên sân khấu là quá đúng!

Nghĩ cô cái dạng này, chỉ có mình mới có thể nhìn, cả người Cô Dư Lâm bị bao bọc đầy bởi một loại cảm giác thỏa mãn.

Cái dục vọng chiếm hữu trong truyền thuyết kia, Anh thật có thể cảm nhận được.

-Rất đẹp!

Đem  cả người cô thưởng thức một lần, sau đó, thanh âm Cố Dư Lâm trở nên khàn khàn, như giấy cáp tông bị mài qua mài lại.

Ngay sau đấy, cả người anh lấy thái độ không thể nghi ngờ, ôm cô hướng vào phòng ngủ.

Thả Giang Tiêu Nhiên lên giường, liền ra ngoài đến đầu cũng không quay lại.

Giang Tiêu Nhiên còn đang rất ngượng, cũng không biết Cố Dư Lâm đang muốn làm gì, một giay sau, phòng ngủ bị khóa lại..

....Anh đem cô nhốt trong phòng ngủ??

Giang Tiêu Nhiên ngây người.

Cô bước tới cửa:

-Cố Dư Lâm??

Thanh âm của anh từ bên ngoài truyền vào:

-Em đừng ra, để anh bình tình một lát.

...

Bình tĩnh...

Giang Tiêu Nhiên dựa vào cửa, nửa ngày sau như ý thức được cái gì, lấy tay gãi gãi lên cửa, sau đó quay lại ngã vật lên giường.

Hừ, Chính anh tự tìm đường chết đấy nhé!...

Dù sao, cũng không liên quan gì đến cô.

Giang Tiêu Nhiên gảy gảy đầu ngón tay, hồi lâu lại đi xuống giường:

-Em có thể ra ngoài chưa?

Bên ngoài không có âm thanh nào, Cả người Giang Tiêu Nhiên do dự nhưng phấn chấn, chậm rãi đẩy cửa một cái "kẹt", khựng một lát lại nhẹ nhàng đẩy ra, hướng bên ngoài thăm dò.

Phòng khách không có ai.

Giang Tiêu Nhiên kỳ quái nhìn quanh, vẫn không một bóng người.

Lúc này mới chạy thẳng đến ban công, nhìn xuống tiểu khu, có người đang dọc phía vạch đai xanh chạy bộ.

Giang Tiêu Nhiên lấy tay chống đầu, đột nhiên liền nở nụ cười.

Sau phút thả lỏng của sự kiện thành lập trường ấy, không khí lại nhanh chóng khẩn trương lên.

Anh chị khối cao tam, đã hoàn thành lễ trưởng thành, lễ trưởng thành cũng là nguồn động viên to lớn, ủng hộ họ tiếp tục nỗ lực.

Còn một hai tháng nữa phải thi đại học, tuy rằng cơ bản trình độ của họ có thể định ra được mình nên, sẽ muốn học trường nào rồi, nhưng mà nỗ lực thêm nữa, vẫn có thể hướng tới được kết quả cao hơn.

Sáng sớm, bọn Giang Tiêu Nhiên đi học, nghe được bên ngoài đang hát, còn có các loại đọc diễn văn, lời thề các loại.

Đối với đại đa số người mới tới, sự kiện này khá mới lạ, vì thế , tất cả mọi người đều vây tới, ra ngoài xem. Ở trên lầu nhìn xuống phía dưới là vô số đồng phục khác nhau.

Nam sinh mặc vest tương đối nhiều, nữ sinh phần lớn mặc váy, nhìn rất ra dáng.

Giang Tiêu Nhiên hồi tưởng, bản thân trong buổi lễ trưởng thành này, cũng như bọn học, là mặc váy, chân mang đôi dày cao gót. Bởi vì lúc ấy chưa thích ứng được với giày cao gót, ngón chân bị ma sát đến nỗi chảy cả máu.

Dựa vào lan can, nhìn bản thân đang mặc một thân giáo phục, Giang Tiêu Nhiên hỏi anh:

-Nhìn lễ trưởng thành này, anh có cảm giác gì không?

Cố Dư Lâm nhìn cô nói:

-Cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại hi vọng nó đến nhan một tí.

Giang Tiêu Nhiên lấy múi chân di di lên nền gạch:

-Thười gian thư giãn cũng không nhiều, cao tam đúng thật vất vả.

Nói xong, một hồi lại thở dài:

-Cố Dư Lâm, chúng ta nhất định phải thi thật tốt nha!

Cố Dư Lâm chưa bao giờ làm cô thất vọng , bất luận là kiếp trước hay kiếp này, anh luôn luôn có thể vượt qua được sự chờ mong của cô đối với anh.

Cuộc thi phân ban lại kéo đến.

Giang Tiêu Nhiên đứng ở cửa, đang tìm kiếm tên trên tờ danh sách dán trên đó, phía sau có bạn học gọi.

-Tiểu Nhiên, cậu với Cố Dư Lâm lần này thi thế nào? Còn cũng nhau ở một ban sao?













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro